Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

"Lũ" - Final Draft April 2015



20

          Thằng con trai Năm Hồng bỗng dưng nổi tiếng trên báo chí vì cái chuyện đấm vỡ mồm mũi một nhà báo trong buổi tập đoàn của mẹ nó chiêu đãi các hoa hậu hoàn vũ quốc tế năm nào... Giám định y khoa sau đó xác nhận nhà báo này bị vẹo xống mũi và gẫy mất cái răng cửa, có lẽ vì người đấm có cái nhẫn to bự lợi hại như một quả đấm sắt. Chính cái thằng mắc dịch này – sâu kín trong lòng mỗi khi nghĩ đến nó, ông Hai gọi nó như vậy – đang làm cho ông mất ăn mất ngủ từ mấy tuần nay.

          Hôm ấy, cái thằng mắc dịch này, sau một cú điện thoại, nó sỗ sàng bước thẳng vào nhà ông, chẳng cần chờ ông cho phép. Câu trước câu sau đã oang oang trước mặt vợ chồng ông:

-         Cháu nói thẳng cho chú biết nhé, chú mà giúp nhà Cường đá chạy chức chạy quyền cho thằng Hai Điểu, chú sẽ phải ra đứng trước vành móng ngựa là cái chắc! Cả nước đang thiếu một cái bung xung để bắn cho cái tội chạy ghế, chú sắp về hưu rồi, rất xứng đáng được chọn làm một bung xung như thế! Ngon lắm!
-         ???


          Hôm ấy quai hàm ông Hai đơ ra, toàn thân ông tê liệt, nên chẳng nghĩ được điều gì ra nhẽ để nói lại. Vì cái thằng mắc dịch này đưa ra nhiều dẫn chứng lắm, có câu nói của VIP nó nhắc đi nhắc lại hình như không sai đến cái dấu phẩy. Nó kể ngọn ngành câu chuyện ông Hai xin cho Hai Điểu học trường Đảng. Nội dung sự việc, ngữ cảnh câu nói, các dẫn chứng, danh sách cơ cấu ông Hai đang tham gia vận động, ngày tháng.., thằng mắc dịch kể vanh vách, cứ như thể nó là người của cơ quan điều tra tội phạm hình sự. Ông Hai không thể hiểu nổi tại sao nó có lắm thông tin đến thế… 

          Còn bà Hai hết nhìn chồng rồi lại nhìn khách, cũng không nói được câu nào. Bà quá ngạc nhiên về câu chuyện đã đành, lại càng không hiểu vì sao chồng mình cứ nhũn như con chi chi… Không rõ vô tình hay hữu ý, hôm ấy bà Hai lại ngồi tiếp khách cùng chồng.  Thường thường bà Hai không bao giờ ngồi hóng chuyện tiếp khách của chồng.

-         Thôi, anh về đi, mọi chuyện sẽ đâu có đó mà… Đừng nghe lời đồn đại. – ông Hai trước sau mấy lần chỉ lăp đi lặp lại độc một câu nói duy nhất này, giọng điệu như van xin.

          Cái thằng mắc dịch dai như đỉa đói. Ông Hai mấy lần giục nó về mà nó cứ ngồi ỳ ra. Nó càng nói, ông Hai càng chết khiếp. Nó dẫn ra đủ mọi điều, nào là luận điệu địch đang vu khống nạn chạy chức chạy quyền trong bộ máy của Đảng và nhà nước ta, nào là vị lãnh đạo A kêu gọi mọi người vạch mặt chỉ tên bọn sâu mọt loại này, nào là vị lãnh đạo B thách đố ai bắt được tận tay day tận trán vụ việc mua ghế sẽ đem ra xử ngay tức khắc, xử nghiêm làm gương cho kẻ khác!.. Nào là dân tình bức xúc chuyện này ra làm sao, nào là lãnh đạo đang nhức nhối về dư luận sục sôi cả nước lên án chuyện mua quan bán chức, nào là.., nào là.., nào là… 
          …Bố tiên sư nhà mày!  Làm sao lắm cái “nào là…” thế, bố mày nhớ thế đéo nào được!.. – cái bụng ông Hai nghĩ.
          Ngồi tiếp nó, đầu óc ông mụ mị, ông vừa nghe vừa chửi thầm trong bụng cho bớt hãi. Ông không thể nghĩ ra điều gì kết thúc câu chuyện. Ông đành chết lặng, cứ để cho thằng mắc dịch độc thoại…
          Cuối cùng, sau khi nói cho thật đã, thằng mắc dịch mới tự nó đứng dậy, tự nó kết luận ráo hoảnh: “…Hôm nay chú được cháu kể lể tường tận mọi chuyện rồi nhé. Một cái bung xung đem ra bắn như thế lúc này đang rất cần, hàng cực hiếm đấy chú ạ!..”
          Tiễn nó ra đến tận chân ô-tô đỗ ở ngoài đường, thằng mắc dịch vẫn không để cho ông Hai yên thân:
-         Chú nhớ những lời cháu nói nhé! Cháu nói thật lòng chỗ hai chú cháu mình đấy, không hù dọa đâu… 
-         ???
-         Không tin chú đi gặp mẹ cháu mà xem. Mẹ cháu vẫn nhắc đến chú luôn…
-        
          Ông Hai nửa như muốn ngã quỵ, nửa lại cảm thấy như đang ló ra một chỗ bấu víu nào đó, hình như tay ông đã với với nắm lấy… Ông biết những tin đồn về thân thế nhà Năm Hồng này từ lâu rồi… Ông còn đang chưa biết trả lời như thế nào, thằng mắc dịch một chân đã đặt vào trong xe, thế mà đầu nó vẫn còn ngoái lại:
-         Ông VIP của cháu nói, chú là người dày dạn, có quá trình đáng nể.., nhưng vì tốt quá nên có lúc làm hỏng việc, nhất là những việc hệ trọng…
          Xe của thằng mắc dịch đã mất hút lâu rồi, mà ông Hai vẫn đứng nguyên tại chỗ, không biết là mấy giây mấy phút, miệng ông làu bàu: “Bố tiên sư mày!.. Mày nói cái gì mà cứ như là đi guốc trong bụng ông vậy!”… Ông Hai lạnh hết cả người khi nhớ ra là mình không thể cứ đứng mãi ngoài đường như thế này.
          …Ông VIP của cháu nhận xét… Mẹ cháu vẫn nhắc đến chú luôn!.. Nào là… Nào là… - ông Hai cố ghép mọi câu nói của thằng mắc dịch theo các giả định khác nhau, cố tìm cho ra một nhận định, một kết luận khả tín… Kinh nghiệm suốt cuộc đời đấm đá của ông dạy ông: đánh địch mà không nhận định,  không kết luân..,  thua là cầm chắc!.. Ông thấy có nhiều cái khớp nhau quá!..
          Ông Hai còn phải lao đao sau đó mấy ngày nữa vì bà Hai.
          Thông thường, hễ  đấu khẩu tay đôi với bà, ông Hai luôn luôn thua. Lần này không phải là ngoại lệ. Bà hết phê phán ông là đạo đức giả, làm cái nghề dạy người mà cũng tham gia câu chuyện chạy ghế, lại chê ông là đồ tồi, trượng phu gì mà cứ phải dúm dó trước cái thằng vắt mũi chưa sạch! Công bằng mà nói, bà Hai truy ông không đến nỗi quyết liệt lắm về cái chuyện có hay không cái việc ông tham gia phi vụ chạy ghế cho Hai Điểu, vì bà cho đấy là cái chuyện thế gian thường tình, cũng như có biết bao nhiêu chuyện bằng thật học giả trên đời này. Báo chí đã có lúc nêu lên có địa phương khoảng 70 – 80% cán bộ đương chức tốt nghiệp với bằng thật nhưng là học giả qua các lớp đào tạo tại chức hoặc hàm thụ ngoài giờ... Nhưng bà Hai rất cay cú vì chuyện bao lần nhờ ông giúp đỡ việc này việc khác, chẳng những không được giúp mà còn phải nghe ông giảng đạo. Tuy nhiên, khi ngồi với chồng tiếp thằng mắc dịch, bà thực sự muốn nổi cơn tam bành bốp chát cho khách một trận, vì nó chỉ đáng tuổi con mình mà sao ăn nói xách mé quá trời, còn dọa dẫm nữa… Ông Hai ở vào cái thế bất lợi, ông lại phải dùng đến món võ sở trường của mình: để cho đối phương nói chán sẽ thôi… Sau vài ngày, quả nhiên không thấy bà Hai riếc móc chuyện chạy ghế cho Hai Điểu nữa. Bà còn nhiều chuyện khác đáng quan tâm hơn…
          Nhưng có một chiến trường giao tranh gần như không ngớt, bất kể ngày hay đêm. Đó là chiến trường phần hồn giữa ông Hai đang nhìn lại mình và ông Hai đang đứng trên đời này.
          Trước hết ông thừa biết cái chuyện mua bán ghế, chạy ghế ngoài đời là chuyện cơm bữa… Sống thì cũng phải biết chấp nhận sống chung với hủi… Ông tự nhủ như vậy và rất tự hào là cho đến nay chân tay ông vẫn sạch sẽ…  Chính vì lẽ này, ông cảm thấy cái chuyện ông giúp Hai Điểu vào danh sách cơ cấu mà bỗng dưng bị xuyên tạc thành chuyện chạy ghế thì oan ức cho ông quá. Sự thật là ông  được giao nhiệm vụ đi vận động nó, ông thực hiện hoàn toàn công tâm. Ông đâu có làm cái việc chạy chọt này nọ, mà Hai Điểu cũng không hề nhờ ông! Hai Điểu chẳng những không thuận mà còn khinh thường ông vì chuyện này! …Nói bở cả hơi tai mà nó vẫn không thèm ưng thuận cơ mà!..  – đến tận giờ, nghĩ đến cái chuyện công cốc này, ông vẫn còn ức.
          …Thế nhưng, nhỡ có cái lưỡi không xương nào đó biến việc vận động của ông thành việc chạy ghế, thì đúng là tình ngay lý gian, ông thấy khó lòng chống đỡ. Càng nghĩ, ông càng oán trách cuộc đời sao có thể mất dạy đến thế.
…Rõ ràng là mình giúp nó hẳn hoi, chẳng tiền  nong gì, mà chỉ giúp nó đi học trường Đảng thôi.., còn cái chuyện đưa nó vào danh sách cơ cấu là do lão đồng chí VIP thân chinh nhờ mình giúp, làm gì có chuyện chạy với chọt gì ở đây!.. 
          Nghĩ đi nghĩ lại, ông vẫn phải thừa nhận, nếu có cái lưỡi nào đó bẻ queo chuyện giúp đỡ này thành chuyện chạy ghế thì có mà giời cãi! Ông thừa biết bẻ queo như vậy là chuyện hàng ngày ở huyện…
          Chưa có lời giải cho cái nguy cơ bẻ queo, ông Hai lại phải dày vò mình về nhận xét của VIP: …vì tốt quá, nên có lúc làm hỏng việc, nhất là việc hệ trọng…Nhận xét này quá đúng, thực ra ông đã thuộc lòng. Chính ông được tận tai nghe ông trưởng Ban của mình chuyền đạt lại không phải một lần nhận xét này của cấp trên, của một VIP rất cao khác về ông… Ông trưởng Ban giữ ý, nên ác thay chẳng lần nào trưởng Ban chịu nói cụ thể là VIP nào đã nhận xét về ông như vậy. 
 …Cái thằng mắc dịch này nghe lỏm được từ đâu mà nó nhắc lại nhận xét này nguyên văn đúng từng chữ, từng giọng điệu các con chữ?.. Ông Hai hốt lắm. Đúng là có nhận xét như vậy thật về ông. Song trong cách thuật lại tường tận của cái thằng mắc dịch này, những con chữ này bốc lên mùi mẽ nặng nề của một lời phê phán. Nghĩ kỹ, ông càng hồ nghi đấy là một phê phán nghiêm khắc!..
          …Nhưng cái lão VIP thằng mắc dịch này nhắc tới là ai mới được chứ? – càng lục lọi  trí nhớ, ông Hai càng bí. Đương kim trưởng Ban của ông thì chắc không phải rồi, vì ông đoán rằng thủ trưởng của ông không thân quen gì với cánh Năm Hồng, thậm chí ông thấy chưa một lần nào trưởng Ban của mình nhắc đến cái tên gọi Năm Hồng. Hơn nữa, trưởng Ban của ông thuộc loại hậu thế, trẻ hơn ông đến gần chục tuổi, chưa một lần nào ăn nói trịch thượng với ông như vậy.
          Suy đi nghĩ lại mãi, ông Hai thấy, cỡ VIP, mà lại biết được đến từng chi tiết chuyện đưa Hai Điểu vào danh sách cơ cấu, chắc chỉ có thể là lão đồng chí Trung ương, không thể ai khác được…  Nhưng chính lão đồng chí nhờ mình đi vận động Hai Điểu cơ mà, thế thì làm sao có chuyện trách móc được? Nếu đúng thế, thì cái thằng cha VIP này là chuyện bịa, không thể là lão đồng chí được … Càng nghĩ, ông Hai càng thấy mọi chuyện rõ như ban ngày, lập luận của mình vững như bàn thạch. Dần dần ông cảm thấy yên tâm, chẳng có gì để sợ nữa... Dần dần ông lại lần mò trở về được với sự thanh thản thường ngày.
Được dăm hôm…
          Bà Hai cũng quên khuấy chuyện truy kích ông vụ việc này rồi…
          Thế nhưng, từ góc khuất sâu kín nào đó trong trí óc ông, một cái lưỡi không xương bắt đầu ngọ nguậy, thập thò… Nó lớn dần, tiếng nói của nó trong đầu ông cũng to dần: …Rành rành chạy ghế cho Hai Điểu mà còn chối cãi hả? Hai ba lần vận động nó vào danh sách cơ cấu, bị nó mắng cho té tát vào mặt mà không nhớ à?.. Ông Hai cảm thấy một mối nguy nào đó cứ lớn dần lên, có thể vồ lấy ông bất cứ lúc nào… Ông liên hệ lại, khi trực tiếp đối chất với mấy sinh viên biểu tình chống Trung Quốc xâm lược Hoàng Sa – Trường Sa, ông được giao nhiệm vụ phải làm công tác tư tưởng cho họ. Sinh viên thì cứ khăng khăng họ làm như vậy vì yêu nước, và họ bảo chính quyền này là hèn, là không dám bảo vệ chủ quyền quốc gia… Còn ông thì ra sức giải thích cho họ làm như vậy là ảnh hưởng xấu đến đại cục quan hệ hai nước, việc của quốc gia đã có Đảng và Nhà nước lo… Ông hiểu lập luận ấy của mình không vững và cũng chẳng hay ho gì, song nó tạo ra cái cớ rất cần cho việc cấm biểu tình. Ở đất nước này để cho dân chúng làm quen với biểu tình thì bỏ mẹ... Ông càng hiểu rõ, khi cần có cái cớ thì tạo ra cớ, đúng sai đâu có nghĩa lý gì!.. 
          …Cũng có nghĩa là khi cần, thì người ta sẵn sàng vu cho mình làm cái việc chạy ghế, để có cái bung xung đem ra bắn… Như thế đúng sai có nghĩa lý quái gì?!..
          Ngẫm nghĩ sự đời đến đây, ông Hai đang nằm trên giường mà phải bật dậy. Ông hai tay xoa ngực, mà cứ như người tắc thở…
          Cái lao lung ông vừa mới xua đi được, bỗng dung cái lao lung khác lần mò về. Cái thanh thản thường ngày ông vừa mới lấy lại được, nay dời bỏ ông đi xa…
          …Vô lý lắm, chính lão đồng chí trực tiếp giao nhiệm vụ cho mình. Lão đồng chí còn dặn đi dặn lại, dặn tái dặn hồi: danh sách cơ cấu, dù là dự kiến hay ở cung đoạn soạn thảo nào, đều là bí mật quốc gia, tuyệt đối không được để lộ…
-         Nhớ đấy nhé, dặn lần cuối cùng, để lộ ra là kỷ luật liền, rõ chưa? – lão đồng chí ghé sát vào tận mặt ông mà nói.
-         Khổ quá, anh dặn đi dặn lại như thế có khác nào coi tôi là con nít!? 
-         ???
          …Phải nói đến mức ấy, lão đồng chí mới thôi. Thế thì cái lão VIP phê phán mình không thể nào là lão đồng chí được – ông Hai lại lý sự với mình như thế.
          …Hay là cái thằng mắc dịch này nghe lỏm được ở đâu dự kiến đưa Hai Điểu vào danh sách cơ cấu, rồi đem ra dọa mình?
          Có thể như thế lắm chứ! Cả cái đất nước này, có chuyện nào là chuyện không được đưa lên thông tin vỉa hè?! Từ cái chuyện ông lãnh đạo A có 2 cái bằng rởm, có tài khoản để ở nước ngoài, đến chuyện vợ con ông lãnh đạo B sở hữu cả một hãng taxi..; ông lãnh đạo C nhờ cho phép đào ven biển lên lấy quặng titan đem đi bán cho Trung Quốc mà được ra Trung ương lên chức; phá hội trường Ba Đình chẳng qua là vì lý do tâm linh..; kinh tế quốc gia bí bét từ lâu rồi nhưng phải để Đại hội cho xong cái đã..;  tập đoàn Y tuồn vốn dưới dạng đầu tư ra nước ngoài..; tỷ lệ lạm phát là 20% nhưng thông báo chính thức chỉ được phép nói 13% vì sợ dân hoang mang và làm xấu hình ảnh đất nước..; ông lãnh đạo D đi thăm nước ngoài đối thoại với chủ nhà bằng cách đọc bài viết sẵn nên câu chuyện cứ ông chẳng bà chuộc;  ông lãnh đạo E thất sủng mất cả chì lẫn chài vì dám mó dái ngựa..; chuyện đường sắt cao tốc đã an bài..; ca sỹ hoa hậu n là bồ ruột của lãnh đạo F..; Thụy Điển rút sứ quán về vì nước ta chơi không “phe” (fair) chứ không phải thiếu ngân sách..; vừa mới bắt được vụ tiền giả đem từ Trung Quốc về lớn lắm, nhưng..; Ban Tư tưởng chỉ thị báo chí phải dừng việc đưa tin và viết bài quá nhiều chung quanh vụ cán bộ nhà nước mua dâm gái vị thành niên ở Hà Giang..; lãnh đạo G về hưu được cấp biệt thự giá nhiều nhiều tỷ đồng..; Bộ ngoại giao Trung Quốc phê phán Việt Nam vi phạm thỏa thuận chung của lãnh đạo hai bên về Biển Đông…   Vân vân và vân vân… Ở đâu cũng có thể nghe được, tìm ở đâu tin gì cũng được… Ngồi ở quán nước mà nhiều lúc mình tưởng cứ như đang ngồi nghe thông báo cuộc họp của một cơ quan, hay một Bộ vậy… Có khi chính các tay nhậu dề dà chung quanh những các vại bia tranh luận với nhau quên cả uống về các thông tin vỉa hè này. Họ làm cứ như thể họ là các chính khách thực thụ, đang bàn tán toàn những đại sự quốc gia, thậm chí còn xắp xếp nhân sự ai ngồi chỗ nào, ghế nào… Chỉ có điều những tin loại này chính xác đến đâu thì có mà trời biết…
-         Bố tiên sư đời! Đất nước này thế nào mà cái gì cũng hư hư thực thực.., cái đéo gì cũng bí mật, nhưng cái đéo gì ai ai cũng biết tỏng tòng tong! – ông Hai phát quẫn, tự văng tục với mình như vậy.
          Ý nghĩ đi gặp Năm Hồng để rõ mọi chuyện dần dà trở thành quyết tâm lớn của ông Hai. Ông đã hốc hác đi nhiều và cảm thấy không thể kéo dài mãi tình trạng u u minh minh như thế này. Ông lên dây cót cho chính mình:  …Muốn bắt cọp thì phải vào hang vậy! Đấy là lối thoát duy nhất!... Sắp về hưu đến nơi rồi mà sao vẫn còn lận đận thế này!.. Cái kịch bản Phần chót đường đời.., về với bầu rượu túi thơ, về với cái đích thực là của ta… đã dàn dựng xong từng chi tiết đâu vào đấy rồi… Thế mà tất cả sao vẫn còn xa cách vời vợi trên con đường đời…

          Trước tiên ông Hai đi gặp những thân hữu thạo tin để nắm lại thân thế và sự nghiệp Năm Hồng. Thường ngày thì ông chỉ dành nửa tai cho những tin tức loại này, vì cho đấy là những chuyện buôn dưa lê. Hơn nữa xưa nay ông vẫn coi doanh nhân là đẳng cấp con buôn, đẳng cấp thấp kém hơn mình, hoàn toàn không đáng cho ông để ý. Ngay cả cánh thân quen như nhóm Cường đá ông cũng chỉ coi như các thủ hạ, túc hạ của mình mà thôi… Nhưng khi được các thân hữu kể rằng Năm Hồng có thể là người giầu nhất nước, đất đai khắp Bắc Trung Nam – có dự án lên tới hàng trăm thậm chí hàng nghìn héc-ta.., công ty của con và cháu cộng lại đến hơn chục cái – nước trong nước ngoài đủ cả, thân quen với nhiều VIP nước trong nước ngoài đủ các binh chủng – từ chính sự, dân sự, quân sự… cho đến giới học giả, là mẹ nuôi, chị nuôi, em nuôi, mẹ đỡ đầu, chị đỡ đầu của nhiều người khắp Bắc Trung Nam, đã tự tay xây dựng nhiều đền chùa, là Mạnh Thường Quân của một số quỹ khuyến học, các quỹ tương thân tương ái chống ung thư, chống HIV/AIDS, bảo trợ làng nhiễm độc dioxin…

          Có thân hữu nhận xét: Cánh Năm Hồng không có ý niệm trâu chậm uống nước đục, vì khó mà tìm ra được một cơ hội hay lĩnh vực kinh doanh nào hái ra tiền mà phe cánh Năm Hồng không đi tiên phong hoặc vắng mặt – bất kể nó là địa ốc, khu du lịch, nước giải khát, yến Khánh Hòa, ô-tô, gỗ, phân bón, thép, khu công nghiệp, đường, cảng, nhà hàng karaoke cao cấp, casino trá hình, các phòng spa hiện đại, bệnh viện phụ khoa tư nhân, thẩm mỹ viện, xuất khẩu lao động, trường tư thục, thi hoa hậu, các ap-phe chính trị…  - nghĩa là thượng vàng hạ cám, hữu hình và vô hình, miễn là làm ra tiền, ra nhiều tiền, và phát triển các chân rết khắp nơi, gây thanh thế khắp nơi… Có nhiều trường hợp chính tập đoàn Năm Hồng chủ động tạo ra cơ hội, hoành tráng nhất có lẽ là câu chuyện bỏ ra hàng triệu đô-la để tổ chức thi hoa hậu hoàn vũ quốc tế, phi vụ này đẻ ra phi vụ con, phị vụ cháu… Đã có một vài quan chức cao cấp đặt dấu hỏi nghi ngờ tập đoàn này, muốn đưa tập đoàn này vào tầm ngắm, vì cho rằng hình thái của nó còn phức tạp hơn đám mafia Năm Cam[1]… Báo chí đã có lúc rộ lên… Song tất cả những ý định và nỗ lực theo chiều hướng phanh phui như thế đều nhanh chóng rơi vào thinh không. Có thân hữu còn cho ông Hai biết Năm Hồng không nói năng oang oang, nhưng cá tính mạnh mẽ lắm, thường cướp lời trong nói chuyện, dù đó là các VIP… Không phô trương theo kiểu mua siêu xe về để ngắm, nhưng người ta đồn rằng viên hồng ngọc (rubi) bằng quả nho lủng lẳng trên ngực bà ta trị giá còn hơn cái xe Mercedes S 600…

-         Để làm gì vậy? – ông Hai hỏi.
-         Đồ dở hơi, hỏi thế mà cũng hỏi được. – bạn ông Hai vặc lại.
-         Ô hay, thế cả một cái xe đéc-đéc gì đó cho đỗ ở trên ngực là nhằm mục đích gì? Có mắt mà mù chẳng hiểu gì như anh mới là đồ dở hơi!
-         Ờ ờ.., có mà trời biết! …Có thể là bà ta muốn mọi người đừng chú ý đến cái cổ bự đã xệ dài dài của bà ta!..
-         Cái gì?...
-         Nghĩa là bả muốn nhắc mọi người phải chú ý đến cái đống lù lù bự bự làm cái bãi đậu xe đéc-đéc của bả, hiểu chưa?
-         ???
-        

Còn một vài giai thoại khác cũng ngắc ngứ như thế…

          …Tổ cha mày, dù có ba đầu sáu tay mười hai con mắt, trong cơ chế này mà không thân quen, không thần thế phe cánh thì một dự án cũng không xong chứ đừng nói tới hàng chục công ty con cháu và hàng trăm dự án lớn nhỏ khắp cả nước của chúng mày như thế này!.. Quy mô kinh tế của đám EPCO Minh Phụng[2] chắc chắn còn kém xa tụi bay… - ngồi nghe thân hữu giảng giải, ông Hai chửi thầm trong bụng, nhưng càng nghe càng ngợp, bụng bảo dạ …Đi gặp con mụ này mà vô phúc chạm trán với VIP nào đó thì bỏ mẹ! Nên không?!!

          Ông Hai chần chừ, muốn có thời gian cân nhắc kỹ hơn nữa bước đi hệ trọng này. Nhưng bỗng nhiên đầu bên kia mobile có tiếng nói:

-         Cả tháng nay chú Hai bặt tăm đi đâu rồi, sao mà kín tiếng thế! Tối hôm qua mẹ cháu vừa mới nhắc đến chú. Bả đang ở Hà Nội, chú không xin gặp thì chẳng còn dịp nào đâu!   

          Đầu bên kia mobile giập máy, không thèm nghe ông trả lời. Ngay sau đó ông được thằng mắc dịch gởi tin nhắn, cho ông số điện thoại để liên hệ gặp Năm Hồng.

          …Sao cái thằng mắc dịch lại truy kich mình đến cùng  thế này hả giời?!..  

          Bố tiên sư mày! Cái tin nhắn này chẳng kém cái trát của Tổng bí thư hay Chủ tịch nước đòi ông ra hầu tòa!..

          Đến nước này không đi là không được nữa rồi… Trong lòng, ông Hai dằn vặt, chửi rủa… Nhất là chỉ lo nhỡ chạm trán phải VIP nào ở đấy!..

          Cái tin nhắn là chỉ là vài từ trên mobile, nhưng nó có sức mạnh  băng băng như dao chém đá!.. Ông Hai đã bước hẳn vào nhà Năm Hồng rồi, thế mà hai chân liêu siêu muốn quay ra, cứ như là mình đang bị thôi miên…
          …
          …
-         Tôi được nghe tiếng ông Hai từ lâu rồi, nhưng hôm nay mới được tiếp kiến. Mời ông sơi nước… – bà Năm Hồng tự tay rót nước mời khách, khẩu khí đon đả, lời lẽ chừng mực.

          Hồi hộp là thế mà ông Hai vẫn không khỏi ngạc nhiên, trước mặt ông chỉ là một người đàn bà không có gì là dữ tợn lắm so với tiếng tăm, thậm chí có vẻ hiền hiền, quê quê một chút. Chỉ có giọng nói phần nào nhỏ nhẻ đúng như lời bạn ông mô tả, chẳng phù hợp chút nào so với dáng vóc vào loại to con của bà. tiếng nói cũng trẻ trung hơn so với người. Những nét sâu hơi dài nơi đuôi khóe mắt, cùng với hai quả nhót mọng con con dưới hai mắt của chủ nhà… Ông Hai nhớ đến cái xe đéc-đéc, trong lòng thừa nhận bạn mình có con mắt tinh đời… Quả thực đây là cái cổ to bự và khá xệ dưới cằm, bên dưới là cái ngực không có núi nhưng dày và đồ sộ… ông Hai đoán bà Năm ở quãng rất xế chiều, nhưng trông “đô” lắm. Mặt mũi bừ bự, thoáng nhìn ông Hai cũng thấy được bà Năm trang điểm cầu kỳ hơn bà Hai nhà mình, dù  phần nào mầu sắc hơi quá đặm một chút như thường thấy ở con người chợ búa thích son phấn. Cử chỉ bà khoan thai, linh hoạt, xiêm áo miễn chê.

Sau giây phút ngập ngừng, không khí câu chuyện giúp ông Hai lấy lại bình tĩnh:

-         Cảm ơn bà. Thực ra tôi mong được gặp bà từ lâu, nhưng hết tổng kết lại đến học tập, đợt này gối đầu đợt khác không sao mở mắt ra được, mong bà thông cảm.
-         Nhiều đồng chí lãnh đạo khen ông lắm. Những vị này vẫn nêu ông ra làm gương.., nhất là cho thế hệ trẻ.
-         Bà… Bà trăm công nghìn việc như thế mà vẫn còn quan tâm đến công việc của tôi… - nghe lời khen mà ông Hai cứ thấy mình giựt thót, ông thận trọng.
-         Thực quả công việc của Đảng hay của Nhà nước nằm ngoài tầm suy nghĩ của tôi. Song trong làm ăn đụng chạm hàng ngày với các ngành các cấp, tôi thấy phẩm chất cán bộ ngày nay sa sút quá ông Hai ạ. Chính vì thế tôi càng chú ý đến nhận xét của các đồng chí lãnh đạo về ông.
-         Bà quá lời khen thôi, xin cảm ơn bà. Tôi còn phải phấn đấu nhiều…
-         Không biết ông Hai đã gần cái tuổi xưa nay hiếm chưa, nhưng tôi thường nói vui với các đồng chí lãnh đạo là phải coi những cán bộ có chức vụ cao nhưng giữ được phẩm chất như ông là của hiếm để bảo tồn bảo tàng. – bà Năm Hồng đáp lại, vừa nói vừa cười rất tự nhiên.
-         Bà không xếp tôi vào loại động vật quý hiếm của quốc gia đấy chứ ạ? – ông Hai đánh bạo nói vui để bớt đi cái run run trong lòng.
-         Tôi biết hết, các VIP quý ông lắm. Nếu các VIP có nhận xét gì về ông thì cũng chỉ là nhận xét nhẹ nhàng thôi. Đôi lúc có VIP cho ông…vì tốt quá, nên có lúc làm hỏng việc, nhất là việc hệ trọng… Nhưng ý kiến này không nhiều đâu.
-         … - ông Hai lại giựt thót người.
-        
-        

Ông Hai cuối cùng chỉ còn là cái rô-bốt cứng đơ, cử động theo cái ri-mốt bà Năm Hồng bấm trong tay.

          Câu chuyện loanh quanh một lúc, Năm Hồng lái về những chủ đề xã giao vô thưởng vô phạt như thường diễn ra trong buổi giao tiếp đầu tiên, nào là về sức khỏe, về con cháu, về bà Hai, về ông Năm…

Ông Hai dần dần cảm nhận được mình từ người máy trở lại thành người, cố nói chuyện một cách bình đẳng.  Không khí thân quen tăng dần…

          Cuối cùng bà Năm Hồng buông một câu:

-         Tôi không biết các đồng chí cán bộ của Đảng và Nhà nước còn phải hao tâm tổn trí như thế nào… Còn cứ thể như tôi, tuổi càng cao, càng có nhiều thời giờ đi làm công việc từ thiện ông Hai  ạ. Nếu không, lại quay sang vui đùa với con cháu, đi du lịch, thăm chùa chiền… Từ lâu rồi, tôi không phải đụng tay vào công việc kinh doanh nữa ông ạ.
-         Ôi được như bà thật là mãn nguyện. Tôi cũng chỉ mong đến lúc nào đó sẽ nhận được quyết định nghỉ hưu, sẽ có được tâm trạng thanh thản của người đã hoàn thành nhiệm vụ.
-         Tôi con cháu đầy đàn, đông lắm ông Hai ạ, có bốn năm đứa chắt rồi, thế nhưng vẫn chưa coi mình là già đâu. Vẫn còn yêu cuộc sống này lắm, và tôi càng hiểu sự thanh thản cần cho người già quan trọng chẳng kém gì sức khỏe ông Hai ạ. 
-         Bà thật là tâm lý, đấy cũng là suy nghĩ của tôi bà ạ… Tôi chẳng có gì phải cầu mong để được hạ cánh an toàn, nhưng thực sự mong được thanh thản, càng về cuối đời càng cầu mong sự thanh thản.

          Bà Năm Hồng tự tay tiếp thêm nước cho khách:

-         Chè ướp sen cháu nó mua kỳ này không được như ý lắm, ông Hai uống tạm… Chính vì quý trọng ông, hơn nữa phải bảo vệ phẩm giá cán bộ quan trọng của Đảng và Nhà nước, tôi sai cháu nói với ông đừng dính dáng với cái đám Cường đá. Lũ này thanh tích bất hảo, đừng dây vào ông ạ. Tôi muốn tự mình nói với ông như vậy, để ông hiểu đúng thiện chí và sự quý mến của tôi. – bà Năm Hồng vào đề một cách rất tự nhiên.
-        

          Câu chuyện chuyển đề đột ngột quá, ông Hai bỗng dưng cấm khẩu, máy tai máy mắt liên hồi. Bà Năm chăm chú nhìn. Chờ một lúc, bà đẩy cái tách chè gần thêm về phía ông:

-         Mời ông Hai sơi nước đi kẻo nguội. Quý trọng nhau thì phải lo gìn giữ cho nhau. Có phải thế không ông?  …Nhất là thời buổi nay xã hội có quá nhiều chuyện nhiễu nhương.

          Đến lúc này ông Hai mới chấn tĩnh lại được:

-         Xin cảm ơn thiện chí và lòng quý mến của bà. Bà dặn tôi phòng ngừa như thế là đúng. Có thịnh tình lắm bà mới nói đến mức vậy, xin đa tạ…
-         Nhờ Đảng và Chính phủ đổi mới, gia đình tôi mới ăn nên làm ra được như thế này, đất nước mới được như hôm nay.
-         Vâng, đúng thế ạ.
-         Không chăm lo gìn giữ chế độ thì còn làm cái gì? Tôi nhắc nhủ ông Hai chẳng qua tôi cũng sống vì cái lẽ ăn cây nào rào cây ấy mà thôi.
-         Vâng, tôi hiểu suy nghĩ của bà.
-         Vả lại gần đèn thì sáng ra ông Hai ạ. Được gần gũi thường xuyên với các đồng chí lãnh đạo, đầu óc tôi được mở mang nhiều…
-         Bà ạ, không hề có chuyện tôi chạy ghế chạy chức gì cho nhà Cường đá đâu. Nếu có hiểu nhầm này thì oan ức cho tôi lắm.
-         Tôi tin ông, ông Hai ạ.
-         Mong bà hiểu cho, cấp trên giao cho tôi nhiệm vụ tìm hiểu, xem xét việc đưa Hai Điểu vào danh sách cơ cấu, tôi làm việc với tất cả tinh thần phục tùng tổ chức… - ông Hai thận trọng, không nói gì thêm nữa.
-         Nhất định tôi tin ông Hai chứ, ai lại đi tin những lời đồn đại. Trên đã giao nhiệm vụ như thế, ông nên xem xét thận trọng lý lịch gia đình nhà Cường đá, báo cáo đầy đủ cho cấp trên nắm vững ông ạ.
-         Đấy là nguyên tắc bà ạ.
-         Chắc không nói ông cũng thừa biết những vụ chết người đầy tai tiếng do đoàn xe vua của Hai Điểu gây ra, làm sao mà tin được báo cáo của những cơ quan chức năng, có phải thế không ông?.. – bà Năm vẫn giữ nguyên giọng nói ân cần.
-         … … - ông Hai cố nén trong cổ họng tiếng kêu “ối ối!” của mình. Ông muốn giơ hai tay ôm ngực cho đỡ nghẹt thở, nhưng không dám. Ông Hai chết đứng một phen nữa…

          Đúng là ông có biết chuyện đoàn xe vua chở vật liệu xây dựng hoành hành cả một vùng mấy tỉnh, làm chết năm hay sáu người, trong đó có nạn nhân Lê Quốc Quân. Gia đình nạn nhân này kiện đi kiện lại mấy năm trời, chính ông phải can thiệp… Song ông đâu có được giao nhiệm vụ điều tra lý lịch Hai Điểu. Ông chỉ tuân thủ nhiệm vụ vận động đưa đối tượng vào danh sách cơ cấu theo đúng yêu cầu của tổ chức thôi. Ông Hai trong lòng thừa nhận mình mắc sai lầm lớn quá… Cân nhắc mãi, ông mới nói được:

-         Tôi biết chuyện đoàn xe vua bà ạ. Cơ quan chức năng cung cấp đầy đủ những hồ sơ tôi yêu cầu. Chính tôi là người trực tiếp can thiệp phải làm rõ vụ tai nạn làm chết Lê Quốc Quân. Bây giờ không còn chuyện đưa Hai Điểu vào danh sách cơ cấu nữa rồi bà ạ. – ông Hai nói lấp lửng, với dụng ý minh oan cho mình.
-         Nhiệm vụ ông được giao kết thúc như thế, ông nên mừng. Không thể gán chuyện chạy ghế cho những người như ông được, ông Hai ạ.
-         Cảm ơn trời đất!
-         Tôi biết người biết của chứ. Nhưng Hai Điểu tham vọng quá lớn, sẽ còn phức tạp lắm đấy ông Hai ạ, ông cố tránh xa. 
-         … - ông Hai lại giật thót người. Ông định hỏi thêm chính điều này, nhưng hỏi thế có thể quá nguy hiểm, ông đành ngồi im.
-         Làm việc thì có ưu có khuyết ông ạ. Giá ngay từ đầu ông Hai nói rõ lý lịch nhà Cường đá cho tổ chức biết thì đỡ tốn bao nhiêu công sức cho tổ chức, mà ông cũng tránh được rắc rối.
-         Vâng, quả là thế. – ông Hai đột nhiên thấy người mình lạnh toát, trong thâm tâm thừa nhận có sơ hở này.
-         Chỗ này nên rút kinh nghiệm, ông Hai ạ. Thực lòng tôi muốn nói với ông rất sớm điều này, nên mới cho cháu đi gặp ông. Nhưng hôm nay cũng chưa muộn…
-         Xin đa tạ, bà thật… chu đáo. – ông Hai định nói là rộng lượng, nhưng cảm thấy mắc cỡ nên nói chẹo đi, trong thâm tâm càng thừa nhận thiếu sót của mình lớn quá.
-         Nhân chuyện ông nhắc đến vụ án mạng Lê Quốc Quân. Công ty sản xuất đồ gỗ nội thất cao cấp của đứa cháu ngoại tôi tại Lâm Đồng  thuê được một lái xe cẩu chuyên dụng trong lâm nghiệp. Tay nghề khá lắm ông ạ. Hỏi ra, mãi mới biết anh ta vừa mới đi tù, được về trước hạn. Chính xe ben của anh ta đâm chết Lê Quốc Quân. Chắc là cánh Cường đá lo lót tiền chạy chọt. Người lái xe này cha mẹ mất sớm, được người cô ruột nuôi cho đến khi khôn lớn. Trong những năm người lái xe này đi tù, cánh Cường đá nhận cô này về làm người giúp việc, cũng là câu chuyện ơn nghĩa, ông Hai ạ… Công bằng mà nói, cánh Cường đá đối xử với người làm như thế cũng kể như là có trước có sau. Chỉ có các phi vụ làm ăn là bẩn thôi!..
-         Bà quả là biết đánh giá người. – ông Hai tâng bốc.
-         Nhưng mà vụ án mạng Lê Quốc Quân rồi đây chắc gì đã xuôi được ông  Hai nhỉ?
-         Thưa bà… - ông Hai ấp úng một chút rồi mới nói tiếp được: - …Phía cơ quan chức năng của Thành phố đã chính thức khép lại vụ án này rồi bà ạ. Đã xác định đây là vụ tai nạn giao thông.
-         Tôi biết. Cậu lái xe này kể cho cháu tôi nghe đầu đuôi mọi chuyện. Người cô ruột của cậu này được cánh Cường đá giao cho quản lý một biệt thự xinh xinh. Tên cô ta là Năm Thường. – dừng một lúc bà nói tiếp: - …Ở ngữ tuổi cô ta, người như thế cũng tàm tạm đấy chứ ông Hai nhỉ… - giọng nói bà Năm Hồng vẫn thân mật, đều đều.

          Cái tên Năm Thường đột nhiên làm cho ông Hai hồn vía lên mây, trống ngực đập thình thình. …Ở ngữ tuổi cô ta, người như thế cũng tàm tạm đấy chứ ông Hai nhỉ… Ông Hai rúm người lại, cảm thấy hình như chim mình cứ tự nó xón xón cái gì nong nóng, long lỏng…   Bụng bảo dạ: …Thế này thì bỏ mẹ rồi!..

          Ông Hai nắm chặt hai bàn tay trên bàn, cố thót bụng lên lồng ngực để hãm lại nguy cơ vãi đái. Càng thót người, hai nắm tay trên bàn càng run. Ông rút tay xuống đặt lên đầu gối để giấu đi, thế là cả hai nắm tay và hai đầu gối đều rung rung, đầu óc buốt tê tái… Song vẫn có một phép mầu nào đó giữ cho ông tỉnh táo: …Tiếp tục câu chuyện nguy hiểm này là tự sát!..

-         Tôi cam đoan với bà không có chuyện chạy chức chạy quyền nào trong những công việc giữa tôi và Hai Điểu đâu ạ. Bà hiểu cho như vậy thật là quý hóa. Mọi điều bà nói chí lý lắm ạ, tôi xin ghi nhớ. Bây giờ tôi xin phép. – chưa đợi bà Năm Hồng trả lời, ông Hai đã đứng dậy bước ra khỏi bàn. Hơi vội, nên chân đụng phải góc bàn, khiến tách nước chè sóng sánh. Ông cứ đi tiếp không dám nhìn xuống: - …Xin cảm ơn bà đã dành thời giờ tiếp tôi và cho những lời chỉ giáo thịnh tình.
-         Trước lạ sau quen ông Hai ạ, chúng ta nên giữ mối liên hệ với nhau.
-         Vâng. Tôi sẽ cố.
-         Có thời giờ xin mời ông Hai khi vào Thành phố ghé thăm. Tôi nhìn người sành lắm… - bà Năm nắm lấy cánh tay ông Hai, ân cần tiễn ra đến tận cửa, miệng chúm chím một nụ cười nhiều ý nghĩa... Nhưng ông Hai lại cảm thấy một cánh tay của mình bị lời lẽ ngọt sớt của bà năm Hồng cắt phăng.
-        
-        

          Cái lao lung khốn khổ mong tìm được lối thoát sau cuộc đến thăm Năm Hồng trở thành mưa giông bão giật trong đầu ông Hai.

          …Tổ cha chúng mày… …Ở ngữ tuổi cô ta, người như thế cũng tàm tạm ông Hai nhỉTiên sư cả làng cả họ chúng mày! Mạng lưới thông tin của chúng mày còn tinh vi hơn cả cái đám Năm Cam hay sao?.. Thế mới biết cái công nghệ tóm hai bao cao su của chúng mày cực kỳ lợi hại!.. Chẳng lẽ đâu đâu chúng mày cũng có mật thám, nắm được đến từng cái lông dái của ông à!? Đến nông nỗi này cái quyển sổ đỏ ngôi biệt thự xinh xinh sẽ là bản án tử hình cuộc đời chính trị của mình mất thôi… Nó cũng có thể là bản án của một trọng tội hình sự nữa! Tham nhũng từ bao nhiêu… đến bao nhiêu là vào khung tội tử hình nhỉ?... Huống chi đây là cả một cái biệt thự!... Ôi, lại còn đang cần biến mình thành một cái bung xung để đem ra bắn!.. Rồi cả con mụ hàng cá nhà này cũng sẽ nhân thể ra tay làm thịt mình… Trời đất ơi, đời chó má đến thế là cùng!..

          Càng lần lại từng chi tiết trong buổi gặp Năm Hồng, ráp nối các tình tiết nhận biết được lại với nhau, ông Hai càng tin rằng mình đã mường tượng được cái trận địa thiên la địa võng của những luồng đạn không biết từ bao nhiêu chiều hướng khác nhau đang xả xối bắn về phía ông… Ông đang ngày càng đi sâu vào cái trận địa này… Có lúc ông bất giác sờ tay lên mũi, lên miệng.., thấy cái mũi của mình vẫn nguyên không vẹo, không gẫy cái răng cửa nào, nhưng lời lẽ của cái thằng mắc dịch cứ như đấm túi bụi lên mặt ông,  sao mà ăn nhập và khớp đến từng chi tiết với những câu nói nhẹ nhàng của mẹ nó…

          …Bố tiên sư mày, nói năng ngọt sớt mà cứ như chẻ tao ra từng mảnh!..

          Cái khả năng suy nghĩ lô gich mẫn tiệp của ông, kể cả trong lúc lòng dạ rối bời như thế này, dẫn ông đến kết cục kỳ quặc: …Toàn là những làn đạn bắn dọa, vì một mục đích gì đó mình chưa biết!.. Chắc chắn không phải là nhằm bắn chết bỏ rồi! Một trăm phần trăm là thế! …Mọi việc của mình chúng đã nắm đến từng chân tơ kẽ tóc, thế mà không thèm hạ thủ mình thì đúng chỉ là bắn dọa! …Nhưng mà dọa như thế để làm gì? Chúng nó muốn gì ở mình? Làm sao có thể phân thân hầu hạ tất cả các bên chúng mày để ông thoát chết?!.. Có bao nhiêu bên tất cả? Cái bên nào là bên nào? Cái bên nào chơi bên nào?...

          …Gần đến cái Phần chót của đường đời rồi mà sao tôi cứ lận đận đứng ngồi không yên thế này hả trời!?..

…Ở ngữ tuổi cô ta, người như thế cũng tàm tạm đấy chứ ông Hai nhỉ

…Bố tiên sư đời ơi là đời! Còn hơn cá nằm trên thớt. Bây giờ chúng muốn tóm gáy mình lúc nào cũng được!.. Tôi nhìn người sành lắm! – con mụ này nói về cô Năm hay về chính mình nhỉ?..

          Những ngày tháng hốc hác già mau hơn tuổi của ông Hai bắt đầu, cái bóng dáng đàng hoàng phốp pháp thường ngày của ông teo tóp dần… Phần chót của cuộc đời chẳng giống cái kịch bản ông nghĩ ra chút nào…

          …Tổ cha chúng mày! Bỗng dưng chúng mày gọi ông đến để làm gì? Để bắt ông trình diện? Để bắt ông làm con tin cho một mưu đồ mới? Còn để làm gì nữa? Chúng mày muốn bắn nhau thì mặc xác chúng mày, sao lại cứ lôi bố chúng mày vào hử?!... – ngày cũng như đêm, trong đầu óc ông Hai cứ mỗi khi nghĩ đến cánh Năm Hồng, ông chỉ thấy một mảng tối đen kịt…

          …Ôi nhục quá! Cả một thời ta miệng hô tay chỉ! Cứ nói ra lời, là khắp bàn dân thiên hạ răm rắp nghe theo! Ý của ta là ý chí của Đảng, ý trời đất! Lời của ta là đường lối, là mệnh lệnh của non sông! …Nhưng bây giờ đến cái thằng đầu trộm đuôi cướp Hai Điểu vắt mũi chưa sạch cũng khinh rẻ ta! Chính ta đã mở đường cho nó vào Đảng, thế mà… Nói là lão đồng chí của tổ chức rất quan tâm cơ cấu nó, chẳng những nó dửng dưng mà còn cười vào mũi ta. Chẳng lẽ cái thằng nhóc này có ô dù cao hơn?..  Bố nó, cái thằng Cường đá lúc nào cũng dạ dạ vâng với ta là thế, nhưng cứ bày trò dắt mũi ta đến hết chuyện này lại đèo bòng sang chuyện khác!.. Cái thằng mắc dịch du thử du thực, miệng nói ra toàn ngôn ngữ đầu gấu du côn, thế mà cũng có thể hù dọa được ta!.. Sao chúng nó có thể quỷ quái như thế được nhỉ?..  Mẹ cái thằng mắc dịch này, cái con mụ lồn sành ghe sắt Năm Hồng, một con buôn từ tóc đến chân, thế mà cũng dám lên mặt bà chủ với ta mới ghê chứ!.. Nói một điều mụ dạy đểu ta một điều, nói hai điều mụ moi gan móc ruột ta hai điều. Việc đại sự trực tiếp liên quan đến vận mệnh chính trị của ta mà chính ta cũng chưa tận tai được nghe được biết, thế mà con mụ này cứ nói vanh vách vào tai ta!.. Thế là cái đéo gì hử?!..  Việc cuốc ra cuốc vào, từ dự án cho đến quy hoạch.., chúng cứ vanh vách như kẻ đánh bạc bịp tay trong!.. Đứa già đứa trẻ cả lũ chúng nó không biết móc nối với nhau thế nào mà tuốt tuột đều có quan hệ giằng dịt với các VIP! VIP lớn VIP nhỏ các cỡ đủ hết. Nếu không là thân quen thì cũng là kẻ đỡ đầu!.. …  Nhưng mà ngôn ngữ của chúng nó sao lạ lùng quá thể! Không có cách gì phân biệt được cái lũ đầu trâu mặt ngựa này là tay chân của các VIP, hay là… hay là chúng nó mới đích thực là kẻ nhào nặn ra các VIP?.. Trời đất, nếu đúng thế thì bỏ mẹ!.. Té ra cái vụ quy hoạch từ sân golf trở thành thành phố vệ tinh Đồng Dơi bây giờ mở mắt cho mình nhiều điều…  Sao mình lại chậm hiểu thế hả trời!.. Cả một đời người làm tổ chức mà sao ta lại hoàn toàn mù tịt về những mối quan hệ dây mơ rễ má kiểu này nhỉ?.. Ôi, đúng là ta đã bị cái hệ thống này vượt qua, vượt xa mất rồi! Đến mức bây giờ chính ta đã trở thành con mồi…Đã từng là tổ sư của chúng nó, là cụ kỵ chúng nó.., thế mà bây giờ chính mình lại trở thành con mồi!.. …

          …Ôi một thời chí khí cách mạng dọc ngang, một thời vàng son, để đi đến cái kết cục như hôm nay hay sao!?.. Để rồi cả lũ chúng mày tạo bè tạo cánh tranh giành nhau, muốn tóm ta lúc nào thì tóm, muốn biến ta thành bung xung để bắn cho cái gì thì bắn?! Ôi đường đời của ta lại kết cục khốn nạn đến mức như vậy à!..    

          Cha tiên sư đời ơi là đời!... Đường đường một đấng đảng viên kỳ cựu cấp lãnh đạo, chẳng công hầu khanh tước, thì cũng là cách mạng con nhà nòi dọc ngang bốn phương trời… Một tay ta đã đào tạo ra biết bao nhiêu bọn hậu sinh kế cận…Thế mà bỗng dưng hôm nay chúng mày nhất nhất khinh bạc ta! Hôm nay ta không được là chính ta nữa! Thế là thế nào? Chẳng lẽ chính tay ta cũng đã tự mình cả một đời người góp phần tạo dựng nên cái cơ cấu giòi bọ này hay sao? Rồi chính cái cơ cấu giòi bọ này đã cướp đi của ta tất cả? Thực chất bây giờ ta chỉ còn là một cái gì đó chỉ có ý nghĩa nhân danh, một cái tên hão.., hay thậm chí có khi chỉ là một thằng tù ngoài đời, một con mồi đã sẵn sàng cho một bản án cần thiết cho một trò chơi nào đó cũng nên! Cái thằng mắc dịch đã nói toạc vào mặt ta rồi: Rất cần một cái bung xung đem ra bắn! Ngon lắm! Hàng này đang cực hiếm!.. Trời đất ơi, thế là thế nào?!.. Hay đây là câu chuyện quả báo?!.. Nhục quá là nhục! Đểu ơi là đểu! Vì sao đến nông nỗi này?!..

          Tại ta rơi vào cạm bãy cuộc đời. … hay đây là lúc ta đang bước vào màn chót của một cuộc cách mạng như biết bao nhiêu cuộc cách mạng khác ta thấy trên quả đất này?... Đội cận vệ của Ceausescu chính là kẻ đã hành quyết ông ta… Rồi đến Sadam Husein…  Vừa mới đây là Mubarak… Gaddafi… Ôi có phép tâm linh hay phong thủy nào tiên tri trước được cho ta số phận của chính ta không nhỉ? Lúc này ta đang rất cần một sức mạnh thần bí siêu nhiên như thế!.. Nhưng tìm đâu ra hả trời?.. Hay là ta đến thỉnh giáo và xin thày Nam Hải Quốc Sư làm cho cái lễ?.. Nghe nói thày này đã cứu nguy cho nhiều VIP, và cũng mở đường cho nhiều VIP, con cháu các VIP này cũng ăn nên làm ra…

          Hay là…

          … …

-         Công lên việc xuống của ông thế nào mà hồi này người ông gầy rạc hẳn đi thế?
-         … - ông Hai vò đầu vò tai.
-         Sắp nhận quyết định hưu rồi mà vẫn ham hố lắm hả? – bà Hai nửa xót xa, nửa mỉa mai.
-         Tôi chẳng hiểu bà nói gì cả!.. – ông Hai chống chế.
-         Thế thì hãy cố tự hiểu!..
-        
-        

          Cứ vài ba ngày bà Hai lại cho ra một chưởng như thế.

          Thật lòng ông không biết nên trả lời vợ như thế nào… Đã thế, cái lối nói nửa nạc nửa mỡ đầy bí hiểm của bà Hai làm cho cái thằng Tào Tháo trong ông Hai thêm hung hăng. Nhiều lúc ông Hai nấc thầm. Cũng có lúc ông ăn năn, lúc ông giận giữ. Cũng có lúc ông tiếc rẻ cho những chuyện chót dại, lúc ông căm ghét cái ngu độn của mình thờn bơn một bề không chuyển mình kịp theo thời thế. Lúc ông oán trách mình sao không đủ nanh vuốt gằm ghè lại những kẻ đang muốn gằm ghè mình!.. Biết bao nhiêu tâm trạng trái chiều nhau muốn làm ông phát điên! Nhiều lúc ông thực sự muốn điên để bớt đi nỗi sợ hãi. Chó dại có sợ đối thủ của nó bao giờ!.. Nhưng ông hiểu mình còn tỉnh quá, chưa trở thành chó dại được, còn nhiều thứ để tiếc, để nhớ, chưa điên được… Cái đắng xè trong cổ họng càng gợi nên sự thèm khát cốc chè mần thầu cốt dừa mát dịu cô Năm bưng ra cho ông mới ngày nào…
         
         





[1] Đã bị đem ra xử 4-2003 gồm 154 bị cáo và 238 người liên quan.
[2]Xem:  “Vụ án Minh Phụng - Epco: Lời kể của một tử tù”  
http://phapluattp.vn/201004201253089p0c1112/vu-an-minh-phung-epco-loi-ke-cua-mot-tu-tu.htm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét