Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

"Lũ" - Final Draft April 2015



10



          Tết đang đến gần. Nhà ông bà Chính đã bắt đầu có tiếng nói cười. Trung Nam mấy ngày nay đã đi đi lại lại trong nhà, cởi mở với mọi người. Không đến nỗi lê lết, nhưng bước đi vẫn còn liêu siêu một chút, giọng nói yếu ớt.

          Trung Nam muốn trở lại công việc, vì đã nằm bẹp mất gần hai tháng rồi. Chỉ còn vài ngày nữa là Tết, Yến nhất định không cho con bắt tay vào việc vội.

-         Sau Tết sẽ hay con ạ. Chúng ta sẽ lại làm việc như trâu như bò. Chỉ sợ con không kham nổi thôi.
-         Mẹ yên tâm. Con khoẻ thực rồi mà.
-         Con mỗi bữa vẫn chưa ăn đủ hai bát cơm như thường lệ. Con trai như thế là không được.

-         Cái gì mẹ cũng có thước đo riêng của mẹ. Con chịu đấy! Con khoẻ thực đây mà… – Trung Nam ôm lấy mẹ, cố xiết thật mạnh để chứng tỏ sức khoẻ của mình.
-         Vẫn chưa đủ hai bát cơm! – Yến vừa cười, vừa vuốt tóc con mình.
-         Không cho con đi làm, con xin mẹ một việc khác nhé?
-         Con nói đi. -  mắt Yến sáng hẳn lên, vì thấy con bắt đầu vui vui, không còn cái lầm lỳ mấy tuần qua nữa.
-         Con chỉ sợ mẹ từ chối… - Trung Nam ngần ngừ.
-         Chúng ta cùng nhau lên sao Hoả nhé? Con muốn thế?
-         Mẹ đoán mò giỏi quá, nhưng hơi sai. Dù sao cũng chịu mẹ là giỏi…
-         Sai thế nào hả con?
-         Con không muốn mẹ và con đi xa như thế đâu ạ.
-         Thế lên mặt trăng vậy?
-         Con định xin mẹ năm nay không ăn Tết ở nhà…

         Chưa nghe hết câu, trong đầu Yến đã biết bao nhiêu đoán già đoán non. Song Yến vẫn chờ con nói rõ ra.  …Nếu năm nay Trung Nam định ăn Tết ở nhà bố mẹ Vi Thanh thì cũng hợp đạo lý thôi, và cũng nên như thế nữa… Tội nghiệp cho anh chị ấy quá!.. – trong bụng Yến nghĩ như vậy.

-         Con muốn mẹ lên Sapa ăn Tết với con. Chỉ hai mẹ con mình thôi ạ… Được không hả mẹ?..
-         ???... ???...
-         Con muốn xa Hà Nội lúc này…

         Rất nhanh, một cảm nghĩ loáng choáng trong đầu Yến.  …Trời đất ơi con tôi!.. Song Yến định thần lại ngay:

-         Con muốn đi tới đầu trời cuối đất nào mẹ cũng đưa con đi… - trong lòng Yến bỗng dội lên câu nói với Nam ngày xưa đêm tân hôn. …Em sẽ lưng địu con,  tay xách bút, tay xách giá vẽ, cùng anh đi khắp gầm trời cuối đất… để anh vẽ những bức tranh cho đời[1] Bất giác Yến nhắm nghiền hai mắt lại, chờ đợi.
-         Con cảm ơn mẹ…
-        

          Lục cục mất một ngày, chuyến đi Sapa được chuẩn bị xong. Việc xin phép ông bà Chính cho hai mẹ con Yến được ăn Tết một mình trên Sapa được chấp thuận dễ dàng, vì Trung Nam trong những ngày này đúng là thượng đế của cả nhà! Cả Lan và Cẩm Liên cũng không được đi theo. Hai mẹ con Yến lên Sapa bằng tầu hoả và xe đò, không dùng xe nhà. Việc duy nhất Cẩm Linh được tham gia là xắp xếp lịch đi, lịch về, nơi ở… theo đúng yêu cầu của Trung Nam. Các gia đình họ Phạm, ông bà Lê Hải và cả Thạch nữa, ai cũng bất ngờ về đề nghị của Trung Nam song đều thông cảm. Mọi người chỉ lo một mình hai mẹ con Yến liệu có xoay xở nổi mọi việc không. Yến động viên mọi người:

-         Đại uý bộ đội Cụ Hồ giải ngũ, bây giờ trở lại chiến trường ạ. Xin cả nhà yên tâm! – Yến thuyết phục cả nhà.

          Mọi người chỉ còn biết cười.
               
          …

          Chúc Tết trước nhà bố mẹ Vi Thanh xong, hai mẹ con Yến đi thẳng ra ga Hàng Cỏ. Bước đến kè ga để lên tầu, hai mẹ con đã thấy đầy đủ cả nhà đứng sẵn để tiễn. Gần như không thiếu một ai – chỉ trừ Loan và Mai lúc này phải ở nhà chuẩn bị Tết và đang sắm vai đầu bếp cho bữa cỗ tất niên.

          Thấy vậy, gần đến trước mặt mọi người Trung Nam gỡ tay mẹ ra, không để cho mẹ dìu đi nữa. Sau đó Trung Nam cố bước đi từng bước dài đến trước mặt ông bà mình và mọi người, hai tay chắp lại trước ngực, đầu cúi rạp xuống lạy, sau đó dõng dạc:

-         Sang năm mới, cháu xin chúc ông bà Lê Hải, ông bà Chính của cháu, ông bà Nghĩa, bác Thạch, các chú, chị Cẩm Liên và tất cả các em một năm mới mạnh khoẻ, hạnh phúc ạ! Xin chúc mừng năm mới ạ!..

Mọi người đều rất vui và bất ngờ. Tất cả đều chúc lại. Bà Chính chạy ra ôm lấy cháu mình:

-         Anh chàng này ăn gian! Còn hai ngày nữa mới đến Tết của người ta cơ mà! – hai bà cháu ôm nhau cười rúc rích.

Mọi người cùng cười theo, càng vui vì hôm nay mới thấy Nam cười to.

Cuộc tiễn đưa hoá thành buổi chúc Tết.

-         Nếu có rượu, có bánh chưng ở đây, thì đúng là năm nay chúng ta ăn Tết tại Nhà Ga! – ông Chính trong lòng rất mừng, vì thấy Trung Nam đã hoạt bát trở lại.
-         Trời ơi, Trung Nam của bà hôm nay trông bụi đời quá… Áo blu-dông bạt này, quần jean sờn này, giầy bố hẳn hoi! Ghê thật…Chỉ còn thiếu cái mũ cao-bồi… - bà Nghĩa nói xong quay ra phía Yến: - …Còn trông mẹ Yến giống cái gì nhỉ? …A phải rồi, giống cái mụ bán bánh mỳ trên tầu! Áo bông xanh, giầy vải thế kia là đích thị bán bánh mỳ, chỉ còn thiếu khăn mặt chít lên đầu!..
-         Giả nghèo giả khổ thế nào mà quần áo cái gì cũng mới toanh! – bà Hậu phụ hoạ thêm vào.
-         Thạch thấy không, người đẹp mặc cái gì vào người cũng đẹp. – ông Lê Hải vừa nói vừa lôi Thạch xềnh xệch ra đứng giữa mọi người, gần như là đứng trước Yến...
-         ...
-        

Tiếng cười và tiếng pha trò trêu nhau ròn tan. Tiêu điểm bị trêu là hai mẹ con Yến.

          Tiếng còi tầu rúc lần thứ hai. Tiếng còi của người điều hành kè ga…

Lúc này Yến và Trung Nam mới bắt tay chia tay mọi người. Thạch là người Yến bắt tay sau cùng, cũng là vô tình thôi, cũng có thể Thạch loanh quanh thế nào lại tụt vào chỗ cuối cùng. Song mọi người đều thấy cái bắt tay của Yến dành cho Thạch là dài nhất. Cả hai tay Yến cầm lấy tay Thạch, có phần lưu luyến, hai người còn nói với nhau mấy câu gì nữa…

…Chờ cho con tầu đã bỏ hẳn mọi người ở lại phía sau, Yến và Trung Nam mới thôi không vẫy nữa, quay vào trong khoang sửa sang chỗ ngủ của mình. Sau đó Nam lại ngồi bên cạnh mẹ, hai tay nắm lấy tay mẹ, mãi Trung Nam mới nói được:

-         Mẹ ơi.., con cảm ơn mẹ vô cùng.
-         Ôi con của mẹ… Lâu lắm rồi bây giờ mới lại có được mấy ngày dành riêng cho mẹ con ta!.. Chỉ riêng cho hai mẹ con ta thôi, con nhỉ!..
-         Vâng… Những ngày này chỉ riêng cho hai mẹ con chúng ta mẹ ạ…
-        
-         Mẹ có biết con lo điều gì nhất khi con xin mẹ đi Sapa không?
-         Con lo mẹ không nhận lời?
-         Con biết ngay là mẹ chỉ có thể đoán sai mà!
-         Sai thế nào?
-         Mẹ có thông minh thêm một trăm lần cũng không đoán được đâu.
-         Mẹ chịu. Con nói cho mẹ biết đi.
-         Con chỉ sợ mẹ không dám đi theo kiểu bụi đời thế này thôi. Đấy là điều con lo nhất.
-        
-         Bà Nghĩa sắc sảo vô cùng mẹ ạ. Con chịu đấy. Bà bình quần áo mà cứ như là nhìn vào trong tim con mà nói!..
-         … - càng nghe con nói Yến lại càng cảm thấy ý nghĩa chuyến đi này đối với con.
-         Mẹ tha lỗi cho con. Con ích kỷ quá có phải không mẹ?
-        
-         Vì con mà mẹ phải phiêu lưu như thế này! Con chỉ sợ lời cầu xin của con quá sức của mẹ.
-         Bây giờ mẹ đang ngồi bên con trên tầu đi Sapa rồi còn gì nữa. Mẹ có làm sao đâu?
-         Vâng, con biết. Con chịu ơn mẹ nhiều lắm. Mẹ chưa bao giờ từ chối con điều gì cả…
-         Ôi Trung Nam, mẹ còn sống vì ai nữa!?..
-         Vâng. Thưa mẹ, hôm nay con xin mẹ đi cùng với con đoạn đường Vi Thanh và con cùng đi với nhau cách đây hai năm… Có lẽ hơn hai năm?.. Đoạn đường đầu tiên dẫn đến tình yêu của chúng con!..
-        
-         Chúng con đưa nhau đi… Trên tuyến đường này… Cũng rất bụi đời như thế này mẹ ạ… Đơn giản vì Vi Thanh nổi tiếng quá, mà chúng con thì không muốn bị quấy rầy trong những giờ phút riêng tư thiêng liêng của mình… Ôi, chuyến đi sinh thành tình yêu của chúng con… Chúng con cố tình lem luốc một chút, cả đầu tóc bù xù nữa mẹ ạ…
-        
-         Hôm nay con đi tiễn tình yêu của mình sang năm mới…
-        

Trung Nam gục vào lòng mẹ, rồi bật khóc nức nở.

Từ lúc Vi Thanh tỉnh dạy lần cuối cùng, tay với lấy tay Trung Nam nói lời cuối cùng “Em yêu anh… Tình thương…” rồi nhắm mắt ra đi vĩnh viễn. Kể từ lúc ấy Trung Nam như khô sắt lại. Hai môi mím chặt. Không biết nói. Không nước mắt. Khuôn mặt không hồn chỉ còn lại tỉnh thoảng những tiếng nấc…Rồi những ngày tháng như câm hẳn… Cho đến giờ đây…

Giờ đây Trung Nam khóc nức nở. Trung Nam được khóc một mình trong lòng mẹ tiếng khóc dành cho Vi Thanh… Chỉ có một mình mẹ mình nghe thấy… Trong con tầu ầm ầm lao đi trong đêm…

Ôm con trong lòng, nước mắt Yến giàn giụa…


Sáng mùng một Tết, hai mẹ con Yến thuê một cái tắc-xi đi lên Cổng Trời.

Điều bất ngờ lớn đối với mẹ con Yến là ngày này mà khách thập phương đến thăm khá đông. Tại vì địa danh này nổi tiếng, đi chiêm ngưỡng cảnh đẹp, hay là rủ nhau đi lấy may đầu năm?..

Lúc còn ở Sapa, hai mẹ con Yến thấy bầu trời còn đậm mù sương. Nhìn đâu đâu cũng một mầu trắng bạc bao la. Cả thế giới như chìm sâu trong biển sương mù. Trên đường đi có lúc từng vầng mây trắng còn lướt qua trước mặt. Nhưng khi hai mẹ con Yến lên đến nơi trời sáng bừng, cao vút. Ngẩng mặt lên là cả bầu trời xanh biếc, không một gơn mây, cái rét cũng đặm hơn. Sương mù và mây trắng bao lấy khắp các thung lũng và chân núi, đôi lúc gợi ra cảm giác các dẫy núi khắp chung quanh mọc lên từ một đại dương mây trắng mênh mông. Ánh nắng ban mai rực rỡ cả một phương trời…

-         Trời đẹp quá và chiều lòng chúng ta mẹ ạ! – Trung Nam reo lên. Hai mẹ con khoác tay nhau đi theo ngả đường lên Thác Bạc.

          Yến không trả lời con ngay, hai mắt lim dim nhắm lại, chân vô thức bước theo bước đi của con. Từng lúc Yến tận hưởng từng hơi thở rất sâu, như người chưa bao giờ được thở. Cái lạnh khô trong lành theo không khí hít vào cơ thể đi tới đâu biết tới đó, như là đến từng vi ti huyết quản. Một cảm giác thư giãn hoàn toàn, không thể có trong ngôn ngữ, đầu óc nhẹ tênh như đang sống trong môi trường không trọng lượng, không một ray rứt hay u sầu nào còn đọng lại trong tâm tư …

          Hai ngày vừa qua ở Sapa Trung Nam đã thuật lại cho mẹ nghe bước đường gian truân hay đúng hơn là những ngày tháng đẹp nhất của Trung Nam trong mối tình đầu tiên này. Nói đúng hơn là sau hai ngày qua Trung Nam đã lấy lại được chính mình, sau sự suy sụp tưởng như không đứng lên được.

          Hai ngày qua, Yến mới thực sự biết được con mình đã đi qua những chặng đường nào, trong lòng càng tin rằng không bậc cha mẹ nào có thể dậy đủ cho con mình biết phải làm gì trước mỗi thách thức cuộc sống đặt ra, mà chỉ có thể hướng con mình theo những gương hay giá trị tốt đẹp nào đó để tự mình định đoạt số phận của mình. Có lẽ Trung Nam hiểu được tình yêu của bố mẹ, hiểu sâu sắc được chính mẹ của mình, đã nương tựa vào đấy tìm ra cho mình lẽ sống và phong cách sống. Có lẽ những điều Trung Nam trân trọng, những điều Trung Nam khao khát hình thành từ đây…

-         Thực sự con yêu tất cả những gì Vi Thanh có mẹ ạ. Con không thể nói được rành rọt con yêu Vi Thanh là vì cái gì. Yêu lạ lùng mẹ ạ. Bắt đầu từ việc con bị hớp hồn. Lần đầu tiên con nghe Vi Thanh hát, và lập tức con hiểu ngay không phải là Vi Thanh hát, mà là đang chia sẻ, đang giãi bầy… Vi Thanh hát với tất cả tâm hồn của  mình…  Con cảm nhận được ngay khi lần đầu tiên nghe Vi Thanh hát mẹ ạ… Con tự hào là riêng con khám phá ra điều này… Có tình yêu nào không bắt đầu từ khám phá hả mẹ?.. Sự khám phá ra điều cao cả chắc chắn là khởi đầu tốt đẹp cho một tình yêu cao cả, có phải thế không mẹ?..
-         … - Yến chỉ ngồi nghe, vì sợ làm gián đoạn dòng tâm sự của con.
-         Nghĩ lại, có lẽ con giống mẹ điểm này… - trong đầu Trung Nam nghĩ đến bức tranh đầu tiên bố tặng mẹ mà giờ đây vẫn đang treo trong phòng khách của Yến.
-         … - Yến muốn cốc yêu lên đầu con mấy cái, nhưng cắn răng lại cố ngồi yên, cố không cười. Yến định ôm chặt con vào lòng, ôm con thật ra riết lúc này, nhưng vẫn ngồi yên.
-         Càng về sau con càng hiểu, không phải Vi Thanh hát, mà là cống hiến mình cho đời… Cái tâm của Vi Thanh, tình yêu của Vi Thanh dành cho cuộc sống vỹ đại quá mẹ ạ… Giữa lúc cuộc đời này biết bao điều ngang trái… Đúng là bông sen rực rỡ trên cuộc đời bùn lầy này!..Và… Và… Mẹ ơi, Vi Thanh dành cho con trọn vẹn cả tình yêu ấy!..
-         Mẹ thừa nhận con có lý… Bông sen rực rỡ trên cuộc đời bùn lầy này!..
-         Nhiều lúc những việc làm của Vi Thanh, những buổi biểu diễn của Vi Thanh.., trong nhà tù, nơi làng bệnh… cứ như là Vi Thanh đang tuyên chiến, không, phải nói là Vi Thanh đang chiến đấu chống cái ác, chống cái đau khổ, đang hà hơi tiếp sức cho hy vọng mẹ ạ… Con đã đi theo một số buổi biểu diễn như thế của Vi Thanh. Chính con cũng cảm thấy Vi Thanh mang lại cho con sự can đảm mới, niềm hy vọng mới…
-        
-         Có đôi lúc con như phát điên! Phát điên thật mẹ ạ…
-         … - ngực Yến thót lại, song vẫn cố bấm bụng ngồi yên.
-         Vâng, làm sao không điên được hả mẹ!..  Trong khi Vi Thanh đúng là dành dụm, chắt chiu từng hơi thở của mình cho tiếng hát an ủi những đau thương trong đời, cố mang lại từng hy vọng nhỏ nhoi trong cuộc đời cực nhọc này… Thì cuộc sống thực lại xẩy ra bao nhiêu cái ác xấu xa, ngang nhiên trà đạp lên bao điều tốt đẹp… Nữ văn sỹ Bích Ngân nói đúng đấy, đến nỗi không còn một cái tốt nào trong cuộc đời này còn nguyên vẹn… Đến nỗi không còn một nơi nào để chạy trốn cái ác, cái xấu, mẹ ạ!.. Để tồn tại, để sống sót, chỉ còn cách phải đánh mất chính mình!..
-         Ôi hai con tôi!.. – Yến không ngồi yên được nữa, ôm riết lấy con mình, xót xa…
-         Đúng là bông sen rực rỡ của con trong cuộc đời bùn lầy này đấy mẹ ạ…
-        
-         Mẹ ơi…
-         Con nói đi.
-         Mẹ có tin tình yêu chân chính là người thầy dậy chân chính không?
-         Con nói cho mẹ nghe điều con tin đi!
-         Vâng. Chính Vi Thanh mách con điều này mẹ ạ… Có lần Vi Thanh tâm sự với con là mỗi chúng ta làm sao chống lại được mọi ngang trái trên đời này. Vi Thanh thừa nhận là khó lắm mẹ ạ. Nhưng nếu mỗi chúng ta xả thân vì cái tốt, bằng tất cả cái tốt và cái mạnh riêng của mỗi người, thì từng người đều làm được, rồi mọi người sẽ làm được.., sẽ cùng nhau làm được…
-         Tinhthuong.com ra đời từ đây chăng?
-         Con có thể nói ý chí vì cái tốt như vậy hai chúng con hun đúc cho nhau. Nhưng tinhthuong.com thì đúng là ý chí, là sáng kiến của riêng Vi Thanh khi phải mặt đối mặt với định mệnh mẹ ạ.
-         Theo con, vì sao Vi Thanh có sự lựa chọn như vậy? – Yến hỏi.
-         Đến bây giờ con vẫn chưa có câu trả lời nào dứt khoát mẹ ạ. Con vẫn còn phải nghĩ tiếp về điều này. – Trung Nam nắm lấy tay mẹ như để cầu xin tiếp viện lời giải đáp. - …Có lẽ bản chất của Vi Thanh là như thế, hay nói cho đúng hơn sống vì yêu thương thì mới có thể sống được như thế mẹ ạ. Có lần Vi Thanh tâm sự với con, trong yêu thương Vi Thanh cảm thấy mình là người tự do nhất hay là người tìm được tự do của chính mình mẹ ạ. Phải mấy năm sống cùng với Vi Thanh con mới dần dần hiểu được, và con vô cùng tự hào về điều này. Vi Thanh có lần nói với con tự do trước hết và bao giờ cũng là sự khẳng định được cái tôi của chính mình, và Vi Thanh tìm được cho mình sự khẳng định ấy trong yêu thương.
-         Chúng ta không còn Vi Thanh, nhưng chúng ta được an ủi: Vi Thanh là người hạnh phúc. Có thể nói như vậy được không con?
-         Đúng thế, mẹ ạ. Hôm Chung kết giao lưu, chính Vi Thanh đã tự mình nói ra như thế: Vi Thanh yêu và được yêu. Hạnh phúc lớn nhất của con người, có phải thế không mẹ?
-         Ôi, chính mẹ bây giờ cũng ngày càng hiểu thêm tinhthuong.com sẽ có ý nghĩa như thế nào đối với cuộc đời này!...
-         Và con nguyện mãi mãi sẽ làm tròn nhiệm vụ cổ động viên nhiệt tình nhất của tinhthuong.com mẹ ạ! Dứt khoát con không cho ai tranh chức nhất này.
-         Kể cả mẹ hả con?
-         Mẹ có nhất cũng phải nhường con mẹ ạ!
-        
-        

         Trong đêm khuya tịch mịch của Sapa câu chuyện giữa hai mẹ con Yến càng về sáng càng vui dần lên.

         Hai ngày qua, Trung Nam hiểu sâu sắc Vi Thanh không còn nữa, nhưng Vi Thanh để lại cho Trung Nam bông sen rực rỡ trong tim mình.
Chính cảm nhận chắc chắn này đang giúp Trung Nam lấy lại chính mình, đang cổ vũ Trung Nam bước vào những ngày mới.
      …

      …Hôm nay, sáng mồng một Tết, tại Cổng Trời, Trung Nam dìu mẹ đi những bước đi vô thức, dưới bầu trời xanh thẳm bao la, không một gợn mây... Hai mẹ con, một là con người đã lấy lại được mình, với những bước đi vững chãi. Một là người đang lâng lâng đi trong trạng thái trút hết được mọi ưu tư, trạng thái không trọng lượng…

-         Đây là những giờ phút đích thực dành riêng cho hai mẹ con ta, của một mình hai mẹ con ta… Có phải thế không mẹ?..

         Đi dạo ngắm trời ngắm núi trùng trùng điệp điệp như đi trong cảnh bồng lai. Núi mây, mây núi. Văng vẳng tiếng chim cúc cu gáy xen giữa  tiếng các loài chim rừng khác. Từng đợt gió lạnh ngọt thoảng tới như không ngừng đem về sự tinh khiết mới cho núi rừng. Xa rồi mọi ồn ào. Xa rồi mọi thách thức, đua ganh, chen chúc... Không khí ở đây nhẹ, hay là con người ở đây đã hoá với thiên nhiên làm một và trở nên nhẹ bỗng… Khi lên tới điểm cao nhất, Trung Nam dẫn mẹ đi thăm một số nơi rất đẹp trong một triền núi ở Cổng Trời mà Vi Thanh và Trung Nam trước đây đã khám phá ra. Lối vào là một con đường mòn ít người để ý tới. Song tách các lùm cây, đi ven qua mấy dặng trúc dại mảnh khảnh cao vút, một loại trúc chỉ mọc ở độ cao trên một nghìn mét, đường mòn lúc lên dốc dựng đứng, lúc xuống dốc mất hút, quanh co những mỏm núi đá xanh um lau sậy. Sau gần một giờ, đường mòn dẫn đến một vạt rừng bạt ngàn những cây ngân hạnh khoẻ khoắn, thân to, tán rộng. Trên đầu các tán cây, cành khô đã bắt đầu nẩy các chồi xanh, trong khi đó mặt đất bao la một mầu vàng xẫm các lá rụng. Khi đi tới ven rừng, bầu trời xanh ập tới trước mặt, rừng tụt xuống sâu thẳm dưới chân. Xa xa là các dẫy núi đang rượt đuổi nhau. Một vài ngọn núi như đang nô đùa, phất lên những giải lụa trắng. Tại đây, con người đứng giữa trời và đất.

-         Ôi Trung Nam, chỗ này gọi là Cổng Trời mới đúng con ạ! – Yến thốt lên, cả hai tay ôm ngực.
-        
-        
-        

          Không thêm một tiếng nói nào nữa. Chỉ có tiếng gió nhẹ reo lên xào xạc giữa các tán cây, thi thoảng một cành cây khô rơi răng rắc, vài tiếng chim xa xa…

-         Thành tích của chúng con đấy mẹ ạ.
-         … - Yến nắm lấy tay con bóp mạnh, như để ban thưởng, như để kìm hãm chính sự ngạc nhiên của mình. Yến không sao phân biệt được trong lòng mình là sự choáng ngợp trước thiên nhiên hùng vỹ nơi đây hay chợt cảm nhận được một nét đẹp mới trong tình yêu của hai con mình.
-         Ôi, chắc mẹ không tin đâu…  Chúng con rủ nhau đến chỗ này nhiều lần mẹ ạ. Hai chúng con đã ngồi bên nhau ở đây hàng giờ, lúc trời sáng, lúc hoàng hôn… Ngắm trời ngắm đất không biết chán. Cả trời và đất chỉ có mỗi mình Vi Thanh và con…
-         Hai con đã có những ngày đáng sống…
-        
-        

         Trung Nam chọn cho mẹ và cho mình một chỗ ngồi có thể duỗi chân cho thoải mái. Hai mẹ con tay trong tay, yên lặng, để cho trời đất nói tiếng nói của mình.

         Trước khi từ biệt Cổng Trời riêng của mình, Trung Nam chủ động cm tay mẹ lên:

-         Con xin mẹ điều này được không mẹ?
-         Sao phải ướm thế?
-         Mẹ trả lời con đã mẹ!..
-         Có bao giờ mẹ keo kiệt với con không?
-         Mẹ khôn quá, mẹ vẫn tránh...
-         Mẹ không bao giờ từ chối con một điều gì cả. Nói thế được chưa?
-         Vâng. Thế coi như là mẹ đã hứa rồi nhé.
-         Được, mẹ hứa.
-         Ôi... Hoan hô mẹ! Thế là mẹ đã hứa rồi!

Yến cười. Chờ đợi. Mãi không thấy con nói gì, Yến giục:

-         Thượng đế của mẹ bây giờ xin điều gì?
-         Mẹ ạ... Con ... Con... Con xin mẹ mời bác Thạch về sống với mẹ!

Yến không còn biết trời bay mất hút lên cao hay núi lặn hết xuống biển... Hai gò má đỏ ửng.

-         ...
-         Ôi mẹ, mẹ hứa với con rồi mà!
-         ...
-         Kìa, mẹ trả lời con đi ạ.
-         ...
-         ...
-         ...

Mãi Yến mới nói được:

-         Loài người trở lại thời kỳ mẫu hệ từ bao giờ thế con?!..
-         Mẹ vẫn trốn trả lời con... Thế mà mẹ đã hứa...
-         ...
-         Con chờ mẹ trả lời đấy ạ... Nếu không con sẽ ngồi đây mãi...
-         Ôi Trung Nam!.. Con cho mẹ thời gian, được không?
-         ...
-         Mẹ xin lại con đúng điều Vi Thanh và con đã xin mẹ trước đây! Con cũng phải công bằng với mẹ chứ!
-         ...
-         ...


   Sáng mùng hai Tết hai mẹ con Yến đi xe đò về Lào Cai, bắt tầu về Hà Nội. Bây giờ không phải là hình ảnh một bà mẹ dìu con đi như hôm nào ở ga Hàng Cỏ. Bây giờ là một chàng trai dìu một bà mẹ đang đi những bước vô thức của phân vân, đắn đo, nhẹ bỗng...

         Trên tầu, chưa về tới Yên Bái mà câu chuyện giữa hai mẹ con ngày càng chật công việc làm ăn.

-         Có lẽ nên thôi dự án trường đại học đi mẹ ạ. Nghĩ mãi, hôm nay con mới chỉ dám thưa với mẹ.
-         Nản lòng rồi sao, chàng trai?
-         Không ạ. Có lẽ về điểm này con thực dụng hơn mẹ ạ.
-         Có chắc thế không con?
-         Con đã kể mẹ nghe chuyện ông Vụ phó chiêu đãi con bằng tiền người khác rồi mà.
-         Đúng là đến nay nhóm PH chúng ta chưa làm sao xin gặp được một người nào tử tế của Bộ này!
-         Chắc gì Bộ này đã có để mà gặp hả mẹ?
-         Vụ phó hạ cố chiêu đãi con là chuyện bất bình thường hoàn toàn bình thường. Nhưng chỉ là cái trò vặt thôi con ạ.
-         Con biết. Anh anh em em với con ngọt sớt, nhưng cái chính là để ông ta có dịp khoe với con ông chủ chi bữa tiệc hôm đó đã chịu mua bao nhiêu “quan hệ” cho dự án trường đại học của ông ấy. Lại để cho chính từ mồm ông chủ chi nói ra chuyện đi đêm[2] này mới cao thủ mẹ ạ.
-         Giữ sạch chân sạch tay.., và sạch mồm nữa, thì phải làm thế chứ con.
-         Những “quan hệ” ấy, nếu chúng ta muốn mua, hoàn toàn mua được mẹ ạ. Tay mình rất sạch luôn. Họ đã ướm giá hết với con rồi. Nhưng con cam đoan với mẹ ông vụ phó này chưa hết võ đâu. Tiệc chưa tan mà ông ta đã đe trước, nửa nạc nửa mỡ: Tớ hết lòng với các dự án mở trường đại học. Nhưng nói trước nhé, đụng đến ổn định chính trị là tớ thua đấy!
-         Con ơi, quyền trong tay, muốn xoay thế nào mà chẳng được. Con trông mong ở sự thành thật của họ à?
-         Nhưng con không muốn PH chi tiền kiểu như vậy. Thà đem biếu không cho người nghèo còn hơn!
-         Con cũng phải nghĩ đến lợi ích người được đi học chứ? Cái gì mà chẳng phải trả giá hả con?
-         Con làm một con tính khác, mẹ ạ. Mẹ thử quy mọi tiêu phí thời gian và sức lực PH bỏ ra ròng rã 3 năm nay bằng tiền, các “quan hệ” phải mua, rồi cộng thêm vào toàn bộ đầu tư sẽ bỏ ra, cộng thêm những rủi ro mới sẽ có quy ra tiền, rồi so với kết quả đạt được. Đấy là chưa nói đất của cô Bảo Vân ở Đồng Dơi có lẽ sẽ mất về tay ba Tầu mẹ ạ. Chúng nó đang lobby dữ dằn quá và có thể thắng lắm. Cái đám Silver Club Tầu sệt đã thắng được ở Đà Nẵng, thì cái đám mò vào Đồng Dơi, Cần Giờ, và nhiều nới khác nữa cũng có thể thắng
-         ... – Yến ngồi im, nhưng các con tính và bao nhiêu lẽ thiệt hơn nóng ran trong đầu.
-         Chúng nhiều tiền lắm, nên ta khó trụ lại được mẹ ạ.
-         Con dám chắc thế?
-         Trong gần hai năm vừa qua sục sạo trên mạng giúp Vi Thanh, con tình cờ chộp được trang “Finance Watch” thuộc nhóm tình báo chiến lược “RAND” mẹ ạ. Hoá ra nhiều nhà đầu tư quốc tịch khác nhau có công ty mẹ là các tập đoàn xuyên quốc gia nổi tiếng, nhưng tiền của họ lại đến từ Hongkong, trong đó một lượng đáng kể đến từ Trung Quốc đại lục mẹ ạ. Chắc chắn tiền của những đám Skyline, Silver Club, khu chế xuất Sài Gòn… có nguồn tiền này mẹ ạ. Dòng tiền này đầu tư gắn với mua. Bây giờ con thực sự tin những đánh giá của chú Tín về nguồn gốc các luồng tiền đăng ký đổ vào dự án Dankra mẹ ạ.
-         Con dám chắc như vậy?
-         Nó mua bất kể cái gì mua được mẹ ạ, kể cả chính quyền. Ở châu Phi, châu Mỹ Latinh nó mua cực kỳ trắng trợn. Vì thế con dự báo cô Bảo Vân sẽ thua ở Đồng Dơi. Cũng có nghĩa là PH sẽ thua. Vì đồng tiền này chỉ quan tâm đến mua. Nó không hề quan tâm đến đầu tư mẹ ạ! Mà gần như nó mua được tất cả.
-         Con nên cho bác Thạch biết thêm những chi tiết về chuyện này để bổ sung thêm các thông tin của chú Tín. Phải đề phòng tối đa mọi sơ xuất, nhất là công việc ở Dranka. Tuy nhiên theo mẹ, điều quyết định là phải làm thế nào dòng tiền dù từ đâu vào ta đi nữa cũng chỉ được vận động trong khuôn khổ của pháp luật. Không thể, không làm được, và cũng không cần chặn xuất xứ của đồng tiền con ạ. Điều này là vô phương! Nhưng biết nó từ đâu đến để hiểu thêm bản chất sự việc, nhất là bắt nó vận hành trong khuôn khổ của luật pháp.., thì lại rất cần con ạ.
-         Nhưng pháp luật của ta vừa còn nhiều lỗ hồng, vừa thực thi kém. Mẹ thử phân tích ký kết hợp tác và kết nghĩa vừa qua giữa Tổng cục Thuế và Petro Vietnam mà xem, chẳng có nhà nước pháp quyền nào làm ăn như vậy cả. Đây là sự câu kết trắng trợn đến mức ngang nhiên trà đạp lên công luận mẹ ạ. Hồi học ở Cambridge, con đã gặp một số case studies y hệt kiểu ký kết kết nghĩa này.
-         Mẹ hiểu.
-         So sánh mạnh yếu mỗi bên như thế, ta nên chuyển phương án, có thêm phương án phụ, hoặc có thêm phương án thay thế. Không thể ngoan cố, mẹ ạ.
-         Con phê phán mẹ thế à?
-         Con xin lỗi, không thể ngoan cường với bất kỳ giá nào! Nói thế được không ạ?

Yến cười và cốc nhẹ vào đầu con:

-         Giỏi chống chế! Gan các nhóm Silver Club, Sky Line… to thế cơ hả con?
-         Thời gian cho thấy trong làm ăn, các đại gia thường chuẩn bị sẵn cả Lê Lai nữa mẹ ạ. Khi có sự cố thì Lê Lai lên sân khấu, thế là vở kịch hạ màn an toàn. An toàn mọi bề luôn, kể cả cho cá nhân người đại diện nước chủ nhà! Thế mới kinh khủng chứ, không thể tưởng tượng được mẹ ạ. Có võ này, các đại gia còn sợ cái gì không dám làm hả mẹ?
-         ... – Yến rơi vào suy nghĩ lao lung. Giữa hai mẹ con chỉ có tiếng đoàn tầu xình xịch, đều đều..., mãi Yến mới nói được: - ... Mẹ không thể thất hứa... Thất hứa với ý tưởng của mình, với các em học sinh, với những trí thức đã sẵn sàng tham gia dự án này, với các bạn bè quốc tế... Không thể như thế được con ạ… Kiểu gì cũng phải góp phần mình khai phá con đường dân trí. Nhưng mẹ đồng ý với con, lúc này phải ráo riết hơn phương án phụ, tìm thêm phương án phụ mới... Đúng là phải ráo riết phòng xa... Mẹ khoán việc này cho con được không?
-         Mẹ khoán cho chú Thạch hay cho cả nhóm lãnh đạo PH đi. Con xin đóng vai phụ thôi.
-         Con có lý, nhưng không được bàn chùn!...
-         Bàn chùn một cách thuyết phục thì mẹ phải chịu chứ ạ?
-         Anh chàng này gớm nhỉ.
-         Con là đệ tử trung thành của triết lý PH mẹ ạ! Chính mẹ là tác giả của triết lý thuyết phục cơ mà! Thắng thuyết phục, thua thuyết phục, quyết cái gì cũng phải được thuyết phục…
-         ???
-        
-        






[1] Xem “Dòng đời”.
[2] Trong chơi tam cúc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét