Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

"Lũ" - Final Draft April 2015



14




          Mọi chuyện cứ như là một dòng sông bị nghẽn, nay bất ngờ được khai thông. Việc trường đại học PH được cấp phép xây dựng tại Đồng Dơi khiến cho lãnh đạo Thành phố nghiêng hẳn về phía phát triển khu Đồng Dơi cho mục đích  phục vụ dân sinh: 112 hec-ta dự án sân golf bị trì hoãn từ gần chục năm nay của Cường đá bây giờ được phê duyệt trở thành khu dân cư mới. Lãnh đạo Thành phố được điểm với dân chúng, đám hành chính sự nghiệp được hưởng các khoản lại quả. Riêng cái tổ chấy Cường đá thắng đặm, rất đặm. Người ta không đo các mét vuông mặt bằng đất ở đây bằng chỉ nữa, mà đo bằng cây, nhiều cây... Công quỹ quốc gia được hưởng cái khoản tiền còm cõi có cái tên là chuyển quyền sử dụng đất theo khung thấp nhất dành cho loại đất hoang hoá và cái tiền chước bạ cũng mỏng dính tương ứng.


          Câu chuyện diễn ra nhanh quá, cánh Năm Hồng chưa kịp đánh hơi.  Khi mọi chuyện đã lên mặt báo, lời trách móc của cánh Năm Hồng lập tức bay vào Thành phố, địa chỉ đến là Sở Kế hoạch Đầu tư.., nhưng mọi chuyện đã an bài.

          Một cú đòn vớt của cánh Năm Hồng là điều khoản ghi trong giấy cấp phép xây dựng khu dân cư Đồng Dơi viết rất chặt chẽ: …Hạn trong n năm không triển khai xây dựng sẽ bị thu hồi giấy phép, trong n năm phải hoàn thành toàn bộ dự án…

-         Mẹ cha chúng mày, tao không thấy cái giấy cấp phép nào viết cho công trình dân sinh lại chặt đến thế! – Cường đá chửi thề như vậy trong cuộc họp bộ ba của cái tổ chấy, một tay cầm cái giấy phép, tay kia dí dí vào dòng chữ được đánh dấu mầu vàng giơ ra cho Tư Vôi và Hai Điểu xem.
-         Nhóm này vin cớ chống các dự án treo mà anh Ba! Chắc chắn là cánh Năm Hồng chơi khăm bọn mình rồi. – Tư Vôi  góp ý.  - …Em đã chào mời cánh Vietfund và mấy ngân hàng của bọn này tham gia vào dự án của chúng ta để chúng khỏi phá đám, nhưng bọn này được lệnh sài lắc hết anh Ba ạ.
-         Khỏi cần chú Tư. Quên Năm Hồng đi! – Hai Điểu tham gia ý kiến.
-         Ta huy động cánh ta, đủ lực không Hai? – Cường đá hỏi con mình.
-         Dư sức mà ba. Con đã bàn xong hết rồi, Tổng công ty VINACONS sẽ đứng tên tổng thầu, như thế là hoàn toàn vui vẻ về mặt nhà nước, đúng phóc tinh thần quốc doanh là chủ đạo. Các công ty khác con nắm trong tay, chúng đều như hổ đói cả lũ. Cứ có công trình là có tiền, ta còn thu được thêm nhiều tiền nữa là khác! Không cần tự mình xuất vốn ra đâu!
-         Bán lố toàn bộ mặt bằng nắm đằng chuôi cái đã. Lấy vốn đánh ngay các trận mới. Các khâu còn lại quăng cho tổng thầu để chúng nó tranh nhau. Ta bắt đầu lên ngôi vua từ đây! – Cường đá một tay chạm cốc, một tay đấm nhẹ vào vai Tư Vôi và Hai Điểu, miệng hô: - Dô!
-         Bán hết mặt bằng mới chỉ là đánh quả chính vụ thôi ba! Còn các dịch vụ tiếp theo nữa mới hái ra tiền ba ạ! Chuyến này ăn đặm! – Hai Điểu cụng ly.
-         Chỉ được cái nói đúng! – Tư Vôi cụng lại hai người.
-        
-        


          Cái giá của nhóm PH phải trả cho giấy phép xây dựng trường đại học gồm hai phần. Một là chấp nhận đứng chung đơn với nhóm Cường đá xin phép Thành phố cho phát triển khu dân cư Đồng Dơi. Hai là với lý do cắt đầu thừa đuôi thẹo và để quy hoạch trường cho vuông vắn tròn 20 héc-ta. Điều này có nghĩa Bảo Vân phải lại quả cho mọi công việc chạy giấy phép xây dựng trường 2,75 héc-ta từ lô đất của mình. Nhóm PH kết luận: …Có chạy đằng trời  chúng mình vẫn không thoát khỏi cái công thức 10%.

-         2,75 héc-ta là hơn 10% chứ! – Bảo Vân cãi lại.
-         Cứ gọi là “xêm xêm” 10% cho dễ nói, em ạ. – Vũ an ủi em mình.

          Ngoài ra Hai Điểu giữ đúng cam kết “2+1” trong hợp tác dự án này với PH, nghĩa là không đòi thêm một khoản chi phí nào:

-         Anh Trung Nam thấy chưa? Hai Điểu này đã nói một là một, hai là hai có phải không?
-         Anh Điểu vẫn coi hợp tác trường đại học PH là mục tiêu chứ?
-         Không thay đổi! Quan tâm đến mục đích là chuyện của riêng anh thôi. – Hai điểu cố tình nhắc lại như vậy để khẳng định quyết tâm của mình.

Nhóm PH biết việc đứng chung đơn với nhóm Cường đá là góp phần quan trọng giúp cho cái tổ chấy này có các lý lẽ chính đáng biến đất sân golf của nó nằm chờ bao nhiêu năm nay chưa được duyệt thành kho vàng khổng lồ: Khu dân cư mới. Thật mơ cũng chẳng được. Riêng Yến còn phải thú nhận trong đầu “võ” của đám Cường đá siêu quá. …Nhưng thà là như thế mà mình được việc còn hơn là toàn bộ mọi công việc chuẩn bị cho xây dựng trường đại học cứ nằm đắp chiếu hết năm này đến năm khácTự nhiên mình trở thành lính đánh thuê cho bọn chúng! Thôi, đi với ma thì phải mặc áo giấy vậy, chạy đâu cho thoát!!!.. – Yến trình bầy như vậy với mọi người trong nhóm.

Trung Nam vốn là người phản đối quyết liệt nhất việc hợp tác với cái tổ chấy Cường đá, bây giờ cũng phải thừa nhận sự nhượng bộ của mẹ và của cả nhóm PH là có cái của nó, dù là còn ấm ức trong lòng. Vả lại là khu dân cư dù sao vẫn còn hơn sân golf!.. Nhưng nhóm PH cũng thấy ngài ngại, vì chưa một lúc nào Hai Điểu từ bỏ quyết tâm mục tiêu của mình!

-         Phải chấp nhận thôi, con ạ. Giành thắng lợi từng bước vậy. Có gan thì phải như thế.  – Yến động viên con trai mình.

          Vài hôm sau cái giấy phép xây dựng của Sở cho PH là cái giấy phép của Bộ Giáo dục và Đào tạo. Trung Nam là người trực tiếp khởi động toàn bộ mọi công việc. Lại thêm một nhân nhượng chiến thuật nữa của nhóm PH: Cái gọi là Hợp tác xã vật liệu xây dựng của Hai Điểu được nhóm PH chọn làm bên B bao thầu trọn gói công việc xây dựng trường. Hợp tác xã của đoàn xe vua này bây giờ do vợ Hai Điểu trực tiếp điều hành, tung hoành dọc ngang còn bề thế hơn khi do Hai Điểu chỉ huy, nó sẽ là quân chủ lực của cả khu đô thị mới Đồng Dơi. Cái tên “Hợp tác xã” bé tý teo của nó nghe rất định hướng xã hội chủ nghĩa, nhưng che phủ cả một đội quân xây dựng đa binh chủng đủ các khâu từ A đến Z. Còn Hai Điểu dưới sự dìu dắt của bố dượng tập trung 100% thời giờ cho mưu cầu đại sự. Những điều Trung Nam được Hai Điểu dậy cho trong buổi tiếp xúc đầu tiên bây giờ cực kỳ bổ ích. Trung Nam thẳng thắn thừa nhận như vậy với chính mình và với mẹ. Anh chàng thư sinh mặt hoa da phấn này bây giờ đi biền biệt khỏi Hà Nội, ngày một đen thui nắng bụi công trường, cũng miệng nói tay làm trên công trường như ai, tất cả như chỉ để cướp lại khoảng thời gian đã mất, vì PH đã phải chờ đợi quá lâu. Duy nhất chỉ có cái ngôn ngữ thỏ thẻ gần như con gái của Trung Nam là không thay đổi. Đội quân đa binh chủng của đoàn xe vua từ lâu đã trở thành một tập đoàn thiện chiến loại số dzách trong họ hàng ngành xây dựng, làm đủ mọi khâu: thiết kế, thi công, cung ứng vật tư và các dịch vụ.., nghĩa là tất các các khâu cho đến khi chìa khóa trao tay![1] So về mặt khối lượng giá trị xây dựng với toàn bộ các công trình của khu dân cư mới Đồng Dơi do cái tổ chấy Cường đá nắm trong tay thì trường đại học PH này chỉ là cái gấu áo của cả cái áo…

          Công việc hàng ngày của tinhthuong.com của Trung Nam bây giờ phần  lớn do Lan đảm nhiệm. Ngoài việc trên công trường, Trung Nam chỉ còn thời giờ cho những giao dịch quốc tế, chủ yếu là trên mạng. Rất nhiều việc Trung Nam giao hẳn cho Lan làm…

          Từ gần hai năm nay Yến đã tìm một người giúp việc khác để Lan có thể tập trung hoàn toàn thời giờ cho những việc quan trọng, kể cả một số việc sự vụ liên quan đến dự án trường đại học PH do Trung Nam phụ trách. Yến còn giao cho Trung Nam việc dậy Lan học tiếng Anh, tự làm dần những công việc giao dịch khó hơn. Lan học nhanh, đạt được nhiều tiến bộ đáng kể. Trong công việc, từng bước, từng bước, khi có điều kiện Yến hàng ngày cố gắng nói tiếng Anh với Lan. Sự tiến bộ của Lan trong học tập và trong công việc làm Yến ngỡ ngàng. Có lúc Yến thốt lên vì thán phục. Rõ ràng những việc Lan đang làm và kết quả thu được một cán bộ cấp chuyên viên tốt nghiệp đại học có chân trong biên chế nhà nước nhiều năm chưa chắc đã làm nổi. Riêng về mặt tín nhiệm của những địa chỉ giao dịch với Lan, Yến thấy  không có gì phải chê trách. Không biết bao nhiêu lần, mỗi khi nghĩ về  Lan, Yến lại tự nhủ mình …Thời gian được đo bằng ý chí sẽ cho một giá trị khác… Làm thế nào để cả thế hệ trẻ của nước ta có ý chí như thế! Trời đất, tiếc cho dân tộc ta, cho thế hệ trẻ đất nước ta quá thể!.. Yến hiểu …Được tự do sống hết mình cho ước vọng của mình sẽ có thể làm nên kỳ tích! … Ôi chính ta cũng đang hàng ngày hàng giờ mong ước như thế, muốn  được sống như thế!..

-         Bận đến tối mày tối mũi, chúng ta vẫn phải tiếp tục sự nghiệp của Vi Thanh, con ạ. – Yến nói với Lan như vậy.
-         Mẹ Yến cho con tạm dừng học hàm thụ đại học để con tập trung vào học tiếng Anh có được không ạ? Việc này đối với con cấp bách quá mẹ ạ. Vì công việc của anh Trung Nam nhiều quá, con phải tự làm lấy, có hỏi cũng không kịp mẹ ạ.  – Lan nêu suy nghĩ của mình.
-         Con còn mấy học kỳ nữa thì tốt nghiệp nhỉ?
-         Dạ bốn học kỳ ạ.
-         Ngoại ngữ là phải học suốt đời. Tiếng Anh của con bây giờ không đến nỗi tồi lắm… Con đã suy nghĩ kỹ chưa?
-         Con định bây giờ cáng đáng hẳn công việc của tinhthuong.com và một số việc cụ thể khác để anh Trung Nam tập trung vào công việc của trường, nhất là trong thời kỳ ban đầu khẩn trương như thế này. Sau đó con quay lại học tiếp cũng được ạ. Học ngay trường của nhà mình thôi, không phải đi đâu cả mẹ ạ.

Yến cân nhắc một lúc, nhưng chưa vào thẳng câu chuyện:

-         Con đánh giá cuộc họp toàn quốc lần thứ hai vừa qua của hội tinhthuong.com như thế nào?
-         Một bước tiến lớn mẹ ạ, tinhthuong.com ngày càng mang tính chuyên nghiệp hơn. Cuộc họp đã bầu được Ban trị sự hầu hết là các giáo sư bác sỹ đúng chuyên môn. Giáo sư tiến sỹ chủ nhiệm là một thành viên trong Hiệp hội nghiên cứu ung thư thế giới. Văn phòng tinhthuong.com đặt tại Khoa U-bướu trường Đại học Y là hợp lý, coi như là một tổ chức của Đại học Y. Nhiệm vụ chính của anh Trung Nam bây giờ chỉ là một thành viên trong ban cố vấn về công tác phong trào. Con nghĩ đấy là sự phân công của những người có năng lực. Con chỉ hơi lo…
-         Con lo chuyện gì?
-         Con nghĩ anh Trung Nam đã làm đúng theo lời khuyên của bác Thạch là tinhthuong.com không được làm chính trị, làm thế là bị xóa sổ ngay tức khắc đấy. Bác Thạch dặn đi dặn lại chính trị cao nhất là tinhthuong.com thực hiện được nhiệm vụ liên kết lại chống ung thư.
-         Mẹ nghĩ tinhthuong.com đang làm được như thế.
-         Con được phân công gác mạng cho phần việc của anh Trung Nam, con cũng cố làm đúng như vậy. Đến bây giờ chưa xẩy ra sự cố gì trên mạng mẹ ạ. Nhưng tại cuộc họp toàn quốc vừa rồi, khi bầu Ban trị sự, tự nhiên có người đứng lên giới thiệu 2 đảng viên, một là đảng ủy viên trường Đại học y, một là đảng ủy viên Khoa U bướu. Cả hai ông này là giảng viên chính trị, chứ không làm nghề Y mẹ ạ.
-         Quản và nhuộm! – Yến buột mồm nói ra như một phản sạ tự nhiên. - …Hai người này có trúng cử không?
-         Dạ có ạ. Chính một trong hai người này nêu ý kiến tinhthuong.com cần xin làm thành viên của Mặt trận của thành phố (Mặt trận Tổ quốc Việt Nam của Thủ đô). Nhiều người ngần ngừ, nhưng anh Trung Nam tán thành và nhờ ngay người đó thu xếp việc này.
-         Việc này đã xong chưa?
-         Còn đang thu xếp ạ.
-         Mẹ thấy Trung Nam làm thế là phải. Trong tình hình hiện nay không thể khác được. Thế con lo điều gì?
-         Con lo tinhthuong.com sẽ bị quản chặt và dễ bị phá. Chỉ cần một vài thành viên hay một vài cái mail khiêu khích nào đó là xóa sổ được tinhthuong.com dễ như chơi mẹ ạ. Con đọc trên mạng thấy tin một ông tướng công an khoe đã phá được khoảng 300 websites phản động… Nhỡ ra một ngày nào đó tinhthuong.com cũng bị liệt vào danh sách này thì chết!..
-         Thế thì chỉ còn cách đừng lúc nào quên lời khuyên của bác Thạch thôi con ạ. Đến bây giờ tinhthuong.com vẫn tồn tại, có nghĩa là nó chưa bị khai đao!
-         Anh Trung Nam có kinh nghiệm trong chuyện này mẹ ạ. Cũng chỉ có cách ấy thôi. Được đến đâu hay đến đấy vậy.
-         Mẹ nhắc lại, con nhớ không một lúc nào được quên góp ý của bác Thạch.
-         Vâng ạ.
-         Bây giờ mẹ có chuyện muốn nói với con, được không?
-         Con xin nghe ạ.

          Lại thêm giây lát chần chừ nữa, cuối cùng Yến nói:

-         Chuyện là thế này Lan ạ… - Yến thận trọng: - …Thực ra đề nghị tạm nghỉ học của con đã giúp mẹ một việc rất lớn, mẹ cứ đắn đo mãi. Trung Nam bây giờ phải gắn bó với trường, không thể đi đi về được nữa. Cả gia đình chú Khái cô Mai bây giờ cũng đã phải chuyển vào hẳn trong đó rồi, để điều hành công việc của trường. Mẹ muốn cũng con vào hẳn trong Nam thay mẹ đỡ một tay cho Trung Nam và vợ chồng chú Khái. Được không?
-        
-         Như thế có được không Lan? Con phải làm chỗ dựa cho Trung Nam và gia đình chú Khái.
-         Con có làm nổi việc mẹ định giao không ạ?
-         Làm nổi không à? Ai cũng phải làm một lúc hai ba việc con ạ. – Yến ôm lấy Lan: - …Có đánh đổi ba, bốn cán bộ nhà nước lấy con, mẹ cũng không đổi!
-         Con “đắt” đến thế hả mẹ? Mẹ nói thực đấy chứ ạ?
-         Mẹ chưa bao giờ cho con đi tầu bay cả, có phải không?
-         Dạ, đúng ạ, mẹ chưa bao giờ cho con bay ra khỏi Hà Nội ạ!

Yến cốc vào đầu Lan:

-         Cô bé này của tôi khá lắm! Mẹ muốn nói thế này, ý chí của con thì mẹ không có gì phải nói thêm cả. Còn công việc cái gì chưa làm được con sẽ học. Mẹ nghĩ con học không tồi. Nhưng chắc chắn con sẽ rất bận.
-         Nhưng mẹ định giao cho con việc gì ạ?
-         Con là văn phòng riêng của cô chú Khái và Trung Nam, là sân sau của cả 3 người này trong công việc của họ, được không?
-         Nghĩa là…?
-         Thế này Lan ạ, cần một con mắt tỉnh táo đứng ngoài để giúp cô chú Khái và Trung Nam theo dõi xít xao tất cả các công việc của trường, không bỏ sót hay để sơ xuất bất cứ việc gì. Chức năng của cái văn phòng riêng này là như vậy. Mẹ giao việc như thế có rõ không?
-         Con hiểu ạ. Nhưng mẹ tin con sẽ làm được việc mẹ giao chứ ạ?
-         Mẹ đã bàn kỹ việc này với cô chú Khái và Trung Nam rồi. Cô chú và Trung Nam sẽ giúp con.
-         Con cảm ơn mẹ. Con sẽ cố... – Lan ghì chặt lấy Yến, nước mắt chạy quanh.
-         ...
-         ...
-         Chẳng có ai làm như trường mình cả mẹ ạ. Tất cả các thầy cô giáo ra công trường hết! Chỉ có các bậc phụ lão ở nhà thôi!
-         Nói thế nào nhỉ?.. Chú Khái bây giờ phải tập trung lo gấp việc chiêu tập các giáo viên, giảng viên. Cô Mai được giao hẳn phụ trách việc chiêu sinh. Cả nhà xông ra tiền tuyến!.. Đành phải thế Lan ạ, tiến độ xây dựng phải nhanh, nhưng không được ẩu, một mình Trung Nam kiểm soát không xuể được.
-         Có thể cứ dựa vào cam kết trong hợp đồng của bên B được không mẹ?
-         Dĩ nhiên là phải thế rồi, nhưng ở đây liên quan đến an toàn tính mạng của sinh viên và tiếng tăm của trường, nên vẫn cứ phải tự mình đích thân kiểm tra tất cả Lan ạ, từng ly từng tý một.
-         Ôi, nếu thế cam kết không còn mấy ý nghĩa!
-         Con đừng quên là bên B của chúng ta lúc nào cũng muốn thôn tính chúng ta!
-         Bao giờ lại đến cái thời nói một là một, hai là hai hả mẹ? Ở quê con ngày xưa là thế, nhưng bây giờ cũng thành chuyện ngày xưa mất rồi.
-         Đôi lúc mẹ cũng cảm thấy nản quá. Mình muốn làm cái gì tốt đã khó rồi, thậm chí muốn sống cho tử tế cũng khó. Thực lòng mẹ đâu có muốn hợp tác với cái đám nhà Cường đá.
-         Qua sông thì phải lụy đò, mẹ ạ.
-         Con cũng nghĩ được như vậy à?
-         Anh Trung Nam và con tranh luận mãi với nhau về quyết định của mẹ.
-         Mẹ biết.
-         Nhưng anh Trung Nam chưa tâm phục khẩu phục ngay đâu ạ. Kể cả sau khi nhà mình đã có mấy cái giấy phép cuối cùng trong tay.
-         Đúng, Trung Nam vẫn còn ấm ức lắm. Đấy là cái tốt và cũng là điểm yếu của Trung Nam. Mẹ hoàn toàn không muốn Trung Nam có cái tỉnh táo vừa lỳ lợm, vừa tanh tưởi như Hai Điểu, nhưng muốn Trung Nam cũng phải biết hy sinh chính mình một chút.
-         Ý mẹ muốn nói phải vứt bỏ mình một chút? – Lan ngạc nhiên.
-         Hoàn toàn không phải thế. Nhưng con đã có một câu nói đúng: Có lúc phải biết thế nào là muốn qua sông phải lụy đò. Không có gì là đồng nghĩa với vứt bỏ chính mình cả!.. Nhưng cần biết có lúc phải nén mình xuống!..
-         Vâng, bây giờ con hiểu ý mẹ
-         Con đường nào cũng có tai nạn và sự cố riêng của nó con ạ, dù là con đường tốt nhất! Vậy thì đừng cầu toàn… Như thế lại càng phải có bản lĩnh…
-         Con hiểu mẹ định nói gì, nhưng không thể một lúc anh Trung Nam và con có thể nghĩ ngay được như mẹ ạ.
-         Phải, các con cần thời gian, nhiều thời gian! Mẹ đâu có muốn đứng chung tên với cái nhóm Cường đá trong cái đơn xin lập khu dân cư Đồng Dơi!?
-         Mẹ đừng buồn. Trong việc này cô Bảo Vân hoàn toàn đứng về phía mẹ. Vì cô Bảo Vân, bác Thạch, các cô chú khác đều cho đấy là cách duy nhất toại nguyện chú Quân.
-         Thà mẹ ký một cái séc mất vài chục tỷ cho việc chạy chọt giấy tờ, còn hơn là phải liên danh cùng với cái đám đã tự tay giết chú Quân, rồi cùng ký vào cái đơn chung như vậy. Nhưng thực quả mẹ không còn cách nào khác!.. Mẹ bứt rứt lắm…
-         Con hiểu được. Trên báo chí và trên mạng người ta đưa tin Tổng công ty xây dựng VINACONS là chủ đầu tư khu dân cư Đồng Dơi, trong danh sách các đơn vị kinh tế tham gia xây dựng khu này có tên nhóm PH nhà mình.
-         Con thấy chưa! Cái thương hiệu PH là đồ trang sức đẹp nhất cho VINACONS đấy! Làm như thế mà họ không thèm hỏi mình lấy một câu!
-         Cái tổng công ty quốc doanh VINACONS không biết bỗng dưng ở đâu nhẩy vào nhanh quá mẹ ạ. Lên mặt báo rồi con mới biết.
-         Mẹ cũng không biết. Đất sân golf là của Cường đá, bây giờ thành đô thị… Vậy chỉ có thể do Cường đá đạo diễn thôi. Họ siêu quá.
-         Giấy phép thì Sở cấp, về pháp nhân thì tổng công ty nhà nước đứng tổng thầu. Con thấy họ xắp xếp tài thật, chẳng thấy mặt mũi cái tổ chấy ở đâu cả. Thật là tài quá mẹ ạ.
-         Lan ạ, mẹ không đi đạo, nhưng ký vào cái đơn chung này với nhóm Cường đá, lần đâu tiên trong đời mẹ cảm nhận được sâu sắc thế nào là bán linh hồn cho quỷ dữ!
-         Ôi mẹ!..
-         Đúng là cái gì cũng phải trả giá.
-         Thôi mẹ ơi... Mẹ ký vào cái đơn chung bầy tỏ nguyện vọng xin lập khu dân cư, chứ mẹ có ký tên liên doanh với nhóm Cường đá đâu mà phải nghĩ ngợi thế hả mẹ!?
-         Không nói thế được con ạ. Cô Bảo Vân, mẹ và tất cả những người ký vào cái đơn chung này thực ra là đã giúp nhóm Cường đá và chính quyền diễn vụ này rất đẹp con ạ: Hợp lý, hợp tình, hợp pháp và đúng đường lối chính sách, quốc doanh là chủ đạo nữa… Tất cả không thể chê vào đâu được! Chúng nó siêu quá. Mẹ thừa nhận mẹ thua trong chuyện này.
-         Con thấy cứ làm ăn theo kiểu diễn như thế này thì luật pháp, thanh tra, kiểm tra sẽ bị bịt mắt ngay từ đầu mẹ ạ!
-         Lúc nào con ghi lại cho mẹ xem, chỉ riêng trong tầm nhìn thuộc công việc của con thôi, cuộc sống đất nước ta có bao nhiêu vụ diễn như vậy! Vào đời, con phải hiểu bằng được những chuyện diễn này con ạ.
-         Con sẽ làm theo mẹ.
-         Nhiều lúc mẹ muốn điên cái đầu. Dự án xin lập trường đại học của chúng ta thì bị vùi giập hết chỗ nói, trong khi đó Đại học thuộc trường điểm quốc gia lại đi liên doanh với đại học rởm của Mỹ. Giới trí thức người Việt ở nước ngoài đang xé toạc vụ này.
-         Đại học nhà nước của ta bị lừa hả mẹ?
-         Không biết! Bị lừa? Hay là cả bên A bên B cùng nhau chung tay lừa nhà nước mình? Mẹ chịu... Chỉ biết là bây giờ cả người nhà nước và người của trường này đang ra sức thanh minh trước dư luận sự hợp tác này không phải là rởm.
-         Lại còn thế nữa!
-         Con phải ghi sổ hết, để rút ra các bài học cho mình.
-         Trời ơi, hợp tác trong kinh tế ta có bao nhiêu chuyện bị lừa rồi. Bây giờ hợp tác giáo dục cũng bị lừa, đã thế còn quay ra lừa lại dân nữa để giấu chuyện! Thế thì hãi quá mẹ ạ!
-         Chú Tân mail về cho mẹ biết, bói cả ngày trên mạng không tìm thấy một đề tài khoa học nào của cái trường rởm này. Chú đến tận nơi xem thì thấy trường ấy là một căn hộ chung cư, giám đốc trường là chủ hộ, thư viện của trường còn nhỏ và ít sách hơn thư viên của chú Tân!
-         Ở nước ta có chuyện gì là không lừa dân nữa hả mẹ?

Câu hỏi của Lan làm Yến chết lịm. Mãi một lúc:

-         Con hỏi khó quá! – Yến lắc đầu.
-         Toàn chuyện lừa lọc như thế, thì bây giờ con tin vào được cái gì hả mẹ?

Ngẫm nghĩ một lúc, Yến lắc đầu:

-         Mẹ chịu. Dễ hơn là mỗi chúng ta nên tự hỏi phải làm sao không bị lừa. Hỏi như thế may ra còn trả lời được con ạ.
-         Mẹ có biết con đang nghĩ gì lúc này không ạ?
-         Lại một câu hỏi khó nữa. Mẹ chịu.
-         Con nghĩ thế này mẹ ạ, được mẹ giảng giải con càng hiểu cuộc đời này. Nhưng càng hiểu con càng sợ mẹ ạ, nhiều chuyện khiếp quá. Con nói thực lòng. – Lan liên tưởng lại bao nhiêu chuyện cam go ở quê, rồi đến chuyện bị người yêu lừa, những chuyện cả nhà đang lo đối phó với nhóm Cường đá
-         Đấy chính là điều con phải vượt qua. Xét ra con còn mềm yếu hơn Trung Nam nhiều. Con nên nhớ điều này!
-         Vâng ạ. Nghe anh Trung Nam thuật lại chuyện đấu khẩu với Hai Điểu mà con thấy lạnh cả người. Chính con nghe chuyện mà cứ nghĩ Hai Điểu sẽ ăn sống nuốt tươi anh Trung Nam nhà mình.
-         Sống với sói, có lúc con cũng phải nhe răng ra với sói.  Nhất là đừng bao giờ để nó đớp trước!
-         Con sẽ cố.
-         Vào trong ấy, coi như là bây giờ con mới vào đời, sẽ phải tự tay mình bơn chải tất cả. Về mặt nào đó còn phải đứng mũi chịu sào nữa con ạ. Tập cho quen dần đi.
-         Vất vả thì con không sợ mẹ ạ, con chỉ sợ đuối tầm thôi.
-         Mẹ chỉ giao nhiệm vụ thôi, dứt khoát không cầm tay chỉ việc đâu. Mẹ nghĩ con đã quan sát được khá nhiều rồi. Bây giờ Trung Nam và con phải tự lo. Cả hai phải tự bơi đi!
-         Con hiểu ạ, bây giờ con không được dựa dẫm nữa. Con sẽ cố tự tin.
-         Ngoài việc là văn phòng riêng của cô Mai chú Khái và Trung Nam, con phải quản một ngôi nhà khá to, tương lai sẽ là trụ sở chính của trường. Ngôi nhà này là do Ngân hàng PH mua lại của cô Bảo Vân. Từ nhà trụ sở này đến địa điểm của trường gần 10 cây số, nên vất vả đấy con ạ. Trung Nam đang cần con vào gấp để giúp một tay trong việc trang bị nội thất cho ngôi nhà này. Nhớ mang theo chứng minh thư nhân dân và bằng lái xe máy đi nhé, đừng quên hai thứ này.
-         Vâng ạ.

Câu chuyện đến đây, Yến đứng dậy, đi lại phía bàn làm việc lấy một túi đeo khá đẹp, bên trong là một gói được bọc gói cẩn thận. Yến ngắm nghía cái túi một lần nữa rồi đưa cho Lan:

-         Con mở ra đi, mẹ tặng con.

Lan tay run run mở ra: Một laptop và một điện thoại ipad “Galaxy”. Cả hai thứ rất thuận tiện cho khai thác mạng internet. Đã thế bây giờ lại có đường truyền 3G, ở đâu cũng có sóng.

-         Công cụ làm việc mới của con đấy. Dù con ở nhà, tại trụ sở làm việc, trên công trường, hoặc thậm chí cả lúc đi chợ, mẹ hình dung con luôn đem theo  mình cả một văn phòng di động, và sẽ phải lên mạng nhiều đấy!

Lan ôm chầm lấy mẹ Yến:

-         Ôi, con cảm ơn mẹ.
-         Chắc con tưởng tượng được con sẽ bận như thế nào.
-         Dạ, nhưng không thể bận bằng mẹ được ạ. Vất vả thế nào con cũng chịu được. Con chỉ rất lo thôi.
-         Mẹ thông cảm. Con sẽ ổn thôi… Con có thể thu xếp về quê chào mẹ con trước khi đi không con?
-         Vâng con xin phép mẹ.
-         Con thu xếp thứ bẩy tới này đi Sài Gòn được không?
-         Hôm nay là thứ hai, con còn năm ngày nữa…
-         Con dành hẳn hai ngày về quê đi, mẹ sẽ bảo xe của Ngân hàng PH đưa con về. Như thế có gấp quá không? Chuyến này con sẽ ở trong Sài Gòn khá lâu đấy.
-         Cảm ơn mẹ. Con nghĩ được ạ. Mẹ lo cho con chu đáo quá, thế mà con vẫn run mẹ ạ…

Yến cầm tay Lan lên:

-         Mẹ hiểu được tâm trạng con lúc này… Con biết không Khi anh Trung Nam con lên ba tuổi, cũng là lúc mẹ học xong và xin giải ngũ, có cái bằng thạc sỹ trong tay mà đành thất nghiệp con ạ. Mà thạc sỹ hồi đó hiếm lắm. Thế là phải gửi Trung Nam cho bà, ba-lô trên vai, mẹ ngửa tay đi khắp miền Bắc xin việc. May là lúc ấy mới mở cửa đổi mới, nên rồi cũng tìm được việc đúng với sở trường của mình. Nhưng mẹ bị phá kinh lắm, có lúc kẻ xấu huy động được cả làng ra, lăm lăm tay dao tay gậy đòi phá xí nghiệp liên doanh của mẹ. Mẹ còn nhớ rõ lúc ấy mẹ run lắm, nhưng mẹ không chạy trốn. Mẹ trèo lên đứng trên nóc xe, đứng giữa trời thuyết phục họ… Nghĩa là mẹ cũng nhe răng giơ vuốt ra với họ, và mẹ thắng! Bây giờ con có mẹ, có Trung Nam, cô Mai chú Khái và cả nhà đứng bên cạnh, có gì mà lo hả Lan?

Lan nghe, hai mắt có lúc nhắm nghiền, hai tay nắm chặt lấy tay Yến, một lúc sau mới đáp lại:

-         Vâng, mẹ nói đúng. Con không có lý do gì để không thành công cả.
-         Thôi, chúng ta nói chuyện khác đi.
-         Mẹ ạ, hóa ra cho đến bây giờ cái thế giới của tinhthuong.com là thế giới trong lành nhất mà con biết.., đáng sống nhất trên đời này mẹ ạ! Chỉ tiếc rằng nó là thế giới ảo!..
-         Không ảo đâu… Đấy chính là linh hồn trong sáng cái thế giới thực này còn giữ được cho mình đấy con ạ. Nó là bất khả xâm phạm. Một ngày nào đó nó sẽ là sức mạnh vật chất rất khiếp đảm cho mà xem…
-         Vâng, nhưng cả mẹ và con đều không biết được cái ngày ấy là bao giờ…
-         Nhưng bây giờ là cả con cũng ra tiền tuyến!.. Có phải thế không?
-        
-        


…Tối hôm tiễn Lan tại ga Hàng Cỏ, đoàn tầu chuyển bánh và bị hút dần vào bóng tối. Lan đưa tay ra vẫy mãi, vẫy mãi mẹ Yến. Đoàn tầu đã khuất hẳn, nhưng Yến vẫn đứng yên tại chỗ…

Đất nước ta có chuyện gì là không lừa dân nữa hả mẹ? Còn cái gì trong cuộc sống này con có thể  tin được ạ? …Ôi  đất nước tôi!..

Câu hỏi của Lan hôm nào cứ như lưỡi dao cứa đi cứa lại trên da thịt Yến. Một cái rùng người gần như nghẹt thở, ngay tức khắc là một sự bồn chồn, toàn thân rời rã. Yến có cảm nghĩ mình đang ngã khuỵu trên kè ga, bầu trời tối đen trên đầu ập xuống…

…Ôi ta đang gửi các con ta vào nơi chúng phải nhe răng ra với sói!..








[1] Công trình trường đại học PH được nhóm Hai Điểu đầu thầu theo phương thức “turnkey – project” – “chìa khóa trao tay”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét