9
Hôm nay là 49 ngày –
ngày mất của Vi Thanh.
Người thanh niên hoạt bát, đẹp trai, cao lớn Phạm
Trung Trung Nam hôm nào giờ đây chỉ còn như một cành cây liêu xiêu, khô héo,
không nói không rằng. Mặt quắt lại, hai môi lúc nào cũng như mím chặt… Có những
lúc Trung Nam hầu như không ăn uống gì hai ba ngày trời, không muốn tiếp xúc với
ai… Từ sau khi tang lễ, Trung Nam chưa ra khỏi nhà…
Công việc
nườm nượp trên mạng của tinhthuong.com
Yến quyết định giao cho Lan ngồi trực và tạm làm thay. Lan được cái sáng dạ,
nên sau vài ngày đã kiêm thêm được phận sự mới này, thỉnh thoảng có điều gì vượt
ra ngoài sự hiểu biết của mình mới phải hỏi Yến. Nhìn vào gương can đảm của Vi
Thanh, Lan cười thật to, nhưng cười trong đầu, và chỉ có mình biết:
-
Từ nay anh bạn
không thể bắt nạt tôi được nữa! Không bao giờ!.. – Lan tự nói với mình như vậy
về cái anh người yêu quá quắt mà Lan đã quyết chia tay.
Công việc
chính của Trung Nam tạm thời chú Khái phải ôm lấy. Riêng Yến phải đảo lại
chương trình làm việc của mình, cắt hẳn mọi chuyến đi xa khỏi Hà Nội để có thể ở
bên con trong những ngày khó khăn này. Nhiều việc Thạch phải gánh đỡ cho Yến,
có việc Cẩm Liên phải đi thay Yến với tính cách là đại diện. Ông bà Chính gần
như ngày đêm không dời Trung Nam trong phòng. Nhiều lần Yến phải giục ông bà đi
nghỉ. Ông bà Nghĩa, ông bà Lê Hải không ngày nào không ghé qua. Sau giờ làm việc
còn có cả gia đình Loan, gia đình Khái… Ai ai cũng lo Trung Nam ốm nặng, cầu mong cho Trung Nam sớm
gượng dậy được…
-
…
-
Em không ngờ cái
sốc này lớn quá đối với Trung Nam. – Yến chia sẻ với Thạch. - …Con vừa bị ốm nữa anh ạ. Bây giờ em mới hiểu
hết…
-
Tự tin và ý chí tự
lập của Trung Nam quả thực là bất ngờ lớn đối với anh.
-
Cả đối với em nữa
anh ạ. Trước không nói làm gì, nhưng khoảng hơn một năm trở lại đây, không lần
nào gặp con em không khơi chuyện Vi Thanh… Mong sao hai con sớm thành thân…
Nhưng hỏi gì Trung Nam vẫn cứ một mực xin khất …Xin mẹ cho chúng con thời gian!.. – Yến lại bật khóc… - …Đôi lần em
còn nói …Mẹ ấn định ngày cưới cho hai con
nhé?.. Nhưng Trung… Nam… cứ… van… xin… em… chờ… - tiếng nói của Yến, đứt đoạn,
rồi nghẹn hẳn trong tiếng khóc…
-
… - Thạch không
biết nói gì lúc này. Hai bàn tay ôm chặt hai bàn tay Yến, trong lòng mong sao
có thể gánh hết mọi gánh nặng cho Yến.
-
Ít nhất là hơn một
năm nay Trung Nam một mình đánh vật với thần chết. Con làm mọi việc để cứu Vi
Thanh mà không được anh ạ. Mấy tháng cuối cùng, gần như Trung Nam quên ăn quên
ngủ…
-
Bây giờ thì anh
hiểu vì sao ngay sau khi lễ tang kết thúc, Trung Nam khẩn khoản nhờ anh dìu ra
xe đưa về nhà… Từ đó ngã gục như người không hồn, không nói không rằng…
-
Một hai ngày sau
con nói với em …Con hết sức rồi mẹ ạ… Con
đã cố hết sức… Sau đó con một mực xin em để con ở một mình… Có lúc con nắm
lấy tay em khẩn khoản: …Con xin mẹ!..
-
Hy vọng bác sỹ chẩn
đoán đúng em ạ, Trung Nam chỉ suy sụp và mất sức thôi. Con cháu họ Phạm không
biết đầu hàng là gì đâu. – Thạch cố tìm một câu cho Yến khuây khoả.
-
Mấy tuần cuối
cùng em và con sống trong bệnh viện với Vi Thanh, em mới dần dần biết được tất
cả…
-
Vi Thanh và Trung
Nam hoàn toàn xứng đôi với nhau. Một mối tình trong sáng quá, đẹp quá… Là niềm
tự hào của chúng ta…
-
Vài hôm nay con
đã chịu ăn uống đúng bữa. Gần như bình thường, nhưng còn ăn ít lắm anh ạ, vẫn
kêu mệt…
-
Em cũng gầy xộc hẳn
đi.
-
Chúng ta không ai
được ốm lúc này…
-
…
Hôm nay
49 ngày Vi Thanh, nhưng Trung Nam vẫn chưa ra khỏi nhà được. Trung Nam cũng
chưa muốn đi đâu cả. Bác sỹ cũng khuyên Trung Nam tiếp tục nghỉ ngơi, còn phải
chờ cả thể trạng tinh thần phục hồi nữa…
Yến và
Thạch thắp hương cho Vi Thanh ở nhà rồi cùng đi đến nhà bố mẹ Vi Thanh để thắp
hương cho Vi Thanh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét