Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

"Lũ" - Final Draft April 2015



24




          Báo ê! Báo ê! Sagobank xập tiệm! Sagobank xập tiệm!
Báo ê! Báo ê! Sagobank bay lên trời!...
Báo ê! Báo ê! Sagobank bốc mùi…

Hà Nội, Thành Phố Hồ Chí Minh, Hải Phòng, Bình Dương… rồi khắp các đô thị cả nước sáng nay chao đảo dữ dội trong đợt tsuinami bất thường của những tiếng rao báo lạ hoắc này. Không động đất, không sóng thần, không cả những tiếng đổ vỡ ồn ào, nhưng hình như ruột gan của các thành phố và những đô thị này thầm lặng bị xới tung, thầm lặng bị đảo lộn. Internet cả nước nghẽn mạng, mobile fone cả nước nghẽn mạng… Trong khi đó TV buổi sáng liên tục đưa tin thị trường chứng khoán trên hai sàn Thành phố Hồ Chí Minh và Hà Nội thi nhau tuột dốc, đến xấp xỷ -10% mới dừng lại. Ngoài đường, tại các cửa hàng, chợ búa, giao thông xe cộ.., tất cả vẫn nhộn nhịp như thường lệ. Nhưng từ các nhà hàng ăn, các tiệm cà-phê, các quán nước trên vỉa hè, những đám người đi đường, những túm năm tụm ba trên công viên, nhà ga, bến xe… lan tỏa đi những dư âm xào xạc kỳ lạ. Chỗ này, chỗ khác rồi ngày càng nhiều các bộ mặt nhớn nhác như của những người như bị mất cắp, hoặc như những con bạc thua trắng tay… Giữa các cơ quan rối rít í ới a-lô nhau rút cho mau tài khoản này, bán tháo cho nhanh mảnh đất kia, giục nhau găm vàng, găm đô-la, xiết nợ… Chỗ này chỗ khác một số công ty và cửa hàng tạm ngừng giao dịch. Nhiều chi nhánh ngân hàng treo biển xin lỗi khách tạm nghỉ làm việc vì trục trặc kỹ thuật, vì kiểm kê… Đây đó trong sở giao dịch chứng khoán lác đác tiếng cười nói hô hố, tay chân đấm bàn đấm ghế ầm ầm vì khóai trá…

         
          Mãi đến gần trưa, cũng là lúc thị trường chứng khoán đã chững lại được hai giờ đồng hồ, TV và phụ trương đột xuất của các báo lề phải dưới đất hoặc trên trời mới có đủ thời giờ để phát đi bản tin nóng hổi trấn an dư luận. Bản tin phụ trương giải thích cặn kẽ việc sáp nhập Sagobank vào Ngân hàng Nam Phương là để thực hiện chủ trương lành mạnh hóa thị trường tài chính và thị trường bất động sản, nền kinh tế đang khởi sắc trở lại... Trong bản tin nóng hổi này có chỗ phê phán gay gắt lời rao báo, đe dọa bóng gió lực lượng xấu đang xúi giục và tung tin xuyên tạc…

          Bản tin nóng hổi này tạm thổi đi được sự lào xào nhớn nhác, cuộc sống trở lại bình thường.

          Nhưng các dư trấn của tsuinami “Báo ê!” vẫn ngang nhiên tiếp tục. Có người dự báo những dư trấn này có thể sống lâu hơn những dư trấn của tsuinami tại Fukusima.
          …
          …

Vứt cái smart fone lên bàn, Hai Điểu ngồi một mình trong nhà kính của bố dượng Cường đá, khoái trá thưởng thức ly cô-nhắc.

-         Cho tụi bay biết thế nào là bị đấm vỡ mặt! Đụng vào ta là nốc-ao luôn, không phải chuyện dỡn! – Hai Điểu nói một mình.

Hai Điểu muốn một mình tận hưởng giờ phút hả hê này của chiến thắng, nên không vội giục bố dượng về nhanh để chia vui.

…Từ cái ngày các người dọa đấm vỡ mũi ta, ta không quên đâu. Đừng có bao giờ mơ Hai Điểu này bỏ quên điều gì!.. Hôm nay ta dạy cho các người bài học: thế nào là bị đấm vỡ mặt, thế nào là nốc-ao! Hãy nhớ đời đòn này, các con ạ! Ta cho tuốt cả lũ mẹ con các người nốc-ao luôn, chứ không phải chỉ một mình cái thằng cậu ấm sứt vòi của chúng mày dọa đấm tao hôm nào đâu!.. Chỉ cần đụng vào bóng vía tao thôi, các người đủ được ăn đất, có hiểu không!?. Hãy nhớ đời như thế!…

          Hai Điểu cứ một mình nhâm nhi như thế, nhâm nhi cả chặng đường từ vua xe vua, rồi vua công trường Skyline… đến hôm nay là vua quan hệ!..

          …Lũ mày hãy mở mắt ra mà nhìn! Cả đất nước này làm gì có một vua của mọi ông vua như ta!?.. Ta đã từ chối ông Hai… Ta đã từ chối lão đồng chí… Ta đã chọn con đường là kẻ đánh cờ, dứt khoát không làm quân cờ… Kể cả làm tướng trên bàn cờ ta cũng không màng… Ta đã chọn con đường quan hệ, con đường khiến cho vua cũng phải gọi mõ bằng anh!.. Và ta đã thắng! Đã nhiều trận thắng… Nhất định chỉ có thắng! Thắng to thắng nhỏ, nhưng chỉ có thắng!.. Ta đã đi xa hơn ba ta nhiều cái đầu… Đời lẽ ra phải tặng cho ta giải Nobel về cái chủ thuyết giá trị của con người được đo bằng cái nó có để trao đổi! Nobel về 6 chữ vàng “Làm quan hệ, ăn quy hoạch!”.. Nếu là “làm quan hệ…” mà ăn được quy hoạch về người nữa thì phải là giải Nobel dát kim cương! Cái lũ mọt sách với cạo giấy của cái trường PH gì đó mà nhằm nhò gì! Tụi bay mà làm sao với được tới tầm với của ta, nhìn làm sao được cái tầm nhìn của ta!.. Đồng tiền ướt với đồng tiền khô! Thật là một lũ lợn!..Giỏi lắm tụi bay đúng là chỉ có thể trở thành một lũ đồng tính luyến ái không hơn không kém! Chỉ có thể sản sinh ra một lũ đồng tính luyến ái con không hơn không kém!!!.. …Hãy đợi đấy! 50 triệu đô mà tụi bay không bán thì hãy đợi đấy! Ta sẽ cho các người ra bã! Ra bã một lũ với nhau, hiểu chưa!.. Thật ra tụi bay không đáng một xu!..  …Ôi thật là cả một chặng đường, kể từ cái ngày ta cắp được một VIP đầu tiên xuống cái du thuyền Diana của ta! Kể từ cái ngày chính VIP này rồi đến VIP kia lần lượt trở thành quân cờ của ta! Tụi VIP các người làm gì có thằng nào chê “địa” và thằng nào chẳng thích “ăn chè! Ối VIP có chỗ này ghế nọ là nhờ ta xắp xếp cho, mua cho... Ối VIP ta bảo làm gì, là làm việc đó, có thưởng có phạt phân miêng đàng hoàng... Với cái đà này, cái ngày ta gọi mưa được mưa, gọi nắng được nắng ắt không xa nữa!... Xửa xừa xừa xưa đã có cái Thái thượng hoàng, sao khoa học ngày nay không nghĩ ra được một cái như thế đời mới nhỉ? Đó có thể là một mục tiêu đích đáng, một của độc, rất đáng để chinh phục!.. Tại sao lai không nhỉ?... Đến cái ngày ấy khối đứa nữa sẽ ra cám với ta! Cả cái lũ đồng tính luyến ái PH nhà chúng mày nữa, đừng có chảnh hoài… Chọc vào mắt ta là sẽ ra cám hết! Hãy đợi đấy!.. Ôi, ta đang ngày càng đến gần chân lý của cuộc đời! Cuối cùng vẫn là phải có mọi thứ để trao đổi, để làm nên chiến thắng!.. Ôi, định mệnh của ta bắt đầu thay đổi từ khi ta đi cứu VINACONS, với cái lệnh miệng trong tay… Ta đã bách chiến bách thắng!..  Rồi đây ta sẽ làm nên lịch sử… Ta sẽ là lịch sử…
         
-         Sao? Sagobank của Năm Hồng mất tiêu rồi hả? – Cường đá đứng lù lù trước mặt mà Hai Điểu vẫn không hay.
-         Ô, con chào ba! Hôm nay là một ngày vui.
-         Thành phố rần rần cả sáng nay về cái tin Sagobank phải sáp nhập vào nhà băng Nam Phương của vợ con.
-         Con sẽ bắt Năm Hồng phải gọi Nam Phương bằng chị nghe cho đã!
-         Mụ Năm Hồng còn nhiều tuổi hơn cả má con đấy! Nhưng rất đáng đời! Có thế chứ!.. Cường đá hả hê…
-         Đúng phóc kế hoạch đề ra ba ạ, không sai đến một cái dấu phảy!
-         Làm sao mà cái nhà băng Nam Phương con con mà lại cạp được cả cái con mồi Sagobank to bự thế?
-         Ôi, coi bộ ba không thấy con kiến mà tha được cả con ong hay sao? To bự đến đâu mà liệt thì cũng bị tha tuốt. Cụng ly chúc mừng chiến thắng cái đã ba! – Hai Điểu vừa rót rượu đưa cho bố dượng, vừa nói.
-         Giỏi! – Cường đá cụng ly. Rồi kéo ghế ngồi cạnh Hai Điểu, nghe tiếp.
-         Con phục kích, chuẩn bị tác chiến hơn hai năm cho bước đi này đấy, nhưng chiến dịch thực sự chỉ kéo dài có vài tháng!
-         Bí mật gớm nhỉ. Kể vắn tắt lại coi xem nào.
-         Cái chính là bầy binh bố trận, đồng thời tạo thế và chuẩn bị nguồn lực ba ạ. Mất thời gian nhiều nhất là giai đoạn này. Thời điểm khởi sự là khi mạng lưới của con chôm được thông tin các dự án bất động sản lớn của Năm Hồng đang bị cháy vì thiếu vốn, đồng thời những khoản nợ xấu Sagobank phải gánh cho mấy “ông lớn”[1] là quá tải, Sagobank chủ trương phát hành thêm cổ phiếu để cứu nguy.  Ngay lập tức con bảo Nam Phương mua đại những cổ phiếu Sagobank bán ra lần đầu. Ngay sau đó con cho lộ thông tin về nguy cơ Năm Hồng phá sản, rồi  bảo Nam Phương bán tống bán tháo các cổ phiếu đã mua được của Sagobank với giá bèo nhất để dìm giá. Các ngân hàng cùng dây với Nam phương hiệp đồng tác chiến. Ba biết không, trong vòng chưa đầy một tháng, cổ phiếu của Sagobank tụt giá thê thảm. Con điều một số VIP ém các cửa, cứ Năm Hồng chạy cầu cứu ở cửa nào là chặn cửa nấy.
-         Lưỡi các VIP mạnh thế à?
-         Cứ lên giọng quốc doanh là chủ đạo, thuế của dân không phải là để đi cứu các đại gia. Dặn các VIP cứ lập trường thế mà tông, Sagobank không chạy lấy được một cắc, ba ạ!
-         Giỏi.
-         Đồng thời con vừa gây hoang mang, vừa vận động các chủ nợ của Năm Hồng siết nợ… Xong xuôi, con định hướng cho báo chí mở chiến dịch đục luôn: Cổ đông số 1 của Sagobank là Năm Hồng có thể rơi vào vòng lao lý… Các cổ đông và người gửi tiền của Sagobank rút vốn tháo chạy ầm ầm… Chuyện Sagobank sập tiệm có thể tính được bằng tháng, bằng tuần… Thế là đẩy được Năm Hồng vào ngõ cụt. Tiếp đến con tổ chức cho các ngân hàng cùng dây cố điều mọi nguồn tiền ủy thác cho Nam Phương đứng ra mụa trọi bất kể những gì Năm Hồng và Sagobank cố bán tháo để chữa cháy, mọi rủi ro Nam Phương chịu hết. Vừa mua vào như thế vừa dìm giá tiếp, rẻ lắm ba ơi!.. Tóm xong cái Sagobank ngắc ngoải, con lăng-xê cho các VIP ý tưởng phải cứu nguy Sagobank, thuyết phục các VIP giữ ổn định tài chính tiền tệ là phương án tối ưu cho nền kinh tế nước nhà, chứng minh Nam Phương là ngân hàng có khả năng tốt nhất làm việc cứu nguy này. 
-         À há!.. Cái Sagobank lừng lững trong bầu trời Việt Nam này mà phá sản thì đúng là trời sập thật! – Cường đá bình vào.
-         Đúng thế ba ạ, Nhà nước không thể để cái ngân hàng tư nhân lớn cỡ bự này của đất nước phá sản được ba ạ. Dậu đổ bìm leo, không cứu nó, tâm lý hỗn loạn có thể làm cho cả nền kinh tế nhào luôn. Con mở chiến dịch tiếp tục vận động hành lang ủng hộ phương án cứu Sagobank bằng cách sáp nhập vào Ngân hàng Nam Phương. Đang trên đà thắng, nên các ngân hàng cùng dây càng tiếp tay cho Ngân hàng Nam Phương.
-         Ôi, cái ý tưởng cứu Sagobank của con thật tuyệt chiêu! Không phải là diệt nó mà là cứu nó theo cách mình muốn, thế mới hay! Đáng thưởng một ly rượu! – Cường đá đụng ly, vì rất khoái điểm này.
-         Con luôn phải nắm vững chủ trương đường lối chứ ba! Vì trong quốc sách bây giờ quan trọng số một là chữ “cứu”mà ba! Chỗ nào cũng có vô số cái phải “cứu”. Rất chi là lập trường. Rất chi là xây dựng!.. Các VIP bàn đi bàn lại với nhau chán, cuối cùng đều thừa nhận ý kiến của con là số dzách, Nam Phương là bé hạt tiêu... Những cá mập khác cũng muốn nuốt chửng Sagobank lắm. Nhưng ba còn lạ gì nữa, các thằng lớn tranh nhau thì người thắng bao giờ cũng là thằng nhỏ nhanh chân đứng ngoài. Vả lại để Sagobank rơi vào tay một cá mập lớn nào đó thì cán cân phân chia quyền lực lệch ngay, bàn cờ đang bầy ra sẽ bị phá vỡ, chẳng đại gia nào lại muốn như thế cả ba ạ. Thế là kế hoạch trúng phóc, Nam Phương đại thắng!
-         Tính toán khá lắm!
-         Vận động hành lang các VIP hay thiệt ba ạ! Sagobank không phá sản mà lại sáp nhập nguyên vẹn vào Nam Phương mới tuyệt cú mèo chứ ba! Nền kinh tế tránh được sốc. Một đối thủ bị khai tử, nhưng cán cân lực lượng giữa các đại gia chẳng có gì thay đổi, riêng Ngân hàng Nam Phương lại bự lên. Tuyệt cú mèo là ở chỗ này ba ạ!
-         Thế thì sớm muộn sẽ lại có cái ngày Nam Phương rơi vào tầm ngắm. Liệu đấy!
-         Lo gì ba! Đến cái ngày ấy ta lại có chiêu mới rồi! Con luôn luôn có mục tiêu mới mà! Bây giờ thì nhà ta trả được cái hận Năm Hồng rồi!
-         Ba hả lắm. Ba còn nhớ mãi cái tin chết người cái thằng cha Thạch rỉ vào tai ba năm nào…
-         Ba nhớ lại đêm liên hoan đăng quang áo dài Việt Nam?
-         Đúng. Cái tin của thằng cha Thạch đúng một trăm phần trăm. Nhất là cái khả năng ông Hai làm ăn hai mang… Nên ba lo ngày lo đêm, lúc nào cũng chỉ sợ cánh Năm Hồng nuốt chửng. Nhất là sau khi chúng ta đá bật cánh Năm Hồng ra khỏi khu đô thị Đồng Dơi…
-         Bây giờ hết lo chưa ba?
-         Đã lắm! Đúng là bây giờ có thể bắt Năm Hồng gọi Nam Phương bằng chị cho sướng tai!
-         Ba thấy cái “quan hệ” hay chưa!? Hay hơn các loại ghế của ba nhiều…
-         ???
-         Ghế chỉ có nhiệm kỳ thôi. Quan hệ của con đẻ ra ghế và vượt lên trên nhiệm kỳ! Cái “quan hệ” của con là trường tồn. Còn cái để trao đổi thì còn trường tồn!..
-         !!!???…
-        

Trong nhà Năm Hồng rối tung rối mù còn hơn cả nhà nào đó có đám tang. Mất quyền sở hữu phần lớn vốn ở Sagobank và mất luôn quyền chi phối ngân hàng này, Năm Hồng như bị chặt đi một cánh tay. Thân xác Sagobank còn nguyên vẹn, nhưng tên gọi không còn, cơ quan tuần hoàn và bộ dây thần kinh của nó bây giờ lại nằm trong cơ thể và đầu não của Ngân hàng Nam Phương. Trên 170 chi nhánh khắp toàn quốc của Sagobank phải gỡ biển hiệu xuống để thay bằng cái biển hiệu mới “Ngân hàng Nam Phương”. Gần như trong một đêm Ngân hàng Nam Phương trở thành liền anh liền chị…

Chỉ trong vòng mấy ngày bự béo Năm Hồng xọp hẳn đi. Cái cổ to đùng có cái dây chuyền bạch kim đeo viên hồng ngọc nặng hơn cả cái xe Mercedes ngoại hạng bây giờ trở nên nhăn nhúm khó coi. Áo quần xộc xệch, lại mấy ngày nay không đầu óc nào lo đến trang điểm mặt mày, Năm Hồng dăn deo trông người không ra người, ma không ra ma, quỷ không ra quỷ. Lông và râu trên khuôn mặt thiếu phấn sáp càng làm cho hai con mắt trắng rã của Năm Hồng như sâu hoắm thêm, trắng rã thêm, trẻ con trông thấy chắc phải khóc thét. Lúc gầm hét, lúc quát tháo gia nhân, một mình lồng lộn trong phòng, nhưng cơn tam bành vì tuột mất Sagobank không sao nguôi đi.

Năm Hồng lục lọi trí nhớ xem còn VIP nào có thể cứu nguy giúp mình, xem có cách nào có thể đảo ngược được tình thế…

…Cả cái Sagobank to đùng thế này mà rơi vào cái ngân hàng Nam Phương nhãi nhép của vợ thằng Hai Điểu thì hiển nhiên đây là chiêu độc của Hai Điểu. Nhưng sao nó lại kín võ đến thế!? Những thằng VIP nào tiếp tay cho nó? Sao đã lõi đời trên cái đất nước này mà ta lại thua một thằng ranh con vắt mũi chưa sạch thế này!? …Sau cái vụ đô thị Đồng Dơi ta đã tự nhắc mình trăm ngàn lần là phải cảnh giác với nó rồi! Thế mà vẫn thua nó, thế là thế nào?.. Chắc chắn Hai Điểu không chỉ có một VIP… Nó vừa vận động hết Bộ nọ đến Bộ kia, vừa thấy nó ra ra vào vào hết bên Cổng trắng, lại đến bên Cổng đỏ… Cái chức danh Chủ tịch Hội đồng quản trị của nó thật là lợi hại… Còn ta?.. Ta đâu có ngô ngọng gì!?..

…Trong tay ta còn thằng VIP nào có thể giúp ta đảo ngược được keo này bây giờ? Cái thằng VIP a thì mất mẹ nó chức rồi, nó đã phải bán cả nhà để trả nợ cho con vợ trẻ mới cưới thì còn giúp được ai nữa? Thằng VIP b mình đã đúc cả tượng đưa vào đền thờ cho nó thì nó đã mất hết quyền lực từ lâu rồi. Lễ bái đến thế cầu xin cho nó trụ lại mà chẳng nước mẹ gì! Cuối cùng cũng rơi mất tiêu!..  Trời không giúp thì cũng đành chịu vậy… Thằng VIP c chưa đến nỗi nào, quyền thế còn nhiều đấy, nhưng hồi này nó đang bị chiếu tướng dữ quá, không biết nó còn tâm trí nào mà quan tâm đến công việc cứu mình nữa không?..

Nhưng thằng VIP c… Phải, thằng VIP c này là kẻ thù không đội trời chung với một VIP của thằng Hai Điểu, ta nằm lòng chuyện này… Nổ súng vào cái thằng VIP này của Hai Điểu được không?.. Các VIP lau nhau khác?… Bọn này ngoan đấy, nhưng còn trẻ quá. Chúng mới vào nghề chưa đủ chín. Tâm trí chúng nó còn đang lo lấy lại vốn… Đúng là năm nay là cái năm hạn của ta rồi! Rờ vào chỗ nào cũng là ngõ cụt. Trâu trắng uống nước đục…

Lồng lộn mãi cũng hết cả sức mà lồng lộn. Năm Hồng không ra khỏi phòng của mình ba ngày liền. Cuối cùng Năm Hồng gọi cậu ấm sứt vòi của mình lên:

-         Con phải đi gặp ông Hai?
-         Má có kế hoạch gì với cái lão dở ông dở thằng này hả má? Cái hạng người này không đủ bản lĩnh làm việc lớn đâu má ạ.
-         Ta biết.
-         Thế mà má còn sai con đi gặp ông ta?
-         Ta sai con đi xử tử ông ta.
-         Ối, má nói thế là thế nào?
-         Con quên rồi à?
-         Con quên cái gì ạ? Má có dặn con cái gì đâu mà quên ạ?
-         Ta không sai con đi bắn ông ta. Nhưng lần trước ta đã sai con dọa đưa ông ta ra làm bung xung cho xử bắn.
-         Vâng. Chuyện này con vẫn nhớ.
-         Bây giờ không phải là dọa nữa, mà lần này là đưa ông ta ra làm bung xung để đem đi bắn thật!
-         Con chưa hiểu…
-         Bắt ông Hai đi tố giác chuyện xe vua của Hai Điểu đâm chết Lê Quốc Quân. Vạch ra đây là tội giết người có chủ định của Hai Điểu.
-         Chuyện này thì có thể má ạ. Ta đã có nhân chứng sống, bằng chứng sống.
-         Hai Điểu chắc chắn sẽ không chết, nó có nhiều ô dù lắm, nhưng nó sẽ bị vạch mặt. Quan trọng hơn nhiều là dùng việc này để vạch mặt VIP ô dù của nó. Cái chính là phải làm cho các VIP đá nhau thì mới có cơ hội xoay chuyển tình thế hiện nay của nhà ta.
-         Ôi, lúc lên voi, lúc xuống chó! Bây giờ là đang xuống chó, có phải thế không má?
-         Hiện nay nhà mình đang quá nhiều dự án bất động sản có nguy mất trắng vì bị xiết nợ. Còn vụ án giết Lê Quốc Quân chỉ là cái cớ thôi, nó chết từ đời tám oánh nào rồi, làm gì có chuyện bới cứt ra mà ngửi nữa!.. Khui lại vụ này cốt để các VIP đánh nhau thì may ra mình mới có lối ra. Rõ chưa?
-         Má nói thế con hiểu rồi ạ.
-         Đương nhiên ông Hai trước sau sẽ là người bị ăn đạn thật. Xong chuyện, má sẽ làm lễ cầu siêu cho ông ta!
-         Bây giờ thì con… .
-        
-        

Kế hoạch được triển khai tức thì. Cậu ấm sứt vòi bay ngay ra Hà Nội cùng ngày.

         

Lại cũng đúng lúc giờ ăn sáng như khi nào… Ông Hai đã ăn xong tô phở tái nạm của mình và đang tìm cách uống vội tách cà-phê nóng do ô-sin vừa mới bưng ra. Thói quen nhâm nhi cà-phê sau khi ăn sáng ông Hai để quên đâu mất rồi, vì từ nhiều tuần nay đầu óc lúc nào cũng quay tít mù chung quanh bản di chúc của tướng Lê Hải. Bà Hai ăn nóng không giỏi bằng ông Hai nên còn đang xì xụp. Cái mobile fone trong túi quần ông Hai rung rung réo réo.

-         …A-lô. A-lô, cháu chào chú ạ.
-         Ai đấy? Có chuyện gì mà gọi sớm thế?
-         Cháu đây ạ. Cháu là con của má Năm Hồng đây ạ. Cháu muốn mời chú đi uống cà-phê ạ.
-         Vừa mới ăn sáng xong, xắp đến giờ đi làm. Thế mà đã phê phê pháo pháo cái gì?
-         Má Năm Hồng cháu sai cháu mời chú đi uống cà-phê ạ.
-         … - ông Hai như muốn đánh rơi cái mobile trong tay. Nghe đến cái tên Năm Hồng được nhắc lại một cách rành rọt như thế này là rách việc rồi.
-        
-         Chú có nghe thấy cháu nói không ạ?
-        
-         A-lô! A-lô!.. Nếu di động của chú trục trặc thì cháu đến tận nơi nói chuyện với chú nhé? Cháu cúp máy nhé?
-         Không không, tôi nghe được, nói tiếp đi.
-         Chú có đi uống cà-phê với cháu ngay bây giờ được không ạ?
-        

Bà Hai lúc này đã ăn xong bát phở, rót cho mình tách nước chè, ngửng lên:

-         Sao? Lại có chuyện đột xuất à?
-         Mời nhau đi uống cà-phê! – ông Hai dùng cả hai tay bịt mobile để trả lời vợ, rồi lại nói tiếp vào mobile: - …Có gấp không cháu, sáng nay tôi có cuộc họp…
-         Phê mới pháo cái gì! Lại chuyện cái di chúc của tướng Hải có phải không? Tôi còn lạ gì nữa, cả làng tuyên huấn nhà ông đang cuống cà kê vì cái di chúc này!.. – bà Hai chêm vào do ngứa miệng thôi. Bà đứng dậy và đi trang điểm ngay, bỏ mặc ông Hai đang a-lô.

Lời qua lời lại vài câu. Cuối cùng chưa đầy mười lăm phút sau ông Hai đến quán cà-phê đã hẹn.

-         Má cháu bảo chú phải đứng ra tố cáo Hai Điểu dùng xe ben đâm chết Lê Quốc Quân. Một tội giết người có chủ ý. Người lái xe trực tiếp làm việc này đã khai đầy đủ mọi chi tiết. Công an đã làm xong việc lấy cung và lập xong hồ sơ khởi tố lại vụ án.
-        
-         Chú Hai!
-        
-         Chú thức hay ngủ đấy? Chú đã nghe cháu nói hết cả rồi đấy! – cậu ấm sứt vòi lay lay vai ông Hai.
-         … Trời đất ơi… Tôi… Tôi… Tôi đâu có dính dáng gì đến chuyện này!
-         Má cháu bảo chú phải trực tiếp đứng ra tố cáo mà.
-         Trời ơi… Công an đã nắm được tất cả thì công an đứng ra làm có gọn hơn không? Qua trung gian là tôi làm gì?!
-         Không được. Má cháu nói một là một, hai là hai. Chẳng lẽ chú không biết công an đã ém nhẹm vụ này hàng bao nhiêu năm nay rồi à?
-         Nhưng bây giờ cháu nói công an đã có đủ chứng cứ trong tay rồi kia mà!
-         Má cháu đã tính toán hết rồi. Chú không trực tiếp đứng ra tố cáo thì mọi chuyện lại chỉ là đánh bùn sang ao thôi. Phải đích thân chú làm. Chính vì thế chú rất có giá cho việc này.
-         Có ai khác thế mạng cho tôi được không?
-         Chú là người duy nhất mở ra khả năng phá vụ án này. Mọi phương án khác là bất đắc dỹ nếu…
-         Thế thì tha cho tôi, bảo má cháu dùng phương án bất đắc dỹ đi!
-         Chú nhiều lời quá nhỉ. Cháu không thèm nói gì với chú nữa đâu. Không ai rỗi hơi đi mà cả công việc với chú! – cậu ấm sứt vòi sẵng giọng, lục cục xô ghế đứng dậy.

Chính ông Hai lại là người kéo cậu ấm sứt vòi ngồi xuống:

-         Ngồi xuống đã. Cùng nhau bàn cho kỹ đã…
-         Chẳng có gì để bàn cả.
-         Phải đích thân tôi đứng ra tố cáo à?
-         Tai chú có làm sao không mà cứ phải hỏi đi hỏi lại thế?
-         Thế thì tôi không làm được.
-         Bàn như thế là xong rồi nhé. Chấp nhận, chú không chịu làm! Dứt khoát thế nhé. Chấm hết!

Ông Hai cảm thấy như được từ cõi chết trở về:

-         Ôi, trăm nghìn lần cảm ơn cậu.
-         Có gì đâu mà cảm ơn. Chú từ chối việc này thì cháu mời cô Hai của chú và cô Năm Thường liên danh đứng ra rố cáo Hai Điểu vậy.
-         … - ông Hai cả hai tay phải bám chặt lấy thành ghế cho người khỏi đổ  vật xuống.
-         Cô Năm nhận lời rồi chú ạ. Má cháu hứa sẽ trả công cho cô một căn hộ, phụ thêm một cây vàng nữa để làm ăn buôn bán kiếm sống, khỏi phải làm cái nghề ô-sin nhân tình cho chú trong Sài Gòn.
-         Thế này thì tôi chết thật rồi… Chết thật rồi…
-         Đã ai bắn chú đâu mà chú kêu chết! Chú tốt như thế ai nỡ bắn chú!
-        
-        
-         Cho tôi thời gian suy nghĩ được không?
-         Cháu ra sân bay trở lại vào Sài Gòn ngay bây giờ. Chào chú.
-         Tôi van cậu, cho tôi chút thời gian đi. – ông Hai níu lấy tay áo cậu ấm sứt vòi.
-         Nghĩa là chú nhận lời, chỉ cần thêm chút ít thời gian thôi chứ gì?
-         Vâng, tôi nhận lời, nhưng cho tôi thời gian để tính toán cho chu đáo… Không vội vã được…

Câu ấm sứt vòi gãi đầu gãi cằm một lúc, điệu bộ có vẻ đắn đo lao lung lắm, mãi mới nói:

-         Đúng, việc hệ trọng thế này không vội vã được… Cho chú hai tháng nhé… Không. Một tháng thôi. Hai tháng sẽ hỏng việc, cứt trâu để lâu hóa bùn mất!
-         Thế này là má con cậu giết tôi.
-         Đừng than vãn mất thời giờ chú Hai. Để đầu óc tỉnh táo mà lo công việc.
-         Tại sao các người cứ nhất thiết phải giết tôi!..

Cậu ấm sứt vòi tỏ vẻ ái ngại, vỗ về an ủi ông Hai:

-         Cháu thực lòng thông cảm… Gửi chú ra trận mà không trao cho chú vũ khí nào cả trong tay thì cũng hơi gay cho chú thật… Đành ngoại lệ vậy, má cháu không dặn việc này đâu nhé. Đây là quá thương chú thôi... Thế này nhé…  … - cậu ấm sứt vòi ghé sát vào tai ông Hai nói thầm một lúc. -…Chú nghe rõ rồi đấy. Thứ vũ khí này chú chỉ được phép dùng trước khi bị bịt mắt đem ra bắn, có như thế mới cứu được chú. Nếu làm sai thì có mà trời cứu! – dứt lời, cậu ấm sứt vòi chủ động bắt tay ông Hai, rồi quay ra đường bước lên cái taxi đã trực sẵn.
-        

…Bỏ mẹ rồi. Nó xéo ngay thế này là mọi chuyện đã như đinh đóng cột rồi, Làm sao bây giờ?...

Ông Hai cứ ngồi như người bị chôn chân xuống đất, chẳng biết là bao lâu. Ông không còn tâm trí nào đến cơ quan nữa. Vò đầu bứt tai một lúc, ông gọi cái taxi đưa ông về nhà.




Với lý do cần tăng cường chỉ đạo phía Nam đối phó với di chúc của lão tướng Lê Hải, ông Hai thu xếp vô Thành phố được vài hôm. Song chuyến đi này ông Hai chủ yếu muốn bàn mọi chuyện ngược xuôi với Hai Điểu. Ông Hai quá hiểu đụng độ với Hai Điểu chắc chắn đồng nghĩa với tự sát, vậy chỉ còn cách bóc lòng mình ra trước mặt Hai Điều.

-         Bác đã kể lại với cháu đầy đủ không sót một từ những gì cánh Năm Hồng muốn thúc ép bác phải làm, kể cả việc đe dọa lôi bác gái và cô Năm vào cuộc. – ông Hai kết thúc như vậy phần trình bầy của mình với Hai Điểu.
-         Khổ cho cái thích thú chơi trống bỏi có phải không? Thật là tội nghiệp cho bác. – Hai Điểu cười một cách khoái trá, giọng cười nửa độc ác, nửa diễu cợt, mỉa mai.
-         Cháu không thông cảm với hoàn cảnh này của bác hay sao?
-         Cháu khóc hay cười thì có thay đổi được gì đâu bác. Quan trọng bây giờ là quyết định hành động như thế nào.
-         Có lẽ thế, bác quá lo nên mất cả tỉnh táo.
-         Bác còn quên điều gì chưa kể cho cháu biết không? Sai một ly đi một dặm đấy.

Ông Hai chần chừ một lúc, tay chân tự nhiên cứ run như cầy xấy.

-         Vậy là bác vẫn còn giấu cháu điều gì, đúng không? Nhưng khỏi cần, vì đằng nào cũng là chuyện riêng của bác. – Hai Điểu lạnh lùng, toan đứng dậy.
-         Đúng là còn một điều nữa, điều cuối cùng…
-         ???…
-         Chuyện là thế này, cháu ạ. Cái thằng mắc dịch dặn bác chỉ được nói điều này với cháu khi bác bị bịt mắt lôi ra pháp trường để bắn! Nó dặn đi dặn lại như thế, làm sai mất mạng liền không cứu được.
-         Là cái gì thế? – sắc mặt Hai Điểu thay đổi hẳn.
-         Thằng mắc dịch bảo bác nhắn cháu là lão đồng chí muốn hỏi thăm sức khỏe VIPn của cháu. Nó dặn đi dặn lại là bác chỉ được nói với cháu điều này khi bác gặp nguy hết đường cứu.
-         … - Hai Điểu thoáng giật mình, nhưng ngồi im, miệng mím chặt.
-         Sao?.. Cháu không nói gì sao?
-         … … … Ra Hà Nội, bác nhắn giùm là VIPn của cháu gửi lời cảm ơn lão đồng chí đã hỏi thăm nhé. Cũng xin nói giùm cháu không quên ơn lão đồng chí đã có ý định cơ cấu cháu vào Trung ương… Thôi bác ngồi chơi. Cháu bận họp với các VIP ngay bây giờ. – Hai Điểu bỏ ông Hai ở lại một mình trong phòng làm việc.
-         Ối, ối, thế ý kiến của cháu thế nào? – ông Hai nói với theo.
-         Bác đã nói ra điều cuối cùng rồi. Có nghĩa là bác đang trên đường bị lôi ra pháp trường đấy… Chỉ có điều vẫn chưa thấy ai tới bịt mắt cho bác để mang đi xử bắn thôi! – Hai Điểu dừng lại chỗ cửa ra vào, quay vào trong trả lời ông Hai như vậy.
-         Ôi hãy cứu bác cháu ơi. Trăm ngàn lần lạy cháu! Hãy cứu lấy bác! Hãy cứu bác cháu ơi!.. – ông Hai chắp cả hai tay năn nỉ.

Hai Điểu đứng nhìn ông Hai một lúc, cười một tràng dài thật to rồi mới nói:

-         Đâu có đó. Bác cứ ra Hà Nội đi! – Hai Điểu xập cửa, đi thẳng.
-         Ô hay… Ô hay..

Sau cuộc gặp này Hai Điểu không tiếp ông Hai nữa. Chờ thêm hai ngày nữa cũng chẳng thấy tăm hơi gì. Vào Thành phố lần này ông Hai cũng không dám bén bảng đến chỗ xinh xinh con con là của chính ông, thuộc về riêng ông, mặc dù trong lòng ông muốn lắm… Ông sợ cô Năm phản thùng. Cái thằng mắc dịch đã nói hai năm rõ mười: Năm Hồng sẵn sàng cho cô Năm một căn hộ và cả một cây vàng…

Cuối cùng chỉ còn cái thây ma ông Hai thất thểu tìm đường bay ra Hà Nội.

…Thằng hai Điểu này dám cho người ra Hà Nội hạ thủ mình lắm! Đời nào cái thắng uống máu người không tanh này lại chịu để khui lại cái vụ án Lê Quốc Quân?!.. Đằng nào cũng chết, hay là ra Hà Nội ta cứ tố nó? Phát động báo chí tố nó? Nó đáng chết từ lâu rồi mới đúng!.. Nhưng ta chỉ có mỗi cái mồm, nhai lại toàn những cái tin không phải là của ta, không tay chân, không hồ sơ, không bằng chứng… thế thì tố cái gì? Tố như thế ăn đòm chắc chắn hơn nhiều lần là không tố gì!.. Hay là chờ đến hết cái hạn một tháng rồi sẽ tính tiếp?.. Chúng nó đánh nhau chứ có phải mình đánh nhau đâu mà cứ phải lao vào, chúng nó xui làm gì mình cũng làm?.. Cha tiên sư đời ơi là đời! Ông sắp đến ngày được về hưu rồi cơ mà… Lôi ông vào những chuyện rắc rối của chúng mày thế này làm cái đéo gì! Đồ khốn nạn! Cả lũ khốn nạn!... Nhưng mà sao lúc nào mình cũng bị cái bọn khốn nạn dắt dây là làm sao?!..

Suốt cả chuyến bay ông Hai chửi rủa đời, chửi rủa lũ khốn nạn, chán rồi lại tự chửi rủa chính mình.




Bận là thế, song cái tin ông Hai cho biết lão đồng chí muốn sờ gáy VIPn của Hai Điểu khiến cho hai cha con Cường đá tốn kém ít thời gian. Sau bữa cơm trưa, hai cha con ngồi bàn tiếp với nhau hơn một giờ đồng hồ mà vẫn chưa ngã ngũ, bỏ cả nửa tiếng đồng hồ nghỉ trưa như thường lệ. Hai người đưa nhau ra nhà kính giữa vườn.

-         Con có nhiều VIP, thí tên VIPn nàyăn thua gì hả Hai?
-         Không được ba. Nuôi dế là để cho thi đấu, chứ không phải để thí. Mà có thí, thì cũng phải thí bằng bắt thi đấu.
-         Nhưng nó có còn chức vụ nào trong bộ máy nữa đâu?
-         Như thế mới ném đá giấu tay được ba ạ. Cái uy của nó lớn lắm. Vừa qua nó có mấy bài nói khiến được vinh danh là chiến sỹ tiên phong, là ngọn cờ chống tham nhũng tiêu cực, thế mới hay chứ. Song quan trọng hơn là nó còn nhiều đường dây, ngắn dài nóng lạnh đủ loại.
-         Nhưng ba nghe nói cái mạng “lích-lích” gì đó lộ ra nhiều tin tệ hại về tay này lắm. Nào là chuyện tài khoản ở nước ngoài, chuyện con rơi chưa khai quốc tịch…
-         Chắc ba nói về những tin trên Wikileak?
-         Đúng thế.
-         Chuyện này không mảy may đáng lo mà ba. Tin đồn thì bao giờ cũng chỉ là tin đồn.
-         Nói dỡn hoài!
-         Thật thế ạ. Cứ cho là đúng mười mươi đi cũng chẳng sao mà ba.
-         Chuyện gì mà kỳ vậy?
-         Bộ ba không biết sao? Quy luật muôn đời là thế này, đang có chiến tranh tất nhiên không có chuyện thả tù binh, lại càng không có chuyện muốn lộ chân rết của mình trong lòng đối phương, có phải thế không ạ? Chiến tranh nào rồi cũng phải tìm đường giải quyết. Môi giới để giải quyết chiến tranh lại càng quan trọng, có phải không ạ? Ai dại gì mà thí mạng môi giới mình đã gây dừng được ở phía bên kia chiến tuyến, có đúng không?! Còn chuyện tự trình diện thì còn hơn là tự sát nên dứt khoát không có rồi! Con tính hết rồi…
-         Ồ ồ, hiểu. Ôi thế thì khóa mõm nhau chặt gớm nhỉ! – Cường đá thán phục.
-         Vậy chuyện lão đồng chí muốn chiếu tướng con, theo ba nên tính sao?

Những giây phút im lặng. Cường đá xoay xoay cái ly rượu trong tay mãi rồi mới nói:

-         Thế này nhé, Sagobank tiêu rồi, đổi chiến lược đi!
-         ???
-         Thay đối đầu bằng hợp tác được không?
-         Ý ba định nói là thôn tính?
-         Chính xác! Ba muốn con thắng không kiêu! Cái đầu của con lúc này cần hạ nhiệt một chút.
-         Ba nói tiếp đi.
-         Thực hiện thôn tính mềm. Thôn tính một cách lịch sự, để tính chuyện lớn. Như thế sẽ an toàn hơn, chuẩn bị cho thắng to hơn.

Hai Điểu cầm cái bút trên bàn, vạch vạch cái gì đó trên bloc giấy, ghi lại một số ký hiệu, miệng nhẩm nhẩm một số con tính, rồi quay sang phía bố dượng:

-         Thế này có được không ba. Con sẽ nhờ Nam Phương và một số luồng khác điều vốn cho Năm Hồng. Vận động hành lang điều cả vốn cứu nợ xấu từ nguồn tiền quốc gia. Cố sao cho được khoảng một nghìn tỷ đồng để cứu các dự án bất động sản của mụ ta. Đặc ân là áp dụng lãi suất trần của nhà nước quy định, tiền sẽ rót theo tiến độ công việc. Đổi lại Năm Hồng phải cam kết liên doanh với ta trong những phi vụ mới. Liên doanh với kẻ yếu hơn mình, ta nắm đằng chuôi. Nếu Năm Hồng trở mặt, ta siết liền.
-         Có lẽ nên thế. Lộc bất hưởng tận. Góp một tay làm thị trường bất động sản khởi sắc lúc này ta càng có cái để ăn nói!.. – Cường đá thấy ổn.
-         Nếu Năm Hồng chịu bập vào liên doanh, thì coi như cá cắn câu trăm phần trăm. – Hai Điểu quăng cái bút xuống bàn.

Cường đá gật gù một lúc:

-         Phải, bập vào liên doanh thì không đá nhau nữa. Sẽ là dưới trướng của ta tuốt luột! Được lắm! Hợp thời lắm! Nhất là con nói lúc này thượng sách của quốc gia là chữ “cứu”!

Hai nắm đấm của hai bố con đụng nhau một cái. Việc bàn luận coi như xong. Sau đó ai đi việc nấy.



          …Một tháng… Một tháng một tuần… Một tháng rưỡi… Hai tháng!.. Mặt trời vẫn quay, trái đất vẫn xoay, chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Thỉnh thoảng ông Hai lại sờ sờ lên đầu mình, dật dật vài cái tóc, không phải là để xem đầu mình còn hay mất, mà để cố tỉnh táo xem mình có nhầm lẫn chuyện gì không.

          …Không thể nhầm vào đâu được. Thằng mắc dịch cho mình thời hạn một tháng, bây giờ là hai tháng rồi. Chẳng động tĩnh gì cả. Năm Hồng dặn mình phải nói cái câu cuối cùng vào lúc bị bịt mắt đưa ra pháp trường, mình cũng nói rồi, chẳng ai bịt mắt, cũng chẳng thấy pháp trường đâu cả…  Hai Điểu bảo cố chờ, mình kiên trì chờ, bây giờ là hai tháng rồi mà chẳng thấy nó ho he gì… Thế là thế nào? Hay là cả Năm Hông và Hai Điểu coi như mình không tồn tại? Ôi nếu đúng thế thì mình thoát nạn! Phúc bẩy mươi đời!.. … …

          Tình hình êm êm, ngày càng êm nữa, nỗi nhớ cô Năm ngày một cồn cào hơn. Ông Hai cứ tiếc rẻ mãi lần ấy vào không tạt qua chỗ cô Năm một chút. Việc của Ban đối phó với cái di chúc và cùng một lúc triển khai cả hai nghị quyết Trung ương 4 và 5 khiến ông Hai bây giờ bận ngập đầu. Nhưng vì đã hết tháng thứ hai rồi mà vẫn hòa bình, mệt là thế mà ông Hai vẫn cảm thấy mình như được tái sinh. Ông làm việc như trâu lăn. Đôi lúc ông rất muốn a-lô cho Năm Hồng hoặc Hai Điểu, để xem cái hòa bình ông đang được hưởng là thật hay là giả, nó có thể kéo dài bao lâu… Có lần đã bấm mấy cái số đầu trong mobile fone rồi, nhưng ông lại vội giập ngay, bụng bảo dạ …Mõm chó, vó ngựa, mó vào làm gì!..

          Hết tháng thứ ba. Hòa bình vẫn là hòa bình. Ông Hai hoàn toàn trở lại là ông Hai. Có tình hình này, không phải vì bộ nhớ của ông không còn hai cái tên Hai Điểu và Năm Hồng, mà vì hai người này quá bận để nhớ đến ông. Đã thế việc giảng giải, đôn đốc cả nước học tập hai nghị quyết quan trọng bậc nhất lúc này đặt ông trở lại vào đúng cương vị Phó Ban. Ông đi các Bộ - Ngành, các tỉnh giảng giải. Ông cũng đánh liều vào Thành phố làm việc này, tiện thể nghe ngóng binh tình xem sao. Hòa bình vẫn là hòa bình. Cái đầu ông lo, chân tay ông run, nhưng bản năng của ông cứ đẩy ông tìm đến cái tổ ấm con con xinh xinh trong cái thế giới là của riêng ông… Lại bát chè mằn thầu nấu bằng nước dừa mát rượi bao điều ân ái… Lại những lúc bay bổng chín tầng mây… Hòa bình vẫn là hòa bình, thậm chí chẳng có một cú điện thoại nào vời đến ông suốt mấy ngày liền trong những ngày sống với cô Năm, dù là từ nhà Cường đá, Tư Vôi, Hai Điểu.., … Điện thoại từ cậu ấm sứt vòi cũng không…  Ông ướm ướm xa xa gần gần cô Năm đôi ba câu về chuyện nhạy cảm, song hình như cô Năm vẫn như xưa, chẳng hề hay biết sóng gió gì đã xảy ra đối với ông mấy tháng trước đây… Cô vẫn ăn đấy, ngủ đấy, cười nói tíu tít suốt ngày, ái ân xong thì kéo gỗ rung cả nhà, cứ như là có động đất… Ngoài các buổi giảng giải, phổ biến cho việc quán triệt nghị quyết, cả cái Thành phố to đùng này chẳng thấy một ai thèm để ý đến sự hiển diện của ông Hai ở đây. Trên tờ Thời báo Kinh tế Sài Gòn ông chỉ tìm thây đôi ba tin nói về hợp doanh thành công giữa Ngân hàng Nam Phương và những dự án bất động sản của Golden Dragon mà ai cũng biết đấy là cánh Năm Hồng.

Hôm chia tay cô Năm để trở ra Hà Nôi sao mà quyến luyến… Nhưng ông khấp khởi trong bụng: Ta đã có hòa bình thật sự rồi! Thoát nạn rôi! Lạy trời lạy Phật, ta ở hiền gặp lành...


Thành tích công việc triển khai nghị quyết khiến Ban của ông được chọn làm thí điểm của các cơ quan trực thuộc Trung ương thực hiện tự phê bình và phê bình. Phần thì vì bề dày uy tín trong cơ quan, phần thì vì kính lão đắc thọ, ông Hai được chỉ định sẽ là người tự kiểm điểm đầu tiên để làm mẫu. Công việc nghiêm túc. Thời gian học tập quán triệt, chuẩn bị và viết kiểm điểm cả thảy là bốn tuần lễ.

Ông Hai hăm hở bắt tay vào việc. Song ngay ngày hôm sau, trong một bữa ăn sáng… Trời đất ơi, lần nào có chuyện động trời gì xảy ra với ông cũng đều bắt đầu từ bữa ăn sáng ở nhà với bà Hai!..

Ngay trong bữa ăn sáng:

-         Tôi muốn ông mua vé hai vợ chồng ta vào thăm cô Năm trong Sài Gòn nội nhật trong ngày hôm nay. – bà Hai nói tỉnh queo, không thèm rào trước đón sau.
-         Năm nào?
-         Cô Năm Thường chứ còn Năm nào nữa!
-         ??? – ông Hai cố nghiến răng thật mạnh để ngăn cái cảm giác chết giấc xâm chiếm toàn cơ thể ông.
-         Năm Thường đang giữ sổ đỏ cái nhà của ông trong ấy mà ông lại không biết à?
-         Có phải bà định nói chuyện cái nhà không? – ông Hai tìm cách đánh lạc hướng.
-         Đừng có lôi thôi. Ông muốn nói dối lắm, tôi biết. Nhưng cái ngữ ông không có gan làm việc này đâu. Miệng ông nói một đằng, mặt mũi ông nhợt nhạt mách một nẻo… Nhìn kìa, chân tay ông đang run lẩy bẩy thế kia!.. Khai hết ra đi! Nói ngay đi! Có mua vé vào ngay hôm nay không thì bảo?
-         … … - ông Hai cấm khẩu.
-         Giỏi lắm. Nhà riêng, nhân tình nhân ngãi. Giấu giấu giếm giếm mấy năm nay rồi. Thế mà cứ lên cái mặt mô phạm. Chuyến này vào trong ấy tôi sẽ băm xác cả nó và ông ra từng mảnh rồi chôn vào một hố cho có ả có  anh!
-         Bà đừng nóng tính quá. Cả giận mất khôn.
-         Không khôn với ngoan gì cả. Có đi hôm nay không? Tôi sẽ đến thẳng cơ quan ông nói toang chuyện này ngay bây giờ!.. – bà Hai đã đứng thẳng dậy, xồn xồn chỉ vào mặt ông.
-         Tôi lạy bà, tôi van bà. Tôi sẽ nói thật hết với bà. Tôi hết lời van xin bà… - ông Hai thụp xuống ôm lấy chân bà Hai.
-         Mặc quần áo vào, đi ngay hôm nay! – bà Hai vẫn quát.
-         Xin bà tha cho tôi đi. Tôi sẽ nói thật hết với bà… - ông Hai khẩn khoản, vẫn tiếp tục quỳ.
-         À há! Nói thật hết chứ? Ông hứa đi.
-         Vâng, tôi xin hứa.
-         Vậy đứng dậy lấy áo mũ đi mua vé máy bay!
-         Ối chết, không được bà! Tôi đang hướng dẫn học tập trong cơ quan, lúc này không thể bỏ đi đâu được!
-         Học gì cũng không bằng việc này! Vứt hết! Vứt hết!..
-         Không được đâu! Tôi ngàn lần van xin bà. Tôi sẽ nói thật hết, nhưng phải đợi xong đợt học này. Rồi bà bảo đi đâu tôi cũng đi. Tôi sẽ kể hết đầu đuôi cho bà nghe. Bà tha tội cho tôi thì tôi được nhờ. Bà chém tôi thì tôi chịu chém… Nhưng phải để cho xong đợt học tập này… Bà hiểu cho, cương vị của tôi không thể trì hoãn việc này của cơ quan…
-         Nói dễ nghe nhỉ! Phải đợi cho xong thì có mà con đàn cháu đống ra à? Không được! Đã bảo đi là đi!.. – bà Hai túm áo ông Hai nhấc ông đứng dậy, hất tay ông Hai ra xa: - …Đừng đụng cái tay bẩn này vào người tôi! Lấy áo xống ra đi mua vé ngay!...
-        
-        

Ông Hai vẫn một mực van xin. Ông cam đoan, thề sống thề chết sẽ đưa bà đi Sài Gòn gặp cô Năm ngay sau khi đợt học kết thúc.

Mồm dọa ráo riết thế, nhưng rồi bà Hai cũng hiểu mình đã nắm đằng chuôi, ông Hai có chạy lên trời cũng không thoát. Cuối cùng bà Hai cũng đồng ý cho ông khất 4 tuần để hoàn thành việc học của cơ quan.  Sóng gió trong nhà tạm qua đi, để dồn sức cho cái sóng gió âm thầm trong đầu ông Hai dữ dội hơn bội phần…

Cái hòa bình bây giờ ông Hai đang có là cái hòa bình vỏ bên ngoài. Ông lại ăn phở uống cà-phê đều đặn buổi sáng, đi làm đúng giờ, bài giảng, các việc khác, chuẩn bị viết kiểm thảo… tất cả đúng răm rắp theo lịch thường ngày... Cái hòa bình bây giờ ông Hai đang có đang bọc kín cái bão tố khủng khiếp trong đầu ông Hai, kín đến mức không khí làm việc trong cơ quan, những mối quan hệ và những lời tâng bốc dành cho ông Hai, biết bao nhiêu chuyện hàng ngày khác…, tất cả không thay đổi, tất cả không suy suyển…

Chưa đầy một tuần sau khi nổ ra cái cơn tam bành, trong bữa cơm tối, khi ông Hai ngồi vào bàn, bà Hai đưa cho ông Hai một phong thư:

-         Thư của ông đây. Thư gì mà dầy thế!
-         À, có thể là vì lời xin lỗi của cô Năm viết rất dài đấy! – ông Hai đã cảm thấy đủ tự tin để nói một câu bông đùa cho không khí trong nhà bớt nặng.
-         Gớm nhỉ. Thế thì chính ông phải đọc từng câu cho tôi nghe.
-         Bà cứ bóc đi, nếu đúng, tôi xin đọc ngay.
-         Bì thư đề tên ông, tôi bóc làm gì.
-         Đã có nó trong tay, bà cũng phải kiểm tra sự trung thực của tôi chứ.

Bà Hai bóc thư: Giấy mời ông bà Hai đi dự đại lễ hội liên hoan mừng UNESCO vinh danh văn hóa phi vật thể Vịnh Hạ Long. Giấy mời in rất trang trọng, có chương trình liên hoan trên biển hai ngày đêm liền.

Ngay sáng hôm sau ông bà Hai rong ruổi lên đường.

Ngồi trong xe, ông Hai vui vẻ nói với vợ:

-         Lấy nhau đầu bạc răng long rồi mà hôm nay chúng ta mới có chuyến đi đầu tiên của tuần trăng mật!
-         Ôi cái ông mác-xít này mà cũng lãng mạn gớm nhỉ…
-         Giá mà lúc nào chúng mình cũng có tuần trăng mật như thế này!.. – ông Hai ghì xiết bà về phía mình trong xe. Bà Hai để nguyên, vì có đến hàng chục  năm nay rồi chưa thấy chồng mình có cử chỉ âu yếm như vậy.
-        
-        


Sáng sớm hôm sau cơ quan nhận được tin dữ: Ông Hai chết đuối trên biển. Có thể do trượt chân từ trên mui thuyền trong khi một mình ngắm biển ban đêm…

Trong nhà xác tại Nhà Tang lễ quốc gia, trong khi thay quần áo cho chồng để liệm, bà Hai thấy một mảnh giấy con con, nét chữ viết rất nắn nót của chồng: “Tôi muôn vàn lần xin lỗi bà!”

Tiếng khóc xé lòng…
Bà Năm Hồng, ăn xong bát bún thang buổi sáng, tráng miệng bằng mấy ngụm chè ướp sen… Ung dung, thong thả... Nỗi đau Sagobank dịu đi nhiều rồi… Bây giờ bà đang khấp khởi sự hồi sinh của Golden Dragon… Theo thói quen thường lệ, bà lướt đọc mấy trang báo, để ý các mục mình quan tâm. Đột nhiên bà quăng tờ báo đi, gọi cậu ấm sứt vòi đến ngồi bên:

-         Con đọc cái cáo phó này chưa?
-         Cái lão già Hai này đi buôn trái cây rồi. Con biết.
-         Con tìm thầy và tính ngày, nhờ thầy làm lễ cầu siêu cho ông Hai ở chùa.
-         Ủa? Sao má lại quá động lòng như vậy. Ông ấy chết có liên quan gì đến nhà mình!?
-         Chỉ tại con không hiểu thôi. Thật ra ông này rất đáng thương hại, không làm ác với ai điều gì.
-         Đần độn như cái ngữ ông này thì cơm cũng không biết đường và vào mồm mà ăn, nói gì đến việc ác với việc thiện hả má?
-         Chỉ vì muốn đá Hai Điểu một cái để trả thù tội nuốt chửng cái Sagobank của nhà ta, má lôi ông Hai vào cuộc. Vì ông ta là công cụ tốt nhất để làm việc này. Bây giờ mọi việc đã xoay chuyển khác rồi. Hợp tác với Hai Điểu trở thành sống còn. Nếu không, toàn bộ các dự án Con Rồng Vàng (Golden Dragon) sẽ đi đứt hết con ạ. Nhưng làm sao xóa bỏ được mọi nghi kỵ của Hai Điểu? Chỉ vì thế má buộc phải chứng minh thiện chí của mình, bằng cách thí ông Hai vậy.
-         À ra thế. Má thí bằng cách nào ạ?
-         Má nhờ thằng lái xe cháu gọi bằng cô ruột của Năm Thường.
-         Cái thằng lái ben xe đâm chết Lê Quốc Quân có phải không ạ.
-         Chính nó. Má biểu nó đến kể hết với vợ ông Hai mọi chuyện. Do đó ông Hai đã chọn con đường tự kết liễu mình. Ông ấy xử sự được như thế là khôn ngoan và đẹp cho mọi bên con ạ. Ông ấy không tồi, có phải không con?…
-         Má làm thế cũng phải, cái người yếu bóng vía như ông Hai nếu còn sống thì lúc nào đó cũng dễ phản bội lại chúng ta.
-         Con nhớ tìm đủ tên tuổi, ngày sinh, quê quán của ổng để làm lễ cầu siêu cho đúng nghen. Để oan hồn vất vưởng ân oán không hay cho nhà mình đâu.
-         Vâng, con hiểu.
-        




[1] Tiếng lóng, chỉ tập đoàn kinh tế nhà nước.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét