Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

"Lũ" - Final Draft April 2015


Nguyễn Trung





3rd Draft ®
Tập II





Ghi chú:

Cuộc sống trong tiểu thuyết chỉ là cuộc sống của tiểu thuyết. Toàn bộ tên các nhân vật, địa danh, sự kiện, sự việc,  thời gian, không gian và mọi thứ khác… trong tiểu thuyết đều thuộc về đời sống trong tiểu thuyết và chỉ có trong tiểu thuyết mà thôi; mọi sự trùng lặp với đời sống thực ngoài đời nếu xẩy ra, đều là và chỉ là sự trùng lặp ngẫu nhiên.

Nguyễn Trung









Tổ quốc, xin Người hãy nhận lấy trọn vẹn trái tim con!











                                            Tưởng nhớ hương hồn
                         anh Nguyễn Cơ Thạch và anh Võ Văn Kiệt






























17




          Từ đảng viên dự bị của chi bộ Văn phòng tập đoàn xây dựng VINACONS chuyển lên đảng viên chính thức được một năm, Hai Điểu thực thụ trở thành người của tập đoàn nhà nước này một trăm phần trăm, với đầy đủ các thủ tục chính thức.

          Miệng nói tay làm, lại đúng lúc VINACONS bên bờ vực thẳm, Hai Điểu đi ngược về xuôi, bán đi một phần quỹ đất của mình, quyết tâm dồn lực một lúc vực dậy cả 17 công ty con của VINACONS đang ngắc ngoải khắp trong Nam ngoài Bắc. Dù mỗi công ty này có đặc thù riêng, khuyết tật riêng, song tất cả đều xanh xao vàng vọt vì thiếu máu. Bố dượng Cường đá cũng trích một khoản đáng kể thu được từ khu đô thị Đồng Dơi phụ vào một tay với hai Điểu…


          Với cái nhìn cú vọ của những năm tháng lăn lộn trên công trường, Hai Điểu hiểu ngay vấn đề, thỉnh thoảng miệng lẩm bẩm như tự lên dây cót cho mình:

-         “Ghêm” (Game) lớn, ăn lớn! Lo gì!..

          Công ty nào của VINACONS cũng có các công trình dang dở đã vượt quá thời hạn phải hoàn thành hàng năm nay rồi, không có tiền rót về tiếp để hoàn tất. Nếu tính theo giá trị vốn thi công, tổng lượng vốn còn thiếu cho các công trình dang dở này chưa đến mươi mười lăm phần trăm, thậm chí có công trình chỉ còn thiếu dăm ba phần trăm kinh phí được duyệt.., có công trình đã xây xong những hạng mục chính nhưng lại thiếu vốn hoàn thiện những công trình phụ, vốn làm đường vào công trình…   Trong tình trạng quá nhiều công trình dang dở gối đầu nhau như thế, kinh phí từ ngân sách quốc gia rót về chẳng những giỏ giọt một như nhện đái, mà lại còn bốc hơi nhanh, gánh nặng nợ nần càng thêm nặng. Nhất là cả 17 công ty đều còn khá nhiều dự án treo… Thường ngày, không ai bảo ai, nhưng cả 17 công ty đều tìm cách ra sức rải tiền chạy dự án, dù ngay từ đầu đã biết rằng nếu có tha về được chắc sẽ còn lâu mới chạy xong vốn cho thi công. Tuy vậy, càng xí phần được nhiều càng tốt mà... Bây giờ là hệ quả… Đã thế, phần vốn liếng kinh doanh địa ốc và chứng khoán của VINACONS tuy khởi đầu là từ vốn của tập đoàn, nhưng sau bao vòng xoay vần riết đã biến thành của riêng của các đại gia trong tập đoàn, chẳng ai dại gì moi ra để cứu con thuyền chung là tập đoàn. Các đại gia – phần lớn là các chức sắc nhà nước do Ban cán sự Đảng khối công nghiệp trực tiếp quản lý, nghĩa là toàn các quan khá to – rủng rỉnh nào xe, nào nhà, nào đất và hàng triệu, hàng triệu cổ phiếu các loại.., nhưng bản thân tập đoàn VINACONS na ná như một con cá voi mắc cạn, chỗ này chỗ khác da thịt đã thối rữa…

          Tóm lại, nguyên nhân chính của tình trạng thiếu máu là tranh giành nhau và chia chác ở các khâu đều quá mức chịu đựng về phía nhà nước cũng như về phía doanh nghiệp. Cơ chế xin – cho giữa nhà nước và doanh nghiệp trong sự tiến triển của cơ chế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa ngày một ngày hai càng định hình thành cơ chế tranh – chia, thiếu hụt vốn và kinh phí trở thành căn bệnh bẩm sinh và tất yếu của doanh nghiệp và của cả nền kinh tế… Tranh – chia xong không hiếm trường hơp lại đem bán, đem gán, đem đổi… vì vô vàn lý do không quy định hay luật pháp nào có thể sờ mó tới được. Nó giống như kiểu trong xây dựng bên B thường có các chuỗi nhà thầu phụ, dài đến mức B n “phẩy” (Bn’).

          Thêm một cái chết khác nữa, vốn từ ngân sách rót về có độ trễ ngày càng rộng, khiến cho nguồn lực tự có của tập đoàn VINACONS càng suy kiệt, có lúc ở mức độ ác tính, có nơi công nhân ba bốn tháng liền trễ lương. VINACONS có không ít công trình đã hoàn tất hàng năm nay rồi mà vẫn chưa được bên A kết toán và thanh toán. Nguyên nhân chính là bên A viện ra trăm ngàn lý do nhằm kéo dài thời gian tiếm dụng khoản vốn này để trục lợi tới mức có thể, trừ phi nhận được lại quả thỏa đáng mới chịu đem hoàn trả bên B…

          Toàn bộ tình cảnh này đã dẫn tới chỗ này chỗ nọ đã soạn thảo kịch bản đào huyệt cho toàn tập đoàn VINACONS.

          Chỉ riêng các Ban cán sự Đảng của Bộ và của Chính phủ còn đang lăn tăn các phương án khác nhau về cái hướng khai tử này. Bởi vì phải để cho VINACONS tuyên bố giải thể hay phá sản thì chướng tai chướng mắt quá, chẳng phù hợp với vai trò chủ đạođịnh hướng chút nào, còn gì là hình ảnh quả đấm thép quốc doanh của nền kinh tế nữa… Song cái khó nhất là phân chia cho nhau cái thây ma VINACONS theo phương án nào?..

          Ngoài đời, mấy cái ý kiến của những kẻ “lắm mồm” trên báo chí làm cho VINACONS đã quẫn bách càng khốn khổ thêm. Có kẻ ác ý đã phong tặng cho VINACONS cái biệt danh là “em ruột VINASHIN”. Thiên hạ có thêm chất liệu và mắm muối để biêu riếu cả hai “anh cả đỏ” này”.  Đường lối định hướng  của Đảng lại bị các báo mạng lề trái rỉa rói… Trên báo chí lề phải họa hoằn xuất hiện đôi ba sự thật, nhưng phần đông những bài như thế đã được tỉa tót hay rào trước đón sau…

          Cấp trên lại phải chỉ thị cho ông Hai phùng mang trợn mắt dẹp loạn, bộ máy các phương tiện truyền thông lề phải gồng lên chạy như điên… Bịt mồm trói tay mấy cái tay viết báo hay moi móc chuyện xấu của kinh tế quốc doanh không khó lắm. Thuyết phục không được thì lệnh cho các tòa soạn quán triệt là xong. Nhưng ác một cái các con số thua lỗ, những chuyện đổ bể khó che đậy quá, đã thế báo mạng lề trái… Trời ơi báo mạng lề trái không sao kiểm soát được… Ông Hai được chỉ thị đích thân hạ cố vô Thành phố đi gặp Hai Điểu:

-         Cháu ơi, VINASHIN là quá đủ rồi, lại VINACONS nữa thì hết hơi…
-         Thế thì làm sao ạ?
Đại hội  (Đại hội toàn quốc của Đảng) đã bắt đầu dục dịch, phải làm cái gì lấy lại khí thế chứ?
-         Thưa bác làm gì ạ?
-         Cứu VINACONS. Trên cần lắm. Vì thế bác phải vào ngay gặp cháu.
-         Chuyện nhỏ, bác.
-         Thôi đừng giỡn.
-         Giao toàn quyền cho cháu đi. Xong béng.
-         Giao cái gì?
-         Bác ra Hà Nội nói với cấp trên cao nhất phát cái lệnh miệng xuống các nơi có liên quan đến VINACONS! Mọi chuyện xong tuốt.
-         Lệnh miệng thế nào?
-         Nhất nhất mọi chuyện phải nghe cháu.
-         Chỉ có thế?
-         Bác nghe cháu nói rõ rồi mà.
-         Lệnh cho những ai?
-         Trời đất! Bác còn đòi cháu dạy đĩ vén váy!?
-         Hiểu… Hiểu… – ông Hai cố nuốt vào trong bụng câu trả lời xấc xược của Hai Điểu. Một lúc sau ông nghiêm nghị: - Nếu VINACONS vẫn đổ thì sao?
-         Cháu đi tù thay.
-         ???
-         ….
-         ….

Hỏi gặng mãi nữa, Hai Điểu cũng chẳng hé thêm chi tiết nào. Ông Hai quay ra Hà Nội, đầu óc ông mù tịt không hiểu Hai Điểu sẽ làm gì. Trong bụng ông không biết là nên lo hay nên mừng, mặc dù việc trên giao cho cứu VINACONS ông đã làm hết cách. Trong lòng đành tự trấn an mình: …Xưa nay cái thằng ranh con này vẫn  nói là làm. Hy vọng lần này nó cũng không nói phét! Lạy trời lạy Phật độ trì…


          Chưa đầy 24 giờ sau bữa ấy, Hai Điểu nhận được tin nhắn lệnh miệng đã phát đi...  Hai Điểu xông ra trận tiền như một dũng sỹ cứu thế.

          Với quyển séc và cái bút bạch kim trong tay, Hai Điểu làm việc chi li với từng công ty như môt bác sỹ giải phẫu và tư lệnh tối cao. Đơn giản là người chi tiền có quyền định đoạt tất cả, lại thêm cái lệnh miệng từ trên tối cao nữa!..

Ngày đêm không có giờ, tháng không có lịch, suốt thời gian này hầu như Hai Điểu sống trên máy bay và ô tô là chính, lặn lội khắp các địa bàn của 17 công ty đang hoạt động dọc chiều dài đất nước, đồng thời trực tiếp giao dịch với tất cả các tập đoàn khác mà Hai Điểu trong dịp này với tới được. Vừa phải thay máu những công ty này, vừa phải tăng cường cho chúng khả năng trao đổi chất… Cái bằng thạc sỹ quản trị kinh doanh của mình quả thực cũng sài được… - Hai Điểu tâm tâm niệm niệm như vậy, làm việc quên ăn quên ngủ…

          Có thâm niên đi lên từ chân lấm tay bùn đến quản trị cả một công trình đồ sộ như Skyline trong nghề xây dựng, con mắt cú vọ của Hai Điểu phát hiện rất nhanh và chính xác những yếu kém của các công ty, tinh ranh vạch ra các lối thoát. Hai cái bằng thực làm cho cái nhìn của Hai Điểu sắc bén hẳn lên. Đường đời đã trải qua quả thực là đủ dài để dậy cho Hai Điểu dồn sức thực hiện một quyết đoán chính xác: Chỉ cần giúp các công ty sống sót được qua cái độ trễ chết người, các công ty sẽ tự đứng vững được. Sự quẫn bách của các công ty dẫn Hai Điểu đi tới nhận định dứt khoát. …Mình đang nắm trong tay cái thế nghìn năm có một: Trong điều kiện cái thòng lọng phá sản đã treo sẵn vào cổ như thế này, bảo gì các công ty cũng phải nghe răm rắp. Đúng là cơ vận trời cho!...

Vốn nằm lòng tổng công ty VINACONS từ lâu rồi, Hai Điểu sớm định hình trong đầu một kế hoạch lớn. Đến các công ty con, chỗ nào Hai Điểu cũng mở đầu câu chuyện bằng cách nghiêm trang chuyền đạt cái lệnh miệng của cấp trên tối cao, rồi mới đi vào bàn công việc. Người nghe cứ như bị thôi miến, Hai Điểu khiến gì cũng được. Bảo mở sổ là mở sổ, bảo xem các giấy tờ là cho xem các giấy tờ, nhất là các giấy cấp đất… Bảo nộp các số liệu là nộp các số liệu, đến ngay cả các đoàn thanh tra Trung ương cũng khó lòng làm được như vậy… Vong hồn cái lệnh miệng này quả thực còn hiệu nghiệm hơn bất kỳ câu thần chú nào. Lại thêm kiểu ngôn ngữ hàng ngày vốn sặc mùi choòng đá cát sỏi xi-măng sắt thép, nên mọi ý kiến Hai Điểu đưa ra ấn tượng như mệnh lệnh thời chiến… Trong đầu Hai Điểu hàng nghìn con tính vật lộn nhau, công việc siết dây cương các công ty trong tập đoàn diễn ra quyết liệt…

          Với tổng số tiền của Hai Điểu và cái tổ chấy Cường đá tạm ứng ra khoảng bốn trăm tỷ đồng, cùng với số tiền hơn sáu trăm tỷ đồng do Hai Điểu huy động được chủ yếu nhờ việc nhượng lại cho các đồng đội hoặc đội bạn một số dự án treo của tập đoàn, thực tế là bán đất. Một miếng khi đói bằng một gói khi no!.. thật là một trí tuệ tuyệt vời trong công việc hà hơi tiếp sức này!

Tuy vậy, giật gấu vá vai đủ kiểu rồi mà vẫn còn thiếu ngót nghét một nghìn tỷ đồng nữa chưa có cái gì trám vào. Hai Điểu lại giục ông Hai một lần nữa bắn cái lệnh miệng toàn quyền, lần này nhằm vào Ngân hàng Đại Dương Xanh và một vài ngân hàng chị em khác. Để cho chắc ăn, Hai Điểu xách cả một cặp hồ sơ đất đai và dự án đến làm việc trực tiếp với cấp Hội đồng quản trị của những ngân hàng này… 

Cái lệnh miệng toàn quyền được ngôn ngữ choòng đá cát sỏi sắt thép của Hai Điểu khuếch trương hết mức. Mọi trở lực bị phá băng băng. Công việc càng khó, Hai Điểu càng cảm thấy được phấn khích. Chính Hai Điểu cũng tự thấy chưa bao giờ mình tả xung hữu đột thành công như thế này. Trong phi vụ này, cái làm cho Hai Điểu khó chịu nhất không phải là mấy cái đầu rắn của hội đồng quản trị này hội đồng quản trị nọ, mà là những cú điện thoại trời ơi của ông Hai. Vì quá lo và quá sốt ruột, lúc thì vài ngày, lúc thì một tuần, ông Hai lại a-lô cho Hai Điểu, hỏi xem công việc thành bại ra sao rồi… Chỉ đạo của cấp trên cứu VINACONS liệu có thực hiện được không?.. Liệu có phải đi tù cả lũ với nhau không?.. Sau nhiều lần miễn cưỡng trả lời ông Hai cho qua chuyện, có lần Hai Điểu phát điên, xỗ xàng giập điện thoại rồi chửi đổng một mình: “Thật là cái đồ ngu hơn con heo!..  Đù mẹ, cha mày lấy mỡ nó rán nó, thất bại thế chó nào được!”…

Kết quả là sau đúng một năm chín tháng, toàn bộ 17 công ty của VINACONS thoát chết. Các “đại gia”, “tiểu gia” của các công ty này lại tha hồ phe phởn, nhởn nhơ theo thói ngựa quen đường cũ, thậm chí còn được trên cấp bằng khen, đề bạt, cơ cấu nữa…

Dưới cái lệnh miệng toàn quyền của Hai Điểu, số đất đai VINACONS được cấp khi trúng thầu các dự án phải bán đi cũng kha khá, lại cùng với khoản tiền túi của Hai Điểu – cũng moi từ đất lên, nên mọi việc tạm ổn chóng vánh. Đất là thần cứu thế, mà đất cũng nuôi và đẻ ra đất… Ngân Hàng Đại Dương và mấy ngân hàng chị em góp phần đáng kể nên cũng được Hai Điểu lại quả đích đáng, bằng  …đất

Chỉ có nền kinh tế của cả nước phải gánh chịu mọi hệ quả tệ hại do cơ chế quan liêu tham nhũng đã ăn sống nuốt tươi nhiều thứ và bài tiết ra đủ mọi thứ cho xã hội, cho đất nước. Đất đai, tài nguyên trong cả nước đã đi bán kha khá rồi mà ngân quỹ nhà nước vẫn nghèo quanh năm ngày tháng. Nhà nước nợ như chúa chổm.., song cứ đàng hoàng dồn tất mọi thứ vào thâm hụt ngân sách hàng năm và …in tiền, được trấn an trong dân là Việt Nam vẫn là nước có tăng trưởng GDP cao nhất trong khu vực...  Dựa vào cái uy của lệnh miệng toàn quyền, Hai Điểu tự tay  chặt, cắt, cấu véo đủ mọi thứ có thể từ nền kinh tế đất nước, để nhồi nhét, để hà hơi tiếp sức cho các mẹ con nhà VINACONS hồi sinh, đứng dậy… 

Ông Hai muốn cùng với thủ trưởng của mình thân chinh vào Sài Gòn cảm ơn và trực tiếp tổ chức lễ vinh danh cho Hai Điểu, tiện thể đề cao tác dụng hoạt động của Ban trước bàn dân thiên hạ. Điện thoại đi đi về về khẩn khoản mấy lần, ông Hai vẫn chỉ nhận được câu trả lời:

-         Việc của Đảng là việc của quốc gia. Cứu Đảng như cứu hỏa mà bác, ai chả phải làm. Xin miễn cho!..

Giập cái điện thoại, ông Hai chửi đổng: “- Cha tiên sư bố mày!..”

Ngoài đời thường nhật, dù là trong một khu dân cư hay trong một lĩnh vực kinh tế, khắp nơi là vẫn là tiếp tục những hiện tượng khan hiếm, các nút thắt cổ chai, bất ổn, bất cập… Khắp nơi là những đổ vỡ kinh tế. Đấy là những đống rác còn đáng sợ hơn bất kể chất phế thải hay chất bài tiết hữu cơ nào, đơn giản vì chúng không tự phân hủy được!.. Khắp nơi là sự hoang dã đến man dại, là đầu cơ mới, là bất công, dối trá… – rõ nét nhất, tập trung nhất và cũng là điển hình nhất là mọi câu chuyện đều liên quan đến đất đai, đến các dự án công trình, nhất là những công trình thế kỷ… Tất cả lại chuẩn bị cho một chu kỳ đổ vỡ mới, khủng hoảng mới đến nhanh hơn, vòng xoáy gấp hơn, quyết liệt hơn… Song đấy không phải là sự quan tâm của Hai Điểu, càng không phải là việc của VINACONS.

          Tin vui nữa cho tình thâm giữa Hai Điểu tổng giám đốc VINACONS là giờ đây tập đoàn có ba công ty đã ngóc dậy tìm đường bò lên sàn chứng khoán, đúng vào thời điểm cái thị tường này trong Nam ngoài Bắc chỉ còn một phần ba hay một phần tư giá trị khởi đầu...

          Khắc phục được cái độ trễ chết người, tập đoàn đã hoàn thành được khối lượng công trình đúng với kế hoạch 5 năm, với tổng trị giá kết toán ngót nghét mười bốn nghìn tỷ đồng. Con cái của VINACONS đang thi nhau giãy chết đành đạch như đàn vịt toi, bỗng dưng cả tập đoàn được cải tử hoàn đồng hầu như trong một đêm! Tập đoàn lại được tuyên dương thành đơn vị anh hùng. Trung ương tặng cờ thi đua và Huân chương Lao động hạng hai. Chỉ riêng cái đoạn đất đai các dự án treo của tập đoàn bây giờ không còn “treo” nữa, vì các khoản đất đai này đã được các chủ mới đón đi rồi – nghĩa là đã bán sạch rồi, kèm theo cả các giấy phép kinh doanh nữa…

Có ý kiến đề xuất tặng huân chương cho Hai Điểu, nhưng vị bác sỹ kiêm tư lệnh này một mực xin được khất. Cánh nhà báo bu quanh, bị Hai Điểu bị xua đuổi như xua tà…

          Báo chí lề phải ào ào nói về hiện tượng VINACONS, ca ngợi đấy là thành quả phấn đấu của đảng bộ trong đợt học tập tấm gương tư tưởng và đạo đức Chủ tịch Hồ Chí Minh, là sự lãnh đạo sáng suốt của cấp ủy trong VINACONS, sự chỉ đạo sâu sát của Chính phủ, của lãnh đạo Đảng và Nhà nước… Lác đác đã xuất hiện trên diễn đàn kinh tế quốc gia một vài thuyết trình của một số giáo sư, tiến sỹ kinh tế. Những học giả này lấy sự hồi sinh của VINACONS làm luận cứ chứng minh cho con đường bất bại của định hướng xã hội chủ nghĩa, nhấn mạnh vai trò quả đấm thép của tập đoàn kinh tế nhà nước trong ổn định kinh tế vỹ mô… Toàn bộ cái bề nổi được ca ngợi này hoàn toàn xác thực, nghĩa là có thực. Song toàn bộ cái bề nổi được ca ngợi này mới chỉ là sự thật một nửa…

Sự thật đúng là VINACONS được cải tử hoàn sinh rất ngoạn mục. Không ai dám nghĩ là quá trình này lại có thể diễn ra xuôn xẻ lạ thường như thế. Bên B mới của những dự án treo là các công ty làm ăn có hiệu quả của các đội bạn – đấy là các tập đoàn bạn mà Hai Điểu đã thiết lập được những mối thân quen trong suốt thời gian lâm chiến vừa rồi. Hai Điểu giải thích cho lãnh đạo VINACONS:  …….“- Đành rằng bán bớt các dự án treo là bán đất, nhưng lọt sàng xuống nia, đi đâu mà thiệt! Bao giờ VINACONS khỏe lại, sẽ đủ thanh thế kiếm đất mới để bù vào!..”. Riêng mấy dự án treo bự nhất, Hai Điểu chia nhỏ ra rồi phân bổ về mấy công ty “bé ngoan” của mình trong nội bộ VINACONS. Bí quyết chỉ ở chỗ Hai Điểu có nhiều mánh tạo ra mọi thanh khoản cần thiết cho cả bên mua và bên bán cho các áp-phe được thực thi, không hiếm trường hợp chỉ là một sự bảo lãnh hờ - nghĩa là chớp nhoáng, ngắn hạn, nhưng có trọng lượng của một ngân hàng nào đó có tên tuổi… Đương nhiên phải có hoa hồng hậu hĩnh… Cái lệnh miệng khai thông tất cả. Việc đổi chủ bên B cho các dự án treo của VINACONS một mặt là cái phao cứu sinh quan trọng đối với tập đoàn, mặt khác sự cộng hưởng của cái lệnh miệng toàn quyền trực tiếp tạo ra cho cá nhân Hai Điểu một cái may, một thanh thế kỳ lạ: gõ cửa nào cũng được, muốn gặp ai cũng dễ, đi đâu cũng chót lọt...

          Việc đổi chủ bên B cho các dự án treo của VINACONS để cứu nguy dù lắt léo quanh co đến thế nào chăng nữa, cuối cùng thực chất vẫn chỉ là bán dưới hình thức nào đó những phần đất đã được nhà nước giao theo dự án, và bán những cái giấy phép kinh doanh đi kèm. Giá của những loại hàng này là vô giá. Đặt đúng tên cho sự việc mua bán loanh quanh này có lẽ phải gọi đấy là các phi vụ bất động sản đầy tính chất mafia. Cái quyền nhà nước quy định cho tập đoàn được phép huy động tới 1/3 (một phần ba) tổng vốn của mình cho kinh doanh trái nghề tạo ra một khả năng lý tưởng tiêu thụ những loại hàng hóa vô giá nhưng đắt như tôm tươi này. Hai Điểu khám phá ra một điều: càng có nhiều hiện tượng giãy chết như thế này trong làng các anh cả đỏ, mảnh đất cho các phi vụ bất động sản mafia càng mầu mỡ.

          Nhưng điều làm Hai Điểu thực sự thức tỉnh trong thời gian này là tự chính tay mình đã gây dừng nên được mối quan hệ giao tiếp mà trước đây chưa bao giờ dám mơ ước tới. Nỗi nhục giấu kín trong lòng về câu chuyện năm nào cánh Năm Hồng phá đám không cho Hai Điểu tổ chức chiêu đãi các hoa hậu quốc tế bỗng dưng trỗi dậy đòi trả thù… 

Hồi đó cha mày còn bị dọa cho ăn đấm! Đù mẹ,  đợi đấy, cha mày không quên đâu… -  trong đầu, Hai Điểu năm xưa đang nói với Hai Điểu hôm nay như vậy…
           
          Mọi việc diễn ra chuẩn xác đến mức Tổng giám đốc VINACONS trong cuộc họp lãnh đạo tập toàn phải thừa nhận:

-         Các công ty đã phong cho đồng chí Hai Điểu danh hiệu tư lệnh của tập đoàn! Tôi nghĩ sự thật cũng là như vậy.

          Những tiếng vỗ tay trong cuộc họp hôm ấy một năm sau đã đưa Hai Điểu trở thành chủ tịch Hội đồng quản trị VINACONS, cùng một lúc với hai nhiệm vụ mới khác nữa: Ủy viên đảng ủy của Tập đoàn và ủy viên đảng ủy khối trong ngành xây dựng.

          Trong thâm tâm, Hai Điểu dần dần nhận ra từ ngày đem hết trí não đi chinh phục VINACONS, chính mình đang trở thành một con người khác. Lúc đầu chỉ là để thử sức mình với cái hòn đá trước mặt là VINACONS. Song cái máu quen sống là đi chinh phục các phi vụ, nay được một chất men mới ủ thành những khát vọng mới: chinh phục và xây đắp những mối quan hệ. Chính Hai Điểu cũng cảm thấy ngỡ ngàng trong môi trường mới này, giang tay với tới được các đối tác và đối tượng đa dạng đến bất ngờ, từ các đại gia – cả tư doanh và quốc doanh, đến các chính khách – dù đang tại chức hoặc đã nghỉ hưu nhưng đầy quyền thế. 

          Trong cuộc trường chinh mới này, Hai Điểu sử dụng được không ít dân lưu manh và đủ loại chân dài… Một thông tin họ mang lại, một việc họ làm thay thế cái lót tay cho Hai Điểu khi phải mó vào một sự việc nóng…  Hai Điểu thừa nhận họ rất được việc, nhiều khi quan trọng chẳng kém một mưu lược cao thủ hoặc một dụng cụ làm việc công nghệ cao!.. Ôi, có thể vận mình đang lên!?..  – Hai Điểu đôi ba lần phải thốt lên trong lòng vì những kết quả mà chính mình cũng bất ngờ.

          Đôi lúc Hai Điểu tủm tỉm cười một mình: …Ta từng lắc đầu thán phục hài kịch ông Hai – cô Năm do bố dượng dàn dựng… Nhưng trên chiến trường chinh phục VINACONS loại hài kịch này chỉ là trò trẻ con, là chuyện “nhà quê”... Các vở kịch mình sáng tác ra còn ly kỳ và hài hước hơn nhiều…Mình không phải hổ thẹn với điều “hậu sinh khả úy!”…   Hai Điểu dần dần ngộ ra chẳng những là đồng tiền không tôn trọng các biên giới quốc gia đã đành, mà lợi ích cũng không thèm phân biệt đẳng cấp sang hèn hay địa vị xã hội của con người.  Té ra trước sau cốt lõi cuộc chiến này là làm thế nào có nhiều cái để trao đổi và biết cách trao đổi! Mi  thuộc về đẳng cấp nào hay đứng ở đâu trong cái xã hội này, trước hết phụ thuộc vào điều cốt lõi vô cùng đơn giản: Mi có cái gì để trao đổi?! Chỉ cần có cái để trao đổi với nhau thì sẽ có thể là đối tác của nhau tuốt tuột luột. Nhiều khi chỉ một cú điện thoại di động là đủ… Có thể đo bằng tiền tỷ, một đôi chân dài, một cái ghế, một cái lệnh miệng… Từ lâu rồi, cái thời mấy chữ viết tay bây giờ không còn thịnh hành nữa… Ôi, cuộc đời này quả thật là vui!… Một không gian mới lạ lùng mở ra, bao nhiêu ý tưởng mới thai nghén…   Không hiếm lúc Hai Điểu cảm thấy ngây ngất như đang đi trong không trung, mặc dù có khi mấy ngày liền không có thời giờ tợp lấy một ngụm rượu! Cái máu chinh phục mục tiêu được nuôi lên mãi bằng những chất men mới…

          Hai Điểu càng xông xáo, giao tiếp, bắt mối, hình như các mối quan hệ càng tự nó tìm đến với Hai Điểu, tự nó kết nối, giao phối, sinh con đẻ cháu dằng dịt với những tình tiết đầy bất ngờ… Không biết xuất xứ từ đâu, trên Tổ chức của Trung ương đã có ý kiến đề xuất cơ cấu Hai Điểu vào diện hạt giống của Đại hội Đảng sắp tới. Lão đồng chí đại diện của Tổ chức đã đôi ba lần tiếp xúc với Hai Điểu, lúc ở Hà Nội, lúc vào tận Sài Gòn… Phải cơ cấu thằng cha này vào Trung ương…

          Ấy vậy mà trước sau vẫn chỉ có kết quả:

-         Cháu cảm ơn bác ạ. Cháu còn rất trẻ ạ… Xin bác để cháu tự thử thách chính mình đã.
-         Đảng đang rất cần nhiệt huyết của tuổi trẻ!
-         Dạ, cháu biết ạ. Vài ba Đại hội nữa cháu vẫn thuộc diện rất trẻ ạ.
-         ???

Thái độ thận trọng đến mức chỉ một mực bàn ra như vậy của Hai Điểu thoạt tiên khiến lão đồng chí nghĩ rằng cậu này khiêm tốn cho phải phép, chứ mọi thằng khác thì đớp ngay lấy từ đời tám hoánh rồi...

Lão đồng chí cho người gặng thêm hai ba lần nữa, Hai Điểu vẫn một mực như vậy.

Càng Hai Điểu, lão đồng chí bụng bảo dạ: Có lẽ đây sẽ là một hạt giống tốt!.. Đọc đi đọc lại cái lý lịch trích ngang “Nguyễn Văn Điểu, thành phần xuất thân: công nhân mỏ đá, học vấn: thạc sỹ quản trị kinh doanh, chức vụ: chủ tịch Hội đồng quản trị tập đoàn VINACONS, tốt nghiệp trường Đảng trung cao cấp…”, lão đồng chí suy tính đến con đường dài. …Đặng Tiểu Bình bố trí được tới ba thế hệ cán bộ kế nhiệm cơ mà…[1] Đúng là ta còn thua kém Đặng xa!..

          Biết ông Hai có mối quan hệ thân thiết với gia đình Cường đá, lão đồng chí giao cho ông Hai làm tiếp.

          Ông Hai lại có dịp đi đi về về. Trung ương sai phái chứ đâu có phải chuyện tầm phào!.. Lại càng có cơ hội đi đi lại lại thăm cái đích thực là của mình lúc này…

          Ông Hai phấn chấn lắm.

          Thế nhưng ròng rã bốn năm tháng trời, không tính những cuộc gặp nhau ở Hà Nội, quỹ Đảng đã phải chi ba bốn lần vé máy bay khứ hồi cho ông Hai về việc này, ông Hai muốn chốt lại với Hai Điểu:

-         Bác nói lần cuối cùng nhé. Người ta chọn mặt gửi vàng đấy, cháu nghĩ sao? Quyết đi! Cơ hội nghìn năm có một. 
-         Cảm ơn bác Hai. Bằng này tuổi đầu, cháu hiểu chứ. 
-         ??? – trán ông Hai nhăn hẳn lại, hai mắt dán chằm chằm vào Hai Điểu.
-         Nói chuyện khác đi, được không bác? – Hai Điểu không thèm giấu vẻ khinh thường.

          Vốn đầy mình những kinh nghiệm làm công tác cán bộ, ông Hai không chịu bỏ cuộc dễ dàng như vậy. Ông chuyển sang nói khích:

-         Ô hay, thế mà mọi người cứ đồn cháu là loại người háo thắng… - biết là mình lỡ lời, ông Hai sửa lại ngay: - …Người ta cứ bảo là Hai Điểu nổi tiếng đánh nhanh, thắng nhanh!
-         Cháu đánh nhanh.., và đánh trúng nữa ạ.
-         ???
-         Đánh ai chết liền. – Hai Điểu chủ tâm xỗ xàng, vì muốn chấm dứt chuyện này.
-         Thế còn chần chừ nỗi gì nữa?.. Người ta bỏ ra bạc nhiều nhiều tỷ cũng chẳng có được cơ may này đâu! Sao mà dại thế!.. – ông Hai dai như đỉa đói.
-         Bõ bèn gì. Cháu bỏ tiền túi hàng trăm tỷ cứu VINACONS, chứ không phải loại người cho tiền vào bao tải rồi sai đồ đệ đánh xe chui lủi đưa đưa đút đút các cửa sau đâu. Bác hiểu chưa? – Hai Điểu bốp chát lại.
-         Tôi nói không hàm ý như thế. Tôi hiểu cách anh tiêu tiền chứ! Nhưng tôi và ba anh tính toán đường dài, đánh giá anh không nhầm…
-         Dạ… - Hai Điểu dịu giọng biết mình quá lời.
-         Khởi đầu tôi là người cử anh đi học bồi dưỡng chính trị… Mọi chuyện diễn ra cho đến nay rõ ràng chứng tỏ… tôi và ba anh đúng… - suýt nữa ông Hai định nói Hai Điểu được như hôm nay là nhờ có ông.
-        
-         Hay là anh nhìn thấy cơ hội khác lớn hơn? Tôi không bảo là anh tham lam đâu. – ông Hai thận trọng.
-         Bác không hiểu cháu! Nói một là một, hai là hai. – Hai Điểu cố mềm giọng mà vẫn cộc lốc.
-         Tôi biết, tính anh không quanh co…
-         ...
-        

          Ông Hai đành ra về, tay trắng, trong lòng bừng bừng tự ái nghề nghiệp. …Hay là trình độ thằng này chỉ đến thế, cờ trao tận tay như thế rồi mà không biết đường phất?!.. Vạch đường chỉ lối cho nó, mà sao nó ăn nói với mình xách mé quá!.. Hồi nào nó đối với ta một điều gọi dạ bảo vâng, hai điều gọi dạ bảo vâng, uy thế của mình lừng lững đối với cả cái tổ chấy nhà này, thế mà…

          Ông nhớ lại, trong suốt cuộc đời làm công tác cán bộ của mình, hình như chưa có một đối tượng nào ông không khuất phục được. Nhưng cái thằng mắc dịch này khác hẳn…

          Trước khi chia tay Hai Điểu, ông cố vớt vát, ít nhiều do bản năng nghề nghiệp, phần nào cũng không giấu nổi sự thán phục:

-         Truyện cổ tích kể có người gọi được thần đèn[2]. Thiên hạ đồn anh có tài gọi được thần đất. Tôi nghĩ có lẽ không ngoa…
-         Dạ. Chỗ này thì bác đúng ạ!
-         Thần đèn là chuyện tưởng tượng. Còn thần đất là chuyện thật rành rành…
-         Ngủ dạy một đêm trở thành tỷ phú hốt bạc ở nước ta đã có nhiều nhiều rồi đấy bác ạ.
-         Vậy hả?
-         Thần đất của nước ta bây giờ chắc gì đã thua thần đèn trong truyện cổ tích của bác...
-         Đành là thế, nhưng tôi không thể hình dung tiền ở đâu ra mà lắm thế!..  Cứ như là xúc hàng xe tải từ kho bạc ra!..
-         Cái giữ vững định hướng xã hội chủ nghĩa đất đai thuộc quyền sở hữu toàn dân của bác rất tuyệt vời! Làm tuyên giáo, nhưng chắc còn nhiều điều bác chưa hiểu được đâu ạ. – môi Hai Điểu bĩu ra theo giọng nói của mình.
-         Tôi ý à? – lúc này ông Hai không kìm được tự ái, chồm người lên phía trước, hai tay nắm lại chống xuống bàn. Ông toan nói lại điều gì cho đích đáng, vì trong con mắt ông, nói đến chính trị thì Hai Điểu chỉ là thằng nhãi nhép. Nhưng bỗng nhiên ông nhớ đến cái cảnh mình phải giả vờ lên cơn đau tim để thoát hiểm trong bữa đi nhậu ở Đá Cheo năm nào, lưỡi ông cứng lại. Ông cụp mắt, nhìn đi chỗ khác
-        
-        

          …Song trong nhà Hai Điểu nổ ra nhiều cuộc tranh luận sôi nổi. Lại nhân dịp cả nước đang nghỉ lễ bắc cầu mấy ngày, tha hồ có thời giờ bàn ngang tán dọc.

-         Kế hoạch của ba trúng phóc! – Cường đá vừa nói, vừa đấm đấm xuống bàn, mặt đỏ như gấc vì hơi quá chén trong niềm vui lớn.
-         Chúc mừng! Thằng nhỏ này thế mà khá! – Tư vôi đụng ly với Hai Điểu không biết là lần thứ mấy, mặt cũng phừng phừng không kém anh trai mình.
-         Ba con cho con hai năm. Trù tính bước vào Đại hội Đảng là vừa! Tính toán giỏi thiệt! – mẹ Hai Điểu cũng đụng ly, khen chồng và khen con.

          Vợ Tư Vôi và vợ Hai Điểu cũng phấn khởi không kém. Cả thẩy có sáu người trong cái nhà kính giữa vườn, mà tiếng cười nói cứ như là một buổi liên hoan lớn đông người.

          Riêng Hai Điểu chỉ nhận những lời chúc mừng từ mọi người, làm ra bộ mặt mày hớn hở, song vẫn ầm ừ, miệng chưa nói ra ý nào rõ rệt.

-         Mấy năm nay con đánh đâu thắng đấy. Rõ ràng công lao của má thuê người đi yểm mả ông ngoại nhà Năm Hồng không phải là uổng phí nhé! – mẹ Hai Điểu kể công.
-         Độc chiêu đấy. Thế mà anh Ba cứ chê chị Ba suốt ngày ham đánh tổ tôm và tá lả! – Tư Vôi thêm vào.
-         Chú Tư nè, thầy bảo, nếu làm thêm việc yểm long mạch con đường về làng của Năm Hồng, thì cánh Năm Hồng cứ đụng vào nhà mình là rơi! Rơi không cứu được! Việc này tôi sẽ làm cho mà coi. – mẹ Hai Điểu rất phấn chấn.
-         Ôi, thế thì làm ngay đi bà chị! Cái mụ Năm Hồng này không phải tay vừa đâu! – vợ Tư Vôi góp ý.
-         Anh Hai nên cân nhắc kỹ đi. Quả này ta chọn con đường Đảng hay con đường chính quyền. – vợ Hai Điểu giục chồng tính toán.
-         Hai à, bắt cá ba bốn tay là ăn chắc nhất con ạ! Đi tất cả mọi đường! Còn phải phòng thân sau này con ạ… – Cường đá thận trọng.
-        
-        

          Trong những buổi bàn tán rôm rả về mọi bài toán mà trí tưởng tượng có thể đặt ra, Hai Điểu vốn sôi nổi bốp chát là thế, nhưng giờ đây chỉ đóng vai nghe và uống là chính. Họa hoằn, khi có câu hỏi chĩa thẳng vào mình, Hai Điểu mới đưa đẩy vài câu chiếu lệ:

-         Cơm chưa ăn, gạo còn đấy mà! Lo gì…

          Một Hai Điểu hoàn toàn khác lạ, mọi người ngỡ ngàng.

          Cường đá là người sốt ruột nhất. Mấy ngày nghỉ lễ trôi vèo mà câu chuyện vẫn chưa ngã ngũ. Mấy cú điện thoại của ông Hai càng làm cho Cường đá bấn lên… Danh sách cơ cấu nhân sự chuẩn bị cho Đại hội Đảng đã bước sang cung đoạn soạn thảo lần hai, thế mà cái tổ chấy Cường đá vẫn ầm ừ, không chịu đưa ra cho ông Hai ý kiến dứt khoát. Ông Hai vừa không muốn trực tiếp giục Hai Điểu, trong thâm tâm cũng rất ngán Hai Điểu, không muốn điện thoại tiếp với cái tay lỗ mãng này, nên cứ nhè vào Cường đá mà giục…

          …Thằng này ngu, hay nó có tham vọng lớn? Chẳng lẽ ta nuôi dậy nó mà lại không hiểu nó?.. Cường đá phân vân, sớm tối bồn chồn lo lắng cứ như thể chính mình đang đánh mất cơ hội lớn, chứ không phải Hai Điểu…

         
          Vài hôm sau, Cường đá kêu Hai Điểu bỏ hết mọi việc để đi với mình một ngày. Tự tay Cường đá chọn mấy chai rượu vang trong hầm rượu của mình rồi sai quản gia cho vào túi xách tay để chuẩn bị cho chuyến đi này. Trong những lần đi chơi golf hay đánh bạc ở nước ngoài, Cường đá có một thú riêng là sưu tầm các chai vang ngon đặc hạng để dùng vào những dịp đặc biệt.

          Ra ngoài Vũng Tàu, hai bố con Cường đá chạy thử con thuyền Diana vừa mới tậu được ít bữa nay. Họ mua con thuyền này để kỷ niệm thắng đặm vụ quy hoạch Đồng Dơi.

Du thuyền Diana do Ý đóng. Người ta bảo đây là con thuyền độc nhất vô nhị trên bờ biển Việt Nam, cụ thể là ở Vũng Tàu. Loại xe hơi đắt tiền nhất có mặt ở Việt Nam như là Rolls Royce Phantom hay Bugatti Veyron… chẳng ăn nhằm gì so với loại du thuyền này, chưa bằng một góc con con của nó...

          Vốn là tay chơi sành điệu, lại được hướng dẫn rất kỹ lưỡng trước khi mua, rồi sang tận Hongkong gần ba tuần học cách đọc bản đồ đi biển, các kỹ thuật hàng hải, thực tập lấy bằng lái, nên cả hai bố con Cường đá làm chủ con thuyền rất nhanh trước khi mang nó về nước. Thuyền Diana được giao cho công ty du lịch biển The Royal ở Vũng Tàu bảo dưỡng và quản lý. Khi chủ nhân không sử dụng, The Royal được phép cho khách sang trọng thuê, hai bên chia lời. Riêng tiền mua bảo hiểm toàn phần hàng năm, thuê nhóm bảo dưỡng và mọi chi phí cho việc bảo quản cho du thuyền này tốn kém ngang ngang một chiếc xe Toyota hay BMW…

          Sự hấp dẫn của biển và con thuyền Diana chỉ cho làm hai bố con Cường đá mê mẩn được vài tiếng đồng hồ, phần vì họ đã tập chán bên Hongkong rồi, phần vì câu chuyện sự nghiệp chưa ngã ngũ đang hốt hết tâm trí họ. Bồng bềnh giữa biển khơi, câu chuyện giữa hai bố con bên cạnh chai Darling Chenin Blanc 1986 được Cường đá mau chóng hướng vào cái danh sách cơ cấu chuẩn bị Đại Hội. Lão đồng chí của Tổ chức và ông Hai đã tốn khá nhiều công sức thuyết phục cha con Cường đá về cái danh sách cơ cấu này. Tối hôm qua, vào giờ đi ngủ rồi. thế mà ông Hai còn đích thân gọi mobile cho Cường đá dặn dò ra Vũng Tầu phải giải quyết dứt điểm, tổ chức không chờ nữa…

Bồng bềnh trên biển, chuyện đi chuyện lại giữa hai cha con dài dài rồi, thế mà Hai Điểu cứ tìm cách lái vào việc ca ngợi Cường đá có tài chọn rượu để đánh trống lảng. Đĩa tôm biển hấp trên bàn đã nguội rồi mà cả hai chưa đụng tay. Hai cô gái người mẫu mặc bikini thập thò mấy lần định ra tiếp rượu hai người, nhưng Cường đá đều phảy tay gạt đi rất nhanh, vì không muốn có người nghe lỏm câu chuyện đang bàn.

-         Con còn phân vân nỗi gì? Giữa con đường Đảng và con đường chính quyền? – Cường đá dồn thẳng, không kiên nhẫn được nữa.
-         Tính lại đến giờ này, riêng vấn đề tiền nong con không lỗ trong việc cứu VINACONS bạ ạ… À, ba ơi, phải nói ngay chuyện này, không thì quên mất. – Hai Điểu vẫn chưa bập vào.
-         Chuyện gì vậy?
-         Đất hiện nay đang có giá/ Nhưng các tập đoàn quốc doanh đang tìm cách bán đất các dự án treo để cứu nợ xấu. Chắc chắn bong bóng thị trường bất động sản sớm muộn sẽ xẹp. Đất nào khó có dự án ba loại bớt đi, lấy tiền mua vàng.
-         Đấy chỉ là công việc làm ăn.
-         Đúng. Mắt con không bỏ xót việc gì. Thậm chí nếu hoàn thành hai siêu công trình, con sẽ thắng lớn ba ạ.
-         Con định nói hai bin-đing treo đã bớp được?
-         Dạ, đúng thế.
-         Nhưng đấy không phải con đường công danh.
-         Còn có cái lãi không đo bằng tiền được ba ạ. Nên con không vội.
-         Ai bắt con nếu chuyên vào làm ăn thì không được tính đến con đường công danh?
-         Trên đời này chưa ai bắt được con làm cái gì cả. Ba biết con mà… Con đang nghĩ…
-         ???…

          Câu chuyện lại ngắt quãng.
Bế tắc.
Cả hai bố con lại im lặng nhâm nhi ly rượu trong tay, mắt mỗi người nhìn một nơi...

          Biển hôm nay lặng gió, chỉ có tiếng sóng rì rào…

          Cha con Cường đá ngồi tư lự giữa biển như thế chẳng biết là bao lâu...

Cuối cùng Cường đá tợp một ngụm rượu lớn. Lần này Cường đá ngồi thẳng người lên, tay đặt lên vai Hai Điểu, tâm tình:

-         Chẳng lẽ con mặc cảm với truyền thống gia đình nhà mình hay sao hả con?
-         Ôi, sao Ba lại nghĩ thế? – mắt Hai Điểu trợn tròn.
-         Con sợ tiếng tăm danh truyền của đoàn xe vua?
-         Ba phải nói thiên hạ sợ đoàn xe vua của con mới đúng chứ.
-         Ừ… ừ… Hay là con sợ hồn ma thằng Quân sẽ không để con yên?
-         Ôi ba! Yếu bóng vía như thế thì phải sợ thêm cả hồn ma của bốn, năm nhân mạng khác nữa bị đoàn xe vua dí bẹp ba ạ. – giọng Hai Điểu đều đều như người buồn ngủ. Cũng có thể vì biển và gió cũng đang hiu hiu…
-         Thế vì sao còn chần chừ? 
-        

          Chỉ có tiếng gió và biển rì rào.

-         Ba ạ, - Hai Điểu bắt đầu ngọ nguậy, tợp thêm một ngụm rượu nữa rồi mới nói: - …Đường Đảng hay đường chính quyền không phải là chuyện con quan tâm.
-         Vì còn bé gan lắm, phải không Hai?

          Câu hỏi của Cường đá làm Hai Điểu cười phá lên. Hai Điểu đứng dậy, rót rượu mới cho bố và cho mình rồi mới nói tiếp:

-         Đường nào đối với con cũng chỉ là để đi. Cái chính là con muốn là người đánh cờ, không muốn làm quân cờ. Cái máu của con nó như vậy, ba biết mà.
-         Biết chớ…
-         Cuộc cờ nào con cũng phải là người đánh cờ! Từ ngày lập nghiệp con đã như thế rồi ba… Dù lúc ấy chỉ với cái xẻng trong tay, nhưng con vẫn là người chơi cờ. Không bao giờ là quân cờ... - Hai Điểu cố giải thích.
-         Là người đánh cờ không dám quyết đoán, có phải thế không Hai?
-         Chui cha!.. Nói thế nào cho ba hiểu nhỉ… Ngay bây giờ, con có thể nhận chức tổng giám đốc VINACONS, vì đương kim tổng giám đốc đang muốn leo cao hơn. Từ tổng giám đốc vô trung ương dễ hư bỡn Song con dứt khoát không bập vô.
-         Lý do?
-         Tiền và quyền của tổng giám đốc VINACONS không phải là nhỏ, song chưa đến mức cái đuôi vẫy được cái đầu…
-         Ở đâu chẳng có trên có dưới mà lại nghĩ gì kỳ vậy? Con đường từ tổng giám đốc vào Trung ương là gần nhất.
-         Con làm chủ tịch Hội đồng quản trị khỏe re, cái lưng thẳng đơ, không phải hầu hạ ai cả ba ạ. Bước quá chút xíu nữa là dễ trở thành hình nhân thế mạng, tội gì!
-         Ba tưởng cái lưng thẳng là do tính cách, chứ đâu phải do cái ghế này ghế nọ?
-         Cái chính là con có lực, nói là làm được. Không cần thứ bậc hay ban bệ gì cả! Chức danh chủ tịch Hội đồng quản trị càng dễ đi lại bất kỳ đâu ba ạ.
-         Theo kiều đi chui hả?
-         Nghĩ thế, ba đánh giá con thấp quá.
-         Chờ coi!
-         Quan hệ ngang kiếm ăn tốt hơn nhiều, có mẽ hơn nhiều so với quan hệ dọc. Thú lắm ba ạ.
-         Hử? Hử?
-         Có cái gì đó có giá để trao đổi, chính điều này mới quyết định thứ bậc ba ạ, với bất kỳ ai!..
-         Bất kỳ ai?
-         Vâng.
-         Kể cả vua?
-         Vua là giời đi nữa nhưng không có gì để trao đổi thì cũng chỉ là mõ!
-         … - Cường đá ngồi im, lắc đầu.
-         Cần gì phải ép xác vào một cái ghế cố định cho mệt!
-         Nói như con những thằng chạy ghế là ngu tuốt à?
-         Ba hỏi khó con quá… Đã ngu thì chắc không có tiền chạy ghế. Còn con thì được người ta đem ghế đến mời mà chưa thèm nhận. Ba không thấy sự khác nhau này ạ?
-         Hỡm mãi thế mà không biết chán?..
-         Phải nói con có cái để hỡm chứ ba!.. … Vả lại máu bốp chát như con, tội gì mà khép thân vào một cái ghế!

Cường đá nhấc li lên nhưng chưa uống ngay, mắt nhìn đâu đâu ngoài biển:

-         Hoặc là con hơn cha là nhà có phúc. Hoặc là Hai Điểu này là thằng hắu ăn nhất trần đời! – Cường đá phần nói dỗi, phần trong lòng thừa nhận mình thực sự chưa hiểu hết tính toán của con mình.
-         Nói chuyện này với ba còn khó như vầy… Trách gì cả nhà cứ làm cho con rối tung rối mù…
-         … - chỉ có tiếng gió và biển rì rào.
-         Ba chịu khó chờ, đi đâu mà vội… Tuần tới bề trên của Bộ trưởng chỗ con và con hẹn nhau đi ăn cơm….
-         ???
-         VIP bự đấy. Con mời… 
-         ??? – Cường đá quá bất ngờ, song vẫn còn nén được sự ngạc nhiên của mình, mãi mới nói: - …Tốt. Nếu mời hụt thì báo lại cho ba hay nghen. Rồi  phải đi khoe cái chuyện mời hụt này cho cả nhà biết nghen!..
-         Sao mà hụt được! Ba yên tâm! – Hai Điểu cười vang vang mặt biển…
-         … - Cường đá ngồi im nhìn điệu bộ thích thú của Hai Điểu.
-         Ba xem, có cái để trao đổi trong quan hệ ngang nó hay như thế. Ghế ghiếc mà làm gì hả ba! May ra chỉ là để hống hách với cấp dưới, ngoài cái lấy thu bù chi và kiếm lãi. Nhưng có cái để trao đổi thì có thể bắt nạt bất kỳ ai. Con thích cái vai này hơn!
-         Liệu có chuyện đỉa mơ đính chân hạc không? – Cường đá thận trọng.
-         Đỉa hạc gì gì con không quan tâm. Có cái trao đổi được với nhau ngang giá thì ngang tuốt, hơn giá nhau thì hơn tuốt! Nếu thằng mõ mà có cái vua cần, thì kiểu vua gì cũng phải gọi thằng mõ bằng anh! Đời là thế mà ba!
-         Anh bắt đầu dạy khôn ta từ bao giờ thế?
-         Muốn ăn quy hoạch thì phải làm thế ba ạ. Ăn quy hoạch người lại càng phải làm thế. Làm quan hệ, ăn quy hoạch!.. Thật là 6 chữ vàng, hơn đứt 16 chữ vàng[3] ba ạ!.. Ghế ghiếc ăn nhằm gì hả ba?
-         Đó là lý do anh ghét cái ghế? – Cường đá muốn nghe câu chuyện cho rõ hơn, tai bắt đầu thấy nong nóng.
-         Thực dụng như ba mà tính toán chậm thế.
-         Anh nói cái gì mà ta nghe từ nãy đến giờ vẫn chưa hiểu? – sự bực dọc của Cường đá lên đến tột độ.
-         Chúc sức khỏe ba cái đã!.. – Hai Điểu nâng cốc.

          Cường đá cũng nâng cốc theo, dáng điệu cứng đơ như một người máy bị điều khiển.

-         Ba ạ, con đang trù tính một ngày gần đây, hai bin-đinh của con sẽ xêm xêm hai cái “Skyline” gì đó, một cái sẽ đứng tên ba, một cái đứng tên má… Tiền sẽ đổ về in chưa kịp khô đâu! Càng tha hồ có nhiều cái để trao đổi…
-         Đã trù tính sắm vai chiến sỹ vô danh Nguyễn Văn Điểu rồi hay sao mà phải lôi cả tên ta ra hả? – Cường đá nói diễu.
-         Chiến sỹ vô hình ba ạ. Con thấy hồi này ba dùng nhiều từ không chuẩn. Có lẽ ba lạc hậu rồi… - Hai Điểu trêu bố dượng mình. - …Và dứt khoát không có chuyện Tổ quốc ghi công đâu ba ạ!
-         Tiền của ta góp vào cứu VINACONS không phải là vỏ ốc đâu nhé!
-         Ba yên tâm. Có bao giờ con làm chuyện cứu tế đâu.
-         Nhưng không có ghế thì làm sao thực hiện lấy thu bù chi, chứ đừng nói đến chuyện có lãi, chuyện cứu tế…
-         Ba nói đúng. Con chọn đánh cờ thế mà ba. Cái ghế của con là ngồi bấm. Bấm mô-bai (mobile), bấm ri-mốt (remote). Ngồi bấm như thế cũng là một cái ghế chứ! Cái ghế sang là khác!
-         … - Cường đá bây giờ hiểu ra và thực sự bất ngờ. Tay cầm lên ly rượu hồi lâu mà ngồi mãi không uống. …Cái tay khách VIP cỡ bự của nó với cái lão đồng chí có liên quan gì với nhau không? Sao trong chuyện này nó không nhắc đến ông Hai một câu? –  Cường đá tự hỏi mình như thế, nhưng môi vẫn mím chặt.
-         Ba xem, có cái ghế nào làm được cho con mạnh lên như hai năm qua không?
-         ???!!!…
-         Ba cho con dùng cái thuyền này tiếp khách VIP tuần tới nhé? Sếp của Bộ trưởng đấy ba ạ.
-         Tên?
-         Ai lại hỏi thế! Chuyện làm ăn mà Ba.
-         Có gì đặc biệt đãi sếp không?
-         Ba yên tâm đi, lần này đi với tụi con là 4 cái chân dài loại xịn, hoa hậu hoàn vũ hết sảy đấy ạ!
-         Thế thì được. Ta cấm đưa loại rơm rác lên cái thuyền này.
-         Ủa?..  Ba suốt đời đánh giá thấp con!
-         Vậy hả?
-         Bàn công chuyện thế đủ rồi. Thả neo Ba nhé?
-         Được…
-         



[1] Hồ Diệu Bang/Triệu Tử Dương, Giang Trạch Dân, Hồ Cẩm Đào. Vv…
[2] Truyện “Cây đèn thần Aladin”.
[3] 16 chữ đó là: Láng giềng hữu nghị, hợp tác toàn diện, ổn định lâu dài, hướng tới tương lai"  - do Giang Trạch Dân đưa ra làm tiêu chí cho quan hệ Trung – Việt sau khi bình thường hóa quan hệ từ Hội nghị Thành Đô (1990); lãnh đạo và báo chí Việt Nam tự ý thêm vào tính từ “vàng”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét