Bản thảo 9
Lời nói đầu:
Trong những
năm cuối đời kể từ khi thôi nhiệm vụ cố vấn, đổi mới Đảng
có lẽ là vấn
đề chính trị được đồng chí Võ Văn Kiệt quan tâm nhất.
Có thể nói
ngày đêm đồng chí Võ Văn Kiệt đứng ngồi không yên với vấn đề này.
Những năm
cuối đời đồng chí đã làm nhiều việc xả thân cho vấn đề trọng đại này,
thúc giục
các đồng chí đảng viên chung quanh cùng chung tay góp sức.
Rút ra bao
nhiêu kinh nghiệm từ cuộc đời chiến đấu của chính mình, đồng chí
Võ Văn Kiệt
chẳng những chia sẻ cho chúng tôi những bài học quý báu
về xây dựng
Đảng, mà còn tự khẳng định dứt khoát với niềm tin sắt đá: Giai đoạn
cách mạng
mới, Đảng nhất thiết phải đổi mới chính mình; là Đảng của dân tộc,
của Hồ Chí
Minh thì nhất định đổi mới được.
Trên
cơ sở những ý nghĩ đã chia sẻ cho chúng tôi, thảo luận đi thảo luận
lại nhiều lần, vào những tháng nửa sau năm
2007, đồng chí Võ Văn Kiệt
yêu cầu mỗi
chúng tôi cân nhắc và nhận lấy một chuyên đề,
sớm phác
thảo ra rồi sẽ cùng nhau thảo luận.
Bàn
đi bàn lại, tôi nhận chuyên đề
“Đổi
mới xây dựng Đảng trong giai đoạn phát triển mới của đất nước”.
Sự phân
công và lựa chọn này dành cho tôi có nguyên nhân chính là:
Nội dung của
chuyên đề đụng chạm đến nhiều khía cạnh đối ngoại – vốn là
“sở trường”
mang tính nghề nghiệp của tôi.
Đôi lần
tôi hỏi đồng chí Võ Văn Kiệt: Nên viết đến mức nào?
Trả lời: Võ
Văn Kiệt sẵn sàng mang thẻ Đảng viên của mình ra chịu trận tất cả!
Tết
Mậu Tý tôi hoàn thành bản thảo 1, những tháng sau đó là các bản thảo tiếp theo.
Tính tôi
hay viết dài lê thê, viết xong còn nghĩ tiếp chưa dứt, nên tôi chỉ gửi cho đồng
chí
Võ Văn Kiệt
một hay hai bản thảo (có thể các bản từ số 3 số 5, tôi không nhớ kỹ).
Tôi được đặc
ân: Khi nào tự tôi thấy chuyên đề viết ra đã hoàn chỉnh thì sẽ đem
ra thảo luận,
nên tôi cứ soạn thảo mãi mà chưa xong.
Trong buổi gặp chúng tôi lần cuối
cùng khoảng đầu tháng 6-2008 tại khu biệt thự
Hồ Tây,
không biết vì sao, tôi cảm nhận được sự bức xúc đến tột độ của đồng chí Võ Văn
Kiệt:
“Các anh
nói đi, cần làm gì nữa? Cần gặp ai nữa? Đi đến đâu tôi cũng sẵn sàng!..” –
trong buổi
gặp này chúng tôi bàn đến nhiều vấn đề liên quan đến xây dựng Đảng và
đường lối
của Đảng, nhiều vấn đề lớn khác của đất nước. Tôi thầm hiểu đấy cũng là lời
thúc giục
chính tôi phải hoàn thành sớm công việc đang làm.
Tôi viết xong bản thảo lần thứ 6 thì
có tin sét đánh: Đồng chí Võ Văn Kiệt đã đi xa...
Tôi vô
cùng ân hận vì chưa hoàn thành công việc của mình, trong lòng chỉ còn biết tự
nhủ:
Phải cố động
não viết lên được vấn đề!
Trong quá trình viết, tôi luôn được
anh Võ Văn Kiệt và các anh khác giúp đỡ
ý kiến và
tư vấn. Song vấn đề quá lớn và quá khó so với trình độ mọi mặt của tôi,
không biết
tôi còn phải viết đến bản thảo thứ bao nhiêu nữa thì mới được coi
là tàm tạm
hoàn thành. Tuy nhiên, tôi hoàn toàn tự chịu trách nhiệm về tất cả những gì
đã viết ra
thành giấy trắng mực đen trong bản thảo này.
Lời
nói đầu này là viết cho bản thảo thứ 9, rồi sẽ tính tiếp. Nội dung chủ yếu của
bản thảo
này được cô đọng lại trong phần tóm tắt và phần kết luận, để người đọc
ít thời giờ
tiện theo dõi.