Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

"Lũ" - Final Draft April 2015



16




          Tuy là vào mùa Giáng Sinh, nhưng trời biển Nha Trang đẹp lạ lùng, trong khi đó ngoài Bắc rét đậm và sương mù mịt trời vì gió mùa Đông Bắc.

-         Ôi, anh có cảm tưởng như  vừa mới ở trong bóng tối bay ra ánh sáng.
-         … - Yến thích nghe Thạch nói hơn là mình nói.
-         Trong nắng ấm thế này Nha Trang càng đẹp em ạ. – Thạch dắt tay Yến, cứ như là vừa đi vừa chạy nhẩy. Cả hai đều chân đất, mặc quần áo tắm, họ tung tăng nô đùa với nhau trên bãi cát như hai đứa con nít.
-         Thánh nhân đãi kẻ khù khờ hai chúng mình… Có phải thế không em?
-         … - cả hai tay Yến nắm lấy cánh tay Thạch để cho hai người đi sát nhau hơn nữa.
-         Hàng chục năm nay, bây giờ anh mới lại được ra biển, lại đi bên cạnh người đẹp như thế này!
-         Chúng mình đáng được thưởng như thế này, có phải không anh?

-        
-        

          Thật ra Thạch cứ như là người bị Yến lôi đi trên bãi biển nhiều hơn là Thạch chủ động bước đi…

          Lúc này mặt trời đã lên khỏi ngọn núi. Nắng vàng càng làm cho biển bao la xanh thẳm trước mặt hai người. Qua ống nhòm, phía bên trái họ là Hòn Tre, điểm vài đốm đỏ, đấy là các tòa nhà của khu du lịch Vinpearl. Phía dưới nữa là Hòn Muỗi, Hòn Mun… Nhìn xa xa sang hai bên là các dãy núi xanh lam đang từ đất liền vươn là là ra mặt biển. Tùy theo góc nhìn, các dặng núi này lúc giống như một pho tượng Phật Thích Ca vỹ đại nhập Niết Bàn, lúc như một nàng tiên khổng lồ nằm hứng nắng dưới trời... Thỉnh thoảng gió mạnh của biển phả xuống những đụn mây trắng muốt, các dặng núi biến hóa thành các hình thù khác nhau, tha hồ cho trí tưởng tượng của hai người vẽ ra, lúc là con gà mẹ với một đàn gà con, lúc như một con cá voi lừng lững  từ ngoài biển sa vào đất liền… Trên đảo chỉ có hai người, lúc họ thi nhau mô tả sự cảm nhận của mình về cả thế giới tự nhiên chung quanh, lúc họ ngồi yên trên cát lắng nghe biển và gió thì thào với nhau chuyện vĩnh cửu.., lúc họ lại thi nhau ai chạy nhanh hơn trên cát, đuổi bắt nhau, lúc thi nhau ai tìm được các vỏ ốc đẹp nhất… Thả mình bồng bềnh trên biển, chui vào sóng, bơi, lặn, đắp tượng cát, ném nhau bằng cát, rồi lại bắn nước vào nhau, thi nhau đuổi sóng…

          Cả vũ trụ lúc này chỉ có thế giới tự nhiên và mỗi hai người này, không có bất kể một thứ gì thuộc về cái xã hội của loài người, cũng không có bất kể một nhận thức gì khác thuộc về chính họ hay dính dáng với họ với tính cách là thành viên của cái xã hội có người… Lúc này chỉ có chính hai người, họ cảm nhận được thiên nhiên, nên ý thức được về chính mình. Đó cũng là những khoảnh khắc họ giành tất cả ý thức có được về mình để cảm nhận lấy thiên nhiên mà sự hào hiệp của một đấng siêu nhiên nào đó đang ban tặng cho họ…

          Ngoài ra, không có bất kể một thứ gì khác, một ý thức gì khác… Đỉnh cao hài hòa của sắc – không, không – sắc... Lần đầu tiên kể từ khi có ý thức làm người họ cảm nhận được cái diễm phúc lớn lao khi ý niệm được sự hài hòa này… Mỗi bước đi là một bước nhẹ bỗng như bay… Mỗi tiếng cười là một lần họ vút lên cao…

          Đúng hai ngày, sau khi từ chặng bay Helsinki – Hà Nội đi thẳng từ sân bay đến thăm Thạch, Yến quyết định đưa Thạch đi nghỉ ở Nha Trang. Bản thân Yến cảm thấy chính mình cũng phải làm cái gì đó cho đầu óc mình có thể rỗng hết mọi ưu tư và chùng lại, cho hơi thở của mình có thể quên đi mọi hối hả để trở lại nhịp điệu bình thường… Yến giao hết mọi việc lại cho Kim, vợ của Tín. Lúc này Kim đã chính thức là tổng giám đốc ngân hàng cổ phần PH, đồng thời cũng là thành viên lãnh đạo của nhóm PH đang tiếp tục tránh né cái tên tập đoàn. Không phải ai khác, chính Thạch đã tặng cho PH cái tên “tập đoàn chui”.

          Yến thuyết phục được Thạch đi nghỉ Nha Trang với Yến một tuần.

          Yến lựa chọn Hòn Mưa, một đảo nhỏ xíu chung quanh một nhóm đảo,  cái lớn nhất là Hòn Tre, rồi đến Hòn Mun, Hòn Muỗi… Hòn Mưa là đảo nhỏ nhất của nhóm đảo này và cũng là xa đất liền nhất. Hòn Mưa nhỏ đến nỗi hầu như không có tên trên các bản đồ thông thường mua tại các hiệu sách. Người ta kể rằng xa xưa, vào một ngày tốt lành, một nàng tiên trên cao xanh tít tắp nhớ nhà dưới dương thế, đã rơi lệ xuống đây đọng lại thành Hòn Mưa. Tại đây chỉ có một hộ duy nhất sống trên đảo, làm nghề chài lưới. Bãi cát của Hòn Mưa cũng rất nhỏ, nhưng bao quanh đảo, nên khiến người ta có thể chạy hàng giờ và có cảm giác nó dài vô tận… Thi thoảng, cũng có khách du lịch đến thuê túp lều của hộ ngư dân này.

          Người thuê bây giờ là Yến và Thạch.

          Khi đến Nha Trang, Yến và Thạch mất cả buổi sáng đi mua đủ mọi thứ cho cuộc sống của hai người khoảng mươi hôm, kể cả một bếp ga mini và các bình ga, săng dầu, rau quả tươi, các bình nước ngọt, bình ắc-quy, mua bản đồ và một số thứ khác nữa.., tất cả theo một danh mục đã được viết ra tỷ mỷ từ ngoài Hà Nội…  Rồi mướn taxi khuân khuân vác vác, chất tất cả lên một ca-nô thuê của công ty dịch vụ du lịch Nha Trang. Rồi lại mất thêm mươi mười lăm phút nữa nghe hướng dẫn viên đường biển, sau đó hai người tự lái ca-nô ra đảo này.

          Có khách, vợ chồng chúa đảo Hòn Mưa lại vào sống với con cái và bố mẹ trên đất liền mấy hôm, Hòn Mưa và toàn bộ cơ ngơi được tạm trao lại cho Thạch và Yến, kể cả mấy cái cần câu và một cái lưới nhỏ để đánh cá…Khi trao chìa khóa “kho” săng dự trữ cho Yến, chúa đảo chỉ dặn đi dặn lại đừng quên cho con Mực của họ ăn hàng ngày, và phải nhớ: khi có sóng cả hai người nhất thiết không được đi biển. Chúa đảo đi khuất, chỉ còn lại một mình hai người và con Mực, Yến nhìn trời, nhìn đất, rồi nhìn Thạch:

-         Bây giờ chỉ có hai cái điện thoại di động làm cầu nối giữa chúng ta và dương thế! Lạy trời cho nó không reo chuông!..

          Hai ngày đầu trên đảo, cả hai lúc nào cũng lâng lâng như đang bay, kể cả trong khi ngủ, hay đang chạy trên cát biển…

-         Ôi, chúng ta bây giờ đúng là hai đứa trẻ, được tự mình sống là trẻ con!.. – Yến thốt lên.
-         Đúng vậy em ạ. Chúng ta lúc này là hai đứa trẻ…
-        
-        

          Họ nô đùa hết trên bãi lại dưới biển. Lúc hò hét thi với sóng, lúc cùng nhau chui đầu vào sóng… Chán đi câu thì lại dùng ca-nô đi vòng quanh đảo. Có lúc ăn xong thì ngủ ngay trên bãi biển, cười nói, ăn đấy, ngủ đấy…

Sang ngày thứ ba, hai người đều dậy sớm.

          Người dậy trước là Thạch. Giữa biển, trời rạng sáng rất sớm. Thạch đun nước, pha cà-phê, chuẩn bị bữa ăn sáng. Mọi việc xong xuôi, nhưng Yến vẫn còn ngủ…

          Đây là lần đầu tiên Thạch được ngồi ngắm nhìn Yến trong giấc ngủ. Một sự bình yên, thanh thản chưa bao giờ Thạch được thấy… Nhiều lúc Thạch như muốn nín thở, hình như chỉ sợ chính hơi thở của mình sẽ đánh thức Yến, trong lòng thỉnh thoảng chỉ dám khe khẽ thốt lên: …Trời đất ơi, em đẹp quá! Thánh thiện quá... …Còn thiếu sự đau khổ nào, gian truân nào con người này không phải trải qua… Nhưng Yến bây giờ vẫn là Yến… Thánh thiện, bình yên, thanh thản… …

-         …Ôi cái đẹp vĩnh cửu! Bất diệt! Bất khả xâm phạm!..  – Thạch thốt lên trong lòng, nhớ lại tất cả những gì Yến kể về cuộc đời mình, từ bức tranh đầu tiên của Nam.., rồi về những lúc Yến hai tay buông xuôi muốn cam chịu khuất phục mọi thử thách của số phận, lúc Yến muốn chính mình là một thanh kiếm chém hết mọi ngang trái trên đời này…

Chuyện nóng bỏng gần đây nhất là Yến nuốt nhục chịu chấp nhận nhóm PH ký kết hợp tác với nhóm Cường đá khu Đồng Dơi để cứu dự án trường đại học PH… Thạch hiểu rất rõ khát vọng của Yến về theo đuổi lý tưởng khai dân trí, chấn dân khí, hậu dân sinh của hào kiệt Phan Châu Trinh, hoài bão của Yến muốn tìm đường chuyển hóa “nhóm đồng tiền ướt”, sự dấn thân của Yến trên con đường chung tay với cả nước muốn đấy nhanh sự lớn mạnh của tầng lớp trung lưu và doanh nhân mới mà đất nước đang rất cần… Không biết bao nhiêu lần Thạch tự hỏi Yến lấy ở đâu ra trí tuệ và nghị lực để lựa chọn và vạch ra cho mình con đường đời như vậy. Có lẽ chính vì bản thân Yến và gia đình họ Phạm này mất mát quá nhiều trên con đường đầy đau khổ của đất nước? Vì Yến dám mở mắt quan sát, tiếp cận với cả thế giới bên ngoài? Vì khát vọng muốn làm người tự do của chính Yến?.. Nghe Yến tâm sự, nhiều lúc Thạch có cảm tưởng trong mọi gian truân thử thách Yến đang đối mặt, có lẽ cuộc chiến quyết liệt nhất của Yến trên đời này.., đấy là cuộc chiến chống lại cái tha hóa của cái gọi là nhân danh “Đảng” hiện nay…

          …Khi giơ tay tuyên thệ gia nhập Đảng, em thề chiến đấu vì độc lập tự do hạnh phúc của tổ quốc, vì chủ nghĩa xã hội, vì tất cả những gì tốt đẹp nhất cho nhân dân mình, vì những gì mà họ Phạm em đã chịu đựng mọi hy sinh … Song em không nghĩ chủ nghĩa xã hội hay định hướng xã hội chủ nghĩa mà lại như thế này… Tất cả những hy sinh mất mát của dân tộc mình, trong đó có gia đình họ tộc của em, kể cả ở hai phía anh ạ, không phải là để đánh đổi lấy sự quy phục cái nhân danh “Đảng” như hôm nay, đánh đổi lấy tình trạng đất nước èo uột, lệ thuộc và bị xâm phạm ê chề như thế này... Em nhất quyết đòi lại anh ạ, theo cách riêng của mình… Chí ít, em phải tự nói được với mình em không thuộc về cái “nhân danh đảng” ấy… Em oán trách sự phản bội đã đành, song em cũng vô cùng đau lòng về tình trạng thấp kém nhân dân mình hiện đang còn phải chịu đựng, về bi kịch nối tiếp bi kịch ập đến với dân tộc mình suốt cả thế kỷ vừa qua đến nay mà vẫn chưa dứt…         
          ...
          …

          Ôi, làm sao hiểu được sự dấn thân của Yến trên con đường đau khổ của dân tộc hôm nay trong cuộc đấu tranh giữa một bên là sự hoành hành của chủ nghĩa tư bản hoang dã, một bên là sự phát triển của dân chủ và học hỏi mà Yến đã quyết tâm theo đuổi!.. Có thể nói là một sự dấn thân quyết liệt đến mức không đội trời chung… Con người của tất cả những gì kiên định và quyết liệt ấy hôm nay là một nàng tiên giáng thế, đang hiền hòa trong giấc ngủ bình an trước mặt Thạch… Không biết bàn tay nào xắp đặt và mang lại cho Thạch những giây phút có một không hai này, hay đây chính là điều kỳ diệu của cuộc sống!.. Chưa bao giờ Thạch cảm nhận được tình yêu cuộc sống trong lòng mình chứa chan như bây giờ… Ôi… Lý tưởng của Yến, cái đẹp của Yến, tất cả chỉ là một!.. – Thạch thốt lên trong lòng.


-         Ôi cà-phê thơm quá… - Yến cựa mình, vươn vai, nhưng hai mắt chưa mở.
-         Em… … - chính Thạch mới là người choàng dậy khỏi dòng suy tư của mình.
-         Mặt trời mọc chưa anh? Hôm nay chúng ta rủ nhau đi đón mặt trời mà.
-         Đúng, hôm qua tiễn mặt trời đi ngủ rồi, chúng ta bàn với nhau sớm nay đón mặt trời dậy. Ăn sáng xong có lẽ mặt trời sẽ lấp ló khỏi biển…
-         Ôi, thế thì phải nhanh lên! – Yến vùng dậy, xúc miệng đánh răng rất nhanh, nhưng không rửa mặt vì phải tiết kiệm nước ngọt. Khi đưa cốc cà-phê lên miệng, Yến còn hít hít ngửi ngửi thưởng thức hương thơm của nó rồi mới nhấm nháp từng ngụm nhỏ, cả hai bàn tay ôm lấy cốc cà-phê để thưởng thức cả cái ấm của nó lan toả ra…
-        
-         Thưởng cho người pha cà-phê diệu nghệ!.. – một nụ hôn bay đến trên môi Thạch.
-         Anh sẽ tập làm giỏi nhiều việc để luôn luôn được lĩnh thưởng!
-         Em ước ao đêm nào cũng ngủ được thanh thản bình yên như thế này… Trên đảo này, mỗi một ngày thức dậy, em lại là một con người mới anh ạ…
-         Giấc ngủ hồi sinh?..
-         Em khát khao sự lẩn trốn anh ạ!..
-         !!!…
-        

          Túp lều của chúa đảo Hòn Mưa đón một ngày mới đến với tiếng cười nói rúc rích. Một vài tia nắng vàng yếu ớt đầu tiên đã bắt đầu chờn vờn làm quen với ánh sáng xanh xanh dìu dịu của cái đèn dầu cao áp được vặn lại rất nhỏ…

          Khi hai người ra ngồi bên nhau bên bờ biển, các tia nắng dài bắt đầu thi nhau kéo mặt trời ló lên khỏi cái nền xanh thẫm. Lúc đầu chỉ là các tia nắng dài từ cái nền xanh thẫm vút vút lên đủ các chiều. Các tia nắng ấy ngày càng nhiều và càng mạnh, cứ như thể có một bàn tay siêu nhiên đang xòe một cái quạt khổng lồ của ánh sáng trên mặt biển. Cái quạt ánh sáng ấy cứ lớn mãi lên… Dần dần một viền nhỏ của vầng dương ló lên khỏi cái nền xanh thẫm. Cái viền nhỏ ấy cứ sáng dần, đủ các mầu sắc kỳ lạ, ngày càng lớn mãi lên. Cái nền xanh thẫm của biển bỗng dưng như được dát vàng sáng chói. Mầu vàng long lanh ấy ngày càng rộng mãi ra, lan đến nhanh phía hai người đang ngồi… Tiếng gió và tiếng sóng biển đều đều từng đợt cứ như là những tiếng reo hò đón chào … Rồi cả một vầng dương lớn lẫm liệt nhô dần lên trên mặt biển…

          Không ai bảo ai, Yến và Thạch đều lặng yên trước cảnh đẹp hùng vĩ của tự nhiên cho khởi đầu một ngày mới, trong một không khí trang nghiêm đến thiêng liêng.

          Càng lên cao khỏi cái nền xanh thẫm mênh mông, mặt trời càng sáng dần lên. Lúc này, Yến và Thạch mới quay lại nhìn nhau, ôm lấy nhau, rồi cùng nhau đưa tay ra chào đón mặt trời. Khi mặt trời lên cao khỏi mặt biển, phủ ánh hào quang của nó sáng lòa trên khắp biển, một ngày rực rỡ bắt đầu. Thạch nắm lấy hai  bàn tay Yến rồi quỳ xuống dưới chân Yến:

-         Yến, cho anh lúc này nói lên điều thiêng liêng nhất của đời mình: Anh yêu em vô cùng!
-         Ôi anh Thạch!
-         Anh ước nguyện được sống bên em trọn đời!

Cả hai bàn tay Yến ôm lấy mặt Thạch:

-         Ôi anh Thạch của em! Mãi mãi là của em!

          Lúc này con người và vũ trụ giao hòa, cùng nhau bắt đầu một cuộc sống mới.

          …
          …
          …Sau khi để xong hành lý xách tay lên khoang, tắt điện thoại di động, ổn định chỗ ngồi và cài dây an toàn, để cho tinh thần thoải mái một lúc, Yến nắm lấy tay Thạch:

-         Một tuần lễ tuyệt diệu phải không anh?
-         Cứ như thể là hai chúng mình trốn đi đâu mất tích khỏi nơi trần thế này!
-         Đúng là bẩy ngày chỉ thuộc riêng về chúng ta ạnh ạ. Em phải cảm ơn anh đã giữ đúng lời hứa.
-         Em còn xứng đáng hơn thế…
-         Trước khi đi nghỉ, em nhờ Cẩm Liên dặn kỹ mọi người: Chỉ khi nào trời sập mới được gọi vào mobile cho biết.
-         Nghĩa là trời vẫn còn thương chúng mình, chưa muốn sập, có phải không em?..
-         Vâng, thật tuyệt diệu anh ạ! …Bẩy ngày không điện thoại, không tin nhắn, không meo – mung (email) gì hết, không internet!
-         Bẩy ngày hoàn toàn chỉ của riêng hai đứa chúng mình…
-        
-        

Tiếng thông báo của nữ tiếp viên hàng không vừa dứt, máy bay chuyển bánh ngày càng nhanh rồi vút lên cao, cao mãi... Tay trong tay, Thạch ghé sát vào tai Yến:

-         Chặng đường chiến đấu mới của chúng ta bắt đầu em ạ…
-         Việc đầu tiên bây giờ là em phải xua đuổi khát khao muốn chạy trốn… Anh có hiểu điều này không? - Yến xiết chặt lấy bàn tay Thạch.
-         Anh hiểu…
-        



          Chân ướt chân ráo về đến nhà, Thạch nhận được tin báo từ Lâm Đồng: Người cán bộ văn thư cùng ngã với Thạch xuống vực đã chết, nguyên nhân được thông báo là do chấn thương cột sống quá nặng, bệnh viện đã hết lòng cứu chữa nhưng không qua khỏi được… Cùng với tin này là tập tài liệu dầy cộp do Cẩm Liên sưu tầm: Dư luận cả nước đang rộ lên những ý kiến quyết liệt phản đối việc cho Trung Quốc vào khai thác bô-xít ở Tây Nguyên – vùng chiến lược rất nhạy cảm của quốc gia. Sự có mặt của hơn một nghìn người Trung Quốc trên 2 công trường xây dựng nhà máy sơ chế quặng bô-xít thành alumina ở Tân Rai (Lâm Đồng) và Nhân Cơ (Đắc Nông) càng làm cho tình hình nóng lên. Hình như đây là lần đầu tiên xuất hiện một sự phản kháng mạnh mẽ như thế trong dư luận nhân dân khắp cả nước…

          Thạch đề đạt với nhóm PH để cho mình trở lại Tây Nguyên, đi sâu vào chuyện bô-xít…

          Ngay ngày hôm sau, Thạch bay vào Pleiku…
          …
          …
         


Hết tập I

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét