Còn
cay đắng hơn cả câu chuyện
Mỵ
Châu – Trọng Thủy
(Bài
I – về đại hội XII của ĐCSVN)
Nguyễn
Trung
Hà
Nội, ngày 05-07-2014
Chẳng lẽ đốn đời đến mức phải nói lời
cảm ơn với cái giàn khoan HD 981 hả trời đất!? Tôi cảm thấy xấu hổ trong lòng
về ý nghĩ này, và quả thực trong bụng có
lúc tôi đã nghĩ như vậy!
Sự thật là không ít các bạn đồng niên của tôi cũng có cách
nghĩ như thế trước một thực tế đau lòng: Hàng chục năm nay, chí ít là từ khi
anh Trần Quang Cơ trong cuốn Hồi ức và suy nghĩ (2001) của mình
đã giấy trắng mực đen cảnh báo rành rành trước cả nước về mối họa Thành Đô.
Nhưng tất cả cứ như nước đổ đầu vịt! Các lời cảnh báo khác qua mấy khóa đại hội
đảng cũng thế…
Thậm chí mãi cho đến
ngày 02-05-2014 trở về trước, nghĩa là cho đến khi cái giàn khoan HD 981 cắm
sâu vào vùng biển của ta, hễ cứ ai mở miệng phê phán Trung Quốc ăn hiếp nước ta
nhiều chuyện, hay biểu tình lên tiếng đòi “NO U” (nói Không với đường
lưỡi bò!).., là lập tức bị gán
cho cái tội phá đại cục quan hệ Việt Nam – Trung Quốc để lật đổ chế độ!.. Đã có
những bắt bớ và tù đầy nhằm đàn áp những chuyện này. Thậm chí ngay cái tên gọi Trung
Quốc trong không biết bao nhiêu hành động phải gọi là tội ác mang tính
xâm lược ức hiếp nước ta - dù là trên bộ hay dưới biển, phía ta cũng phải lờ
đi, ngậm bồ hòn làm ngọt, hoặc nếu vì lý do nào đấy buộc phải nhắc đến thì cũng
phải gọi trẹo đi là tàu lạ, kẻ lạ…
Nhưng đúng là từ sau cái ngày 02-05-2014 câu chuyện đã bắt
đầu khác. Vâng, mới chỉ bắt đầu khác thôi.