Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

"Lũ" - Final Draft April 2015



3


C
ường đá, là anh ruột của Vua lò vôi và là bố dượng của trùm xe vua. Cái nhà toàn là vua này có cái tên chung là nhóm Cường đá. Cánh thạo tin Sài Gòn còn đặt cho nhóm Cường đá cái tên tổ chấy, bởi vì nó biết quá nhiều chuyện ở cái thành phố đông đúc này.

          Nếu nhìn người theo quan điểm lý lịch và thành phần giai cấp, thì cả ba nhân vật này đều xuất thân từ… -  thật là khó xác định: một chút nông dân, một chút công nhân,  một chút tiểu thương kiêm cò mồi, chạy áp-phe đủ các thứ hàng – kể cả chạy bằng cấp, chức vụ, chạy án.., thậm chí một chút vô sản, vô sản lưu manh nữa - vì đã có tháng năm xa xưa thời niên thiếu họ tay trắng, phải kiếm sống bằng bán sức lao động trên mỏ đá, trên công trường, ăn dầm nằm dề không ít với đủ các loại người du thử du thực…


Thôi, cứ tạm gọi cái đám Cường đá xuất thân từ nhân dân lao động cho tiện việc và dễ bề xoay xở. Các lý lịch trích ngang do Mặt trận (Mặt Trận Tổ Quốc Việt Nam) giới thiệu với Thành phố ghi như vậy...

Trên Cường đá còn một người anh nữa, anh Hai, nhưng bị lạc mất tích từ năm lên sáu, cho đến bây giờ không biết sống chết thế nào. Bản thân Cường đá  vào đời là công nhân mỏ đá, khởi nghiệp là kinh doanh khai thác đá, chiến công lớn nhất là đã san phẳng cả một quả núi đá…

Mọi khó khăn ác nghiệt, những lúc treo người trên vách đá thẳng đứng với mọi tính toán phải mạo hiểm bằng cả mạng sống, cái nóng cháy lửa và cái rét thấu xương của mỏ đá ở mỗi loại thời tiết, những cái chết ập đến trong chớp mắt, đá chỉ hiểu được tiếng nói của các vụ nổ mìn và những nhát búa, nhát choòng.., tính láu cá đánh đổ hết đội trưởng này đến đội trưởng khác và cuối cùng là ngoi lên mua luôn cả chủ mỏ, làm chủ cả quả núi… Tất cả đã tạo nên tính cách lỳ và lợm, nói năng như chém đá của con người Cường đá.

-         Núi đá tao còn bạt sạch banh.  Tụi bay không đứa nào là cái thá gì! Cứ liệu hồn!..

Đấy là câu nói thường gặp mỗi khi Cường đá giao tiếp với mọi người cùng bọn. Cái tên Ba Cường dần dà biến dạng thành Cường đá là do câu nói cửa miệng đầy tính cách anh chị này mà ra.

Vợ Cường đá là hoa khôi làng, nguyên là vợ hai ngoài giá thú của chủ mỏ đá. Khi chủ mỏ phá sản treo cổ tự tử, toàn bộ cơ nghiệp và người đẹp này rơi vào tay Cường đá, cùng với đứa con riêng, bây giờ là trùm xe vua.  Cũng có ý kiến nghi ngờ chủ mỏ bị bức tử. Nhưng ở cái nơi đá và núi đều không biết nói, đã treo cổ thì là tự tử, mọi suy luận khác không có đất mọc.

Không rõ vì lý do gì, Cường đá không có con, nên quan hệ giữa Cường đá với đứa con riêng của vợ là Hai Điểu – rất gắn bó. Bản thân Hai Điểu hầu như không còn nhớ hay ít nhắc đến bố đẻ của mình, có thể vì ông chủ mỏ đá này chết lúc mẹ con Hai Điểu túng quẫn nhất, sau đó lại được bố dượng là Cường đá chiều chuộng không khác gì bố đẻ. Hơn nữa sự nghiệp Hai Điểu có được như hôm nay không thể thiếu bàn tay và cái đầu của Cường đá. Về nhiều mặt, Hai Điểu coi bố dượng là thần tượng của mình… Ngoài đời cái tên trùm xe vua của Hai Điểu gây hãi hùng cho nhiều người.

Em Cường Đá là Tư Vôi, đám áp-phe gọi y là vua lò vôi. Tư vôi tự phong vua cho mình hay còn có điển tích nào khác nữa thì chưa rõ, nhưng có nhiều áp-phe ở cái đất Sài Thành này hễ thiếu vua lò vôi là không xong…

Cả ba anh em cha con nhà này tham gia khá nhiều đoàn thể, hiệp hội này nọ. Nhưng họ chưa hề là cán bộ viên chức nhà nước lấy một ngày. Có thể họ vốn có cái máu ghét biên chế nhà nước – vì chê đồng lương còm cõi và những quy định ràng buộc chăng?.. Cũng có thể trình độ văn hóa họ thấp quá, không ai biết đích xác học lực của họ đến đâu. Thậm chí rất khó đoán họ có phải là đảng viên hay không... Mấy lần Cường đá được mời tham gia công tác của Phòng Công nghiệp và Thương mại của Thành phố, là ủy viên hay cố vấn gì đó… Nhưng Cường đá một mực từ chối: “…Cảm ơn, tôi chỉ biết kinh doanh, làm từ thiện,  không làm chính trị.”  Cách đây ít lâu, một tay áp-phe có hạng trong Thành phố đã “bố trí” được tới mức đưa Cường đá vào cơ cấu lãnh đạo Mặt trận, nếu thuận sẽ bầu luôn làm chủ tịch… Nhưng lạ thay, Cường đá không màng. Cuộc buôn bán chính trị này thất bại. Hoàn toàn không phải vì đòi hỏi Cường đá phải chi tiền mua ghế, chạy ghế gì cả. Lời đồn còn nói đại gia A, đại gia B sẵn sàng bỏ tiền đánh đổ bất cứ ứng viên nào muốn tranh cái ghế mà trên đã ướm cho Cường đá… - vì họ cần nó.

Đúng hơn có lẽ phải nói: Cả nhóm Cường đá đều có ý thức chìm  như vậy trên chính trường. Nghĩa là cho đến lúc này, cái tổ chấy không phải để bán, và cũng không thể mua được!

Ấy thế mà tất cả những ai ít nhiều tiếp xúc, đụng chạm hay có mối quan hệ công việc nào đó dính dáng với quy hoạch đất đai, với thị trường bất động sản, thị trường vật liêu xây dựng.., dù là trong phạm vi Thành phố hay trong toàn vùng lân cận, đều biết tới họ, đều hiểu các mối quan hệ họ hàng của họ – theo đúng nghĩa họ hàng.

Nhóm Cường đá quan trọng đến mức hầu hết những cụm dân cư “xuất hiện trong một đêm” tại một số Quận của Thành phố và các vùng lân cận sẽ chỉ là chuyện hoang tưởng nếu thiếu họ.  Những cụm dân cư “xuất hiện trong một đêm” này bé là vài chục vài trăm căn nhà, lớn là một hai nghìn, được xây cất nhanh chóng có lẽ không kém “thần Đèn” của Aladdin trong chuyện cổ tích là bao. Khi những cụm dân cư này bị các cấp Quận hay Thành phố phát hiện, thì hầu như mọi căn nhà, căn hộ nếu không có đầy người ở thì cũng có chủ, có nơi đã hoàn thành cấp hộ tịch, chóng vánh đến kỳ lạ... Đôi ba trường hợp cấp phường và cấp quận thực sự lúng túng không biết nên đặt tên gọi như thế nào cho những cụm dân cư không có trong quy hoạch này. Phố xá trong nội thành vì thế có những khu hễ cứ động có mưa là ngập lụt. Nếu gặp ngày triều cường, thì bỗng nhiên những khu này trở thành các phố Venise con con với trăm nghìn điều phiền toái… Năm này qua năm khác cả Thành phố cứ như một công trường xây dựng vĩnh cửu, vì phải đào thêm các cống thoát nước mới, đã thế cống sau thường lớn hơn cống trước, nên tắc vẫn hoàn tắc, cứu được nơi này lại gây ngập lụt cho nơi kia. Lại phải cứu tiếp…

Các nhà nghiên cứu, các nhà lý luận tha hồ phân tích, mổ xẻ hiện tượng kinh tế này. Trí tưởng tượng của họ phong phú đến đâu cũng được, chẳng chết ai cả. Song nếu các học giả này quá tin vào các lý luận sách vở, đánh giá thấp nhóm Cường đá này, thì họ sẽ không làm sao hiểu nổi sự hình thành của những cụm dân cư thần Đèn – từ quy hoạch, đến mặt bằng đất đai, đến thiết kế kiến trúc, vật liệu xây dựng.., và nhiều trường hợp là cả các binh chủng xây dựng các loại – từ phu trộn hồ, thợ xây đến thợ mộc, thợ hàn, thợ nước, thợ điện…, và các thiết bị xây dựng, các dàn xe vận tải cỡ khủng... Nói đơn giản là hiện tượng kinh tế này thiếu cái tổ chấy là không xong, cho dù gia tộc Cường đá không bao giờ có một vị trí cố định nào trong xã hội hay một vai trò nhất định nào trong kinh tế. Lúc họ là ông chủ,  lúc họ là “cò”, là kẻ thương thuyết, là ông bầu.., lúc họ là người vận động, người bảo trợ, nhà từ thiện, nhà hoạt động văn hóa và tôn giáo… Nhóm này đã từng cúng tiền tu bổ lại một số chùa cổ trong khắp miền Đông Nam Bộ… Điều chắc chắn hơn cả là họ đều giàu và có quyền thế. Tuy nhiên có thể nói không sợ nhầm lẫn: Mặt trận chính của nhóm Cường đá là “quan hệ”, nghề nghiệp chính của nhóm Cường đá là “quan hệ”, công cụ làm ăn hầu như vô địch của họ là “quan hệ”.., rồi mới kể đến đất đai, vật liệu xây dựng...

-         Không đủ sức buôn vua thì buôn quan hệ!..
-         Thời buổi này phải có quan hệ nắm lấy đất đai, thế là nắm tất cả! – đấy là triết lý Cường đá ngày ngày dạy Tư Vôi và vợ con.

Trong nhóm Cường đá hầu như không có sự phân công lao động rõ rệt. Nghĩa là họ kinh doanh đủ mọi thứ đến tay liên quan đến thị trường địa ốc. Trừ trường hợp trùm xe vua là ngoại lệ, có phần chuyên sâu hơn về vận tải vật liệu xây dựng. Cậu trùm này có gần sáu chục xe siêu trường siêu trọng hoạt động trên mọi tuyến đường liên quan đến Thành phố. Chúng chở về các nguyên vật liệu từ khắp nơi tới các địa điểm xây dựng, chở đi các phế thải. Vô phước cho ai trên đường  gặp phải đoàn xe siêu trường siêu trọng này. Khôn hồn thì đứng dạt sang một bên ăn bụi và nhường đường cho chúng đi hết đã. Phương tiện giao thông nào cũng phải làm thế, tránh voi chẳng xấu mặt nào. Dở lý lẽ hay luật đi đường ra với những con ma-mút sắt này nếu không bị nghiến bẹp dí đầu đuôi thì cũng mất chân mất tay. Công an cũng thua luôn, hay là sẵn sàng chịu thua theo sự hiệp đồng nào đó đã trở thành thói quen.  Vì thế các con ma-mút sắt này được gọi là xe vua, với nghĩa dọc ngang không cần biết đến luật pháp. Nhiều đoạn đường vùng này xây dựng bằng vốn ODA, các xe vua chạy băng băng. Nhưng lâu là một hai năm, chóng là dăm ba tháng – tùy chất lượng ODA được thực hiện, những đoạn đường này đều bị các xe vua cày nát thành các ổ gà, ổ trâu… Ngân sách nhà nước còng lưng trùng tu. Nhiều đoạn đường phải chặn đầu chặn đuôi chuyển sang đi vào một làn để sửa chữa. Xe cộ chạy trong đô thị mà cứ mù mịt như đi giữa sa mạc nổi gió, còn trời mưa thì như đi trong đầm lầy. Tiền của công sức mất nhiều, đường mới mở ra cũng nhiều, nhưng ách tắc giao thông vì những lẽ như vậy vẫn tiếp tục tăng lên. Có đợt báo chí lên tiếng phê phán hàng tháng ròng hiện tượng xe vua, nhưng tất cả cứ như nước đổ lá khoai. Đã thế có người cũng dây máu ăn phần với xe vua mà vẫn được lên chức – từ cấp huyện chuyển lên cấp tỉnh! Cách đây khoảng 3 năm, một trong các con ma-mút sắt ngang nhiên chuyển làn ngược chiều một quãng dài rồi đâm thẳng vào xe của vợ chồng Quân. Quân tự lái, nên bị chết ngay tại chỗ, vợ Quân là Bảo Vân đang nằm ngủ ghế sau, may mắn thế nào nên chỉ bị thương nhẹ.. Tòa án đã xử là tai nạn giao thông!..

Trong nhà, mọi người gọi Cường đá là Ba Cường, song ngoài đời sự nổi danh của bản thân làm đảo lộn cả ngôn ngữ xưng hô. Hỏi Ba Cường thì ít người biết và dễ lộn, bởi vì cái thành phố sáu bẩy triệu dân này có không biết bao nhiêu trăm, bao nhiêu nghìn Ba Cường! Nhưng hỏi Cường đá thì vô số người bán hàng rong, xe ôm, xe xích-lô… trong thành phố này cũng biết, cánh taxi còn thạo hơn, dân trong nghề địa ốc thì khỏi bàn!..

Tư Vôi cũng vậy, là tên gọi trong nhà. Khi đẻ ra. bà đỡ vườn lấy phấn vôi vạch vào chân đánh dấu để khỏi lẫn với con nhà khác, nên bố mẹ đặt luôn cho cái tên là Vôi. Nhưng xã hội bên ngoài thì chỉ quen biết cái tên Vua lò vôi. Lúc đầu cái tên này là Vua Vôi, nhưng Tư Vôi có dính dáng gì đến vôi với cát đâu. Câu chuyện là bất kể dự án địa ốc hay công trình nào, tư hoặc công, có hay không có FDI, ODA.., nếu thiếu sự tham gia của Vua Vôi thì không trục trặc ở khâu này cũng sẽ rắc rối ở khâu khác. Biệt tài của Tư Vôi là xắp xếp, môi giới, phá đám.., để các bên biến các cuộc đấu thầu dự án trở thành lấy lệ cho đúng thủ tục, mọi việc đã xong xuôi từ trước khi mở thầu rồi. Cái tên Vua Vôi do đó được miệng thế gian tôn vinh thành Vua lò vôi, nghe vui vui và dễ gọi… Nếu “áp-phe” phức tạp quá thì Vua lò vôi nhờ Cường đá chi viện. Nếu Cường đá cũng không giúp nổi thì tốt nhất là nên quên đi, dành thời giờ cho “áp-phe” khác.

Cường đá ở vào cái tuổi U70, nhưng tráng kiện như U40 - 50, có thể do cả đời làm thợ đá, hoặc do trời phú. Từ hơn chục năm trở lại đây Cường đá hầu như không trực tiếp mó tay làm bất kể “áp-phe” nào, mà chỉ nghe ngóng, đi gặp anh này anh nọ, rồi lệnh cho các đàn em và con cháu làm thế này, làm thế kia… Riêng việc chỉ bảo cho Vua lò vôiTrùm xe vua điều này điều khác có phần nào bận rộn chút ít, vì hai người này lúc nào cũng “no lòng đói con mắt!” – Cường đá thường mắng họ như vậy. Các chuyến Cường đá tham gia đoàn này đoàn nọ đi nước ngoài tháp tùng các vị lãnh đạo đất nước cũng thưa dần, vì chán rồi, vả lại không còn quan trọng nữa, từ dăm năm nay thôi hẳn, nhiều lúc để Tư Vôi thay thế. Bây giờ họa hoằn lắm Cường đá mới ra mắt mọi người, không còn là để lấy oai, lấy tiếng – vì chuyện này cũng không cần thiết nữa, mà chỉ để nhắc nhở mọi người về sự tồn tại của mình. Ngày tháng Cường đá thường dầu dãi nắng gió trên các sân golf trong nước và khắp vùng Đông Nam Á, nếu chán thì bay đến một Night Club hoặc một sòng bạc nổi tiếng nào đó ở Macao vài hôm, đổi không khí là chính chứ không màng chuyện đỏ đen. Lúc nổi hứng, Cường đá còn tham gia thi đấu quần vợt giải người cao tuổi của Thành phố lấy tiền làm từ thiện, thường là nhân các ngày lễ lớn quốc gia và hầu như lần nào cũng đoạt cúp vàng. Có thể xem Cường đá là hiện thân của một hiện tượng phát triển mới trong xã hội: Một chút doanh nhân, một chút chính khách, một chút bố già kiểu mafia, một chút gangster, một chút cowboy, và cả một chút playboy

Đi đâu Cường đá cũng kè kè dắt bên cạnh một vệ sỹ, kiêm thằng hầu, kiêm thư ký. Lái xe riêng không kể. Vệ sỹ có đôi mắt còn gian hơn kẻ đánh bài Tây, tiếng Anh bồi liến láu. Người này không được quyền mang súng lục để bảo vệ chủ – vì luật pháp không cho phép, nhưng mang theo 3 cái điện thoại di động cho 3 đường dây khác nhau. Những thứ này còn lợi hại hơn cả một tiểu đội vệ sỹ có vũ khí. Vừa mới đây chưa đầy một tuần lễ, trên đường từ Đà Lạt đi Phan Rang, xe của Cường đá vượt ẩu quệt khá nặng một xe ca chở đầy khách ngay đoạn ở lưng chừng đèo Ngoạn Mục, chung quanh chỉ có núi và cây. Một cái điện thoại của vệ sỹ làm việc, khoảng nửa giờ sau đã có một xe u-oát biển đỏ và hai người mặc thường phục lên đón Cường đá và vệ sỹ đi tiếp. Một trong hai người mặc thường phục của cái xe u-oát biển đỏ ở lại xử lý tiếp sự cố…

         
    S
áng hôm nay thứ sáu ngày 13, dưới bầu trời Thành phố xanh thẳm rất hiếm hoi vào mùa chôm chôm này, Cường đá – anh của Vua lò vôi và bố dượng của trùm xe vua – lại xuất hiện trước công chúng. Lần này không phải trên sân vận động quần vợt Lan Anh, mà là trước tòa án dân sự của Thành phố, để dự phiên chung thẩm của Tòa về một vụ kiện dân sự đã kéo dài hơn 3 năm.

Cường đá là bên bị, bên nguyên là người đã bán cho Cường đá ngôi nhà ở ngã ba đường Trần Hưng Đạo – Nguyễn Cảnh chân. Chuyện đã cách đây 16 năm, giá bán lúc đó là 140 cây vàng bằng giấy viết tay, bây giờ ngôi nhà này trị giá sáu nghìn cây vàng mà Cường đá không bán. Không rõ vì lý do gì, đến bây giờ ngôi nhà vẫn chưa hợp thức sang tên chủ mới. Lý do của vụ kiện là có người sui bên nguyên kiện chuộc lại, kể cả với giá sáu nghìn cây vàng, và sẽ thưởng thêm 100 cây nữa cho người bán nếu chuộc lại được. Đơn kiện cho rằng việc mua bán chưa hoàn tất. Đường dây của Cường đá nắm được thông tin áp-phe này liên quan đến dự án cao ốc lớn nhất Thành phố, nên lập trường của Cường đá rất dứt khoát, bắn tin: Không bán là không bán, ngọai trừ trường hợp Cường đá được mời tham gia là cổ đông chính của dự án này. Thế của bên nguyên có sự hậu thuẫn rất mạnh từ một nhóm có thế lực trong Thành phố, thế của bên Cường Đá cũng không kém, nên vụ án cứ lằng nhằng mãi.

…Chiếc Mercedes đen đời Grand Class 550 bóng nhoáng chở Cường đá đến sát cổng chính của trụ sở Tòa án Thành phố mới dừng lại. Trên vỉa hè, nườm nượp các nhân viên bảo vệ, phóng viên, những người tò mò đi xem xử án…

Trời đất, vô công dồi nghề hết cả hay sao mà mọi người về đây đông thế!..

Tất cả xúm xít quanh cái Mercedes, cứ như bị nam châm hút. Người vệ sỹ của Cường đá bước xuống trước. Anh ta vận, quần đen sơ-mi trắng, cổ đeo nơ đen, tay mang găng trắng, chân dận giầy da đen bóng của hãng Bata. Tay gạt bớt người, tay mở cửa xe, anh ta cúi đầu trịnh trọng mời Cường đá xuống xe. Mưa chớp loằng nhoằng từ ống kính các loại đến một hai phút không dứt. Ai ai đều muốn bâu lấy Cường đá, vo vo như ruồi thấy mật. Câu hỏi như mưa, microphone chọc ra tua tủa. Cường đá chỉ gật gật, cười mỉm, chân vẫn bước, tai như điếc. Hai cảnh sát chạy lại, vẻ mặt ân cần, vừa đi vừa khua tay sang hai bên mở đường cho Cường đá.

Trên đường dẫn vào cửa sảnh giữa của tòa án, lúc này mọi người mới nhìn được rõ Cường đá thong dong trong bộ áo ký giả mầu trắng, may bằng loại đũi tơ tằm dệt ở Nhật. Nó là thứ đang rất mốt và đắt cắt cổ ở Sài Gòn. Mầu trắng của bộ quần áo đũi này rất hợp với thân hình rắn rỏi của Cường đá, lại thêm nước da bánh mật được nướng qua năm tháng trên các sân golf. Tóc muối tiêu gúi “cua”, trông nửa xì-po (sport) nửa tay chơi. Mặt đanh đanh vẻ dãi dầu sau cặp kính trắng rất quý phái, chút lạnh lùng, chút ang ác, quyết đoán. Cường đá luôn ngửng cao khi bước vào trong sảnh. Mắt nhìn thẳng, không thèm để ý đến ai, ông ta cứ lừ lừ bước như đi vào chỗ không người. Thỉnh thoảng ông ta giơ tay lên mặt sửa lại cặp kính trắng rất đàng điệu, rất trí thức…    Cường đá giữ điệu bộ khinh khỉnh đến mức khiến mọi người cảm thấy hình như chẳng có nguyên hay bị nào ở đây cả, mà chỉ có một ông chủ đang bước vào nhà của mình.  

-         Chú Ba trông lúc nào cũng như một quý ông. Chú cũng thân chinh đến dự cái phiên tòa lèng xèng này sao ạ? – một nhà báo đứng sát lối đi cất tiếng chào. Anh ta từ lâu vốn là đệ tử của Cường đá và thường viết bài tâng bốc ông bầu của mình trong những dịp khác nhau.
-         Đến chớ! Mọi người đều bình đẳng trước pháp luật! – Cường đá oang oang đáp lại giữa lối đi, chỉ nghiêng nghiêng một chút đáp lời rồi lại nhìn thẳng, càng khiến mọi con mắt chung quanh dồn về.
-         Các phiên trước chỉ thấy chú cử người đi thay ạ.
-         Dứt điểm. Tòa báo là hôm nay muốn chung thẩm cho dứt điểm! Đưa tin cho ngon vào nghen! - Cường đá vẫn cứ nhìn thẳng mà nói.
-         Dạ… Nhưng thưa… nhỡ chú thua kiện thì sao ạ?
-         Công lý là công lý, thắng thua không thành vấn đề.
-         Chú… Chú…
-         Ta không muốn biến Tòa án Thành phố thành một kiểu Tòa án Đồ Sơn[1].
-         Chú Ba muốn nêu gương “Mọi người sống và làm việc theo pháp luật” ạ?
-         Pháp luật là pháp luật! Thắng thua bài viết cứ nêu rõ như vậy. – Cường đá vẫn đang nói vào giữa không khí.
-         Ôi, có dành cho chú danh hiệu chí sỹ hay nhân sỹ cũng chưa xứng!
-        

Vào đến giữa sảnh, một nhân viên của Tòa chạy tới, trịnh trọng đưa Cường đá vào chỗ ngồi của mình.

Phiên chung thẩm kéo dài mất 2 giờ đồng hồ, xử Cường đá thắng kiện, chấm dứt câu chuyện kiện tụng lê thê mất gần 3 năm từ khi thụ án. Thể theo nguyện vọng của bên bị, chánh án mời Cường đá nói lời cuối cùng:

-         Thưa ông Chánh án, thưa quý Tòa, trước hết tôi xin cảm ơn chân thành sự phán quyết công bằng. Một lần nữa chứng tỏ tòa án dân sự của Thành phố ta rất ưu việt.  Xin cho phép tôi chia sẻ sự thông cảm với bên nguyên. Thật ra không ai thắng ai thua trong vụ kiện này, nguyên do chính là vào thời điểm chúng tôi mua bán với nhau chỉ có cái giấy trao tay làm bằng. Luật pháp lúc ấy chưa thừa nhận việc mua bán như bây giờ. Nếu không thì làm gì có chuyện… Tất cả chỉ do hoàn cảnh... Chẳng bên nào lỗi cả… Nguyên nhân chính là luật pháp bất cập…

Bốp! – Chánh án gõ búa hơi mạnh xuống mặt bàn, cắt lời:

-         Cảm ơn ông Cường đá, xin lỗi, cảm ơn ông Bùi Văn Cường. Tôi tuyên bố phiên tòa bế mạc! – trong thâm tâm ông Chánh án rất sợ để Cường đá huyên thuyên lạc đề hay lỡ lời thành chuyện phê phán hệ thống luật pháp nước nhà thì lôi thôi quá.
-         Thông cảm với gia cảnh người bán nhà, tôi dù thắng kiện, vẫn xin tự nguyện chi toàn bộ án phí cho hai bên của vụ này… - Cường đá cố nói thêm câu này rồi mới chịu ngồi xuống, giữa những con mắt tròn xoe và những cái mồm há hốc…
-        
-        

Tại lối đi chính giữa bước ra khỏi sảnh giữa của tòa, nhà báo lúc nãy giơ ngón tay cái lên trời:

-         Số dzách!  Số dzách! Chú Ba hôm nay chơi đẹp lắm.
-         Nêu cái giấy trao tay là tao nói cho Tòa dễ hiểu và thông cảm thôi, không được đưa vào bài báo chuyện này nghen!
-         Yên tâm đi chú, cháu là cây bút tay nghề lụa đấy! – nhà báo cười khóai trá trước mặt mọi người.
-        
-        

Trong xe, Cường đá xem đồng hồ rồi đập đập vào vai vệ sỹ ngồi phía trước:

-         Anh Hai vào đây làm việc từ hôm qua, giờ này chắc nghỉ rồi. Bây giờ lại rước anh Hai đi Bình Châu tắm nước nóng. Tối chủ nhật quay về nghen.
-         Anh hẹn trước anh Hai chưa ạ?
-         Khỏi cần. Ai bố trí cấp trên làm việc chiều thứ sáu mà lo.
-         Dạ vâng.

Vệ sỹ loay hoay một lúc với 2 trong 3 cái điện thoại cầm tay mang theo, cùng lúc đó tài xế quẹo xe về hướng khu nhà khách T78. Một lúc sau vệ sỹ ngoái cổ lại báo cáo:

-         Thưa sếp, mọi chuyện chuẩn bị xong hết rồi ạ.
-         Tốt.

Khi Cường đá tới nơi, vừa lúc anh Hai đang dùng cơm trưa. Cường đá được mời cùng ăn luôn, truyện trò rôm rả, vì cũng đã lâu hai người không gặp nhau.

Anh Hai đồng ý đi ngay Bình Châu sau bữa cơm, không cần nghỉ trưa, vì ở đấy không khí trong lành hơn cái thành phố ngột ngạt này.

Đầu giờ chiều, xe của lãnh đạo Thành phố tới T78 rước anh Hai đi nghỉ Vũng Tàu, song lúc này có lẽ anh Hai cùng với Cường đá đã tới Bình Châu rồi…

Trong xe, câu chuyện giữa anh Hai và Cường đá đụng vào chỗ tế nhị:

-         Làm ăn thế nào mà vụ xe vua cán chết người cứ để lòng thòng kiện lên kiện xuống thế? Gia đình nạn nhân đang khiếu nại lên Viện Kiểm sát Nhân dân tối cao và Ban kiểm tra Trung ương.
-         Anh Hai ạ, vụ này công an Thành phố đã xác định dứt khoát rồi. Là tai nạn giao thông thôi. Gia đình nạn nhân ngoan cố quá…
-         Nghe nói dính líu đến tranh chấp đất đai ở Đồng Dơi?
-         Có chuyện ấy thật anh Hai ạ, nhưng đấy chỉ là chuyện tranh mua tranh bán thôi, chẳng dính dáng gì đến vụ tai nạn giao thông.
-         Không lo thu xếp cho yên sẽ rách việc đấy.
-         Vâng, tụi em sẽ cố.
-         Dặn Tư Vôi bớt huênh hoang đi.
-         Nó lại làm chuyện gì bậy hả anh?
-         Vừa rồi cùng với đoàn thương gia tháp tùng lãnh đạo Nhà nước đi thăm châu Âu, trên đường về, nó chui vào cửa hàng miễn thuế ở Dubai đòi mua một lúc 70 cái túi lulu-tôngtông gì đó. Sao lại kỳ quặc vậy?
-         Dạ… Chắc chắn đấy là loại túi xách tay Lu-i Vui-tông ạ (Louis Vuillton)! Của độc đấy ạ. Giá bét ra cũng từ sáu bẩy chục đô đến vài trăm đô một cái tùy loại… Có cái giá cả nghìn đô đấy ạ. – người thư ký ông Hai đỡ lời, nhưng không nhịn được cười về ông Hai, nên anh ta vừa nói vừa phải lấy tay che miệng.
-         Ờ ờ. Chắc là cái thứ đó. – ông Hai nói tiếp. – Anh em kể lại: Người bán hàng trố mắt rồi lên mạng tìm trong kho của nhà phân phối, xục mãi cũng chỉ còn 20 cái, mà cũng phải vài tuần mới có hàng.
-         Lại cái thằng Tư…
-         Nó ngu hay nó lắm tiền thế? Câu chuyện làm trò cười cho cả đoàn, rồi đến tai Trung ương.
-         Có, có chuyện này. Em biết nên đã đập cho nó một trận rồi. – Cường đá bây giờ mới thú nhận. -  Không biết nó biếu xén những ai mà mua lắm thế…
-         Cả cái đám Tổng công ty tụi bay cứ ra nước ngoài là tiêu tiền như rác. Tụi bay không biết bảo nhau. Có đứa mua nguyên cả khay đồ trang sức bằng vàng của cửa hàng người ta đem về làm quà tặng. Bồ bịch chó gì mà mua dữ vậy!..
-         Vâng… Sao mà ngu thế!.. – Cường đá rên theo.
-         Bây giờ khác trước rồi, hơi một tý là đến tai Trung ương ngay. 
-         Anh Hai xem, các đoàn trước đây có em tham ra làm gì có chuyện này. Mấy thằng tổng giám đốc ty toe vung tiền là em bớp ngay. Chúng nó chưa đủ chín chắn.
-         Nhắc cho mà biết để liệu bảo nhau. Nhưng trước sau dàn xếp cái chuyện tai nạn giao thông cho gọn đi, hiểu không? Đụng vào cơ sở cách mạng Sáu Nhơn cũ không ổn đâu.
-         Tụi em sẽ cố. Em còn lạ gì con cháu nhà Sáu Nhơn này…
-        

Trong lúc Cường đá đang lúng túng bị ông Hai truy kích thì may quá có điện thoại đường dài từ Hà Nội gọi vào. Cường đá nhẹ cả người.

-         Hả? A lô… Tôi Hai đây…
-         … … …
-         Phải dẹp ngay! Dẹp ngay! Giữ cho bộ mặt thủ đô sạch sẽ. Lúc này đang có hội nghị quốc tế về lễ Phật Đản. Cả thế giới người ta trông vào.
-         … …   …
-         Trên đã dặn rất kỹ điều này. Tỉnh nào để nông dân kéo về Hà Nội biểu tình, ghi sổ bí thư tỉnh ủy tỉnh đó.
-         ….
-         Chỉ thị viết như thế đã đủ quyết liệt chưa? Viết ngay đi. Một Phó Ban khác nào ký tên cũng được, không cần chờ tôi về.
-         ...
-         Nhớ dặn kỹ, nông dân của tỉnh nào thì tỉnh đó phải cố tự giải quyết bằng được và tự chịu trách nhiệm.
-         ...
-         Thế còn các bài báo?
-         ...
-         Nhưng mà cái kiểu chạy tít “Xây rì-xoọc (resort) - dân lâm cảnh màn trời chiếu đất” là giật gân, là kích động! Làm báo mà ngu thế hả?
-         ...
-         Vậy nhé!
-        
-         Đù mẹ, cái điện thoại di động làm khổ ông! Đi đâu cũng không thoát!… Cuối tuần cũng không yên!.. – ông Hai chửi đổng một câu rồi ném cái điện thọai di động vào tay người thư ký của mình.
-         Anh Hai hồi này ốm quá… - Cường đá tìm lời vỗ về.
-        


B
a tháng sau khi thắng vụ kiện dân sự về ngôi nhà ngã tư Trần Hưng Đạo – Nguyễn Cảnh Chân, chủ dự án cao ốc Skyline đem theo phiên dịch đích thân đến gặp Cường đá, mời tham gia dự án với tư cách là một trong các cổ đông sáng lập. Chủ đầu tư này - ông Tây mũi lõ - để tóc dài búi tó, cũng mặc đồ đũi trắng, nhưng là kiểu áo dài tay và cổ cài khuy như của Tàu, tiếng Việt nói như ma, song vẫn đem theo phiên dịch, chỉ vì ngại ăn miếng trả miếng với Cường đá.

-         Thế là khôn ngoan. Cuối cùng thì các người cũng biết ta là ai…

Cường đá nói thầm trong bụng như vậy, ngoài mặt vui vẻ nhận lời.

Ngay sau đó Cường đá triệu tập “họp đặc biệt” – nhóm này tự đặt tên như vậy cho những cuộc họp bàn việc quan trọng của mình. Lần này tại “tổng hành dinh” – nghĩa là  nhà Cường đá.

Tọa lạc tại ven sông Sài Gòn chỗ Quận 7, nhà Cường đá là biệt thự nằm gọn trong khu người dân ở đây gọi đùa là “Little Phú Mỹ Hưng”. Khơi mào có lẽ tại một vài người Việt ở Mỹ hay một số thương gia Mỹ sống trong khu này đã liên hệ đến Little Saigon ở quận Cam bên California nên đặt tên như vậy cho khu này. Sau đó quen miệng cả vùng. Cả khu có 3 nhà chung cư và 5 biệt thự, không kể biệt thự của Cường đá. Toàn khu có tường xây bao quanh với đúng nghĩa kín cổng cao tường, có trạm biến thế riêng. Về danh nghĩa, khu này thuộc sở hữu của công ty dịch vụ Ngọc Lan, song thực ra nó thuộc quyền sở hữu của Cường đá.

Nhìn thẳng ra sông Sài Gòn mênh mang, ngày đêm cuốn theo từng mảng lục bình lớn muôn hình vạn dạng trông không biết chán mắt, biệt thự của Cường đá có cảnh quan đẹp nhất trong cả khu. Quanh năm ngày tháng lộng gió ven sông, biệt thự nằm giữa vườn hoa trải rộng tới kè đá sát bờ sông và nằm sâu tận cùng trong khu. Về mùa hoa lục bình nở, muôn vàn bông hoa tím điểm vàng dặt dìu nắm tay nhau lướt đi trong ánh nắng muôn màu sắc, bập bềnh thi nhau nhảy múa như những đoàn vũ công không dứt trong những lễ hội Carnival ở Brasil hay Mexico.

Từ xa khi trông thấy trạm gác, người lái xe của Vua lò vôi và người lái xe của trùm xe vua đã giơ tay làm hiệu. Người gác cổng mặc đồng phục bảo vệ nhanh chóng đẩy ba-ri-e  chổng ngược lên trời rồi chạy lại vồn vã ngó vào từng xe:

-         Chào ông bà Tư ạ…
-         Chào cậu mợ Hai ạ… Mới bẩy giờ, hôm nay ông Ba mời ông bà Tư và cậu mợ Hai lên sớm quá.

Chỉ có tiếng chào lại của hai người lái xe.

Ngay sau đó hai xe nối đuôi nhau ton ton trên đường ngoằn nghoèo trong khu.

Vốn thuộc đường, hai xe đi một mạch đến thẳng cổng khu biệt thự của Cường đá. Vào đến đây mới thấy biệt thự của Cường đá nằm biệt lập trong khu Little Mỹ Hưng và chiếm gọn phần giáp bờ sông.

Theo tục lệ hình thành từ lâu, “họp đặc biệt” chỉ gồm ba người. Các bà vợ của ba người không ai được phép bén bảng, đơn giản vì tính nhạy cảm của những chuyện được bàn. Vì vậy sau chào hỏi qua loa, các bà vợ ngồi lại phòng khách chính của biệt thự, nói đủ các thứ chuyện trên đời và thưởng thức những món ăn mình thích.

Ba người đàn ông kéo nhau ra nhà kính giữa vườn hoa.

Đấy là ngôi nhà nhỏ một tầng rất đẹp, nằm gọn dưới bóng hai cây dừa nước  lớn, giữa một khu vườn rộng mượt mà. Cuối vườn hòn non bộ mang tên Ngũ Hoành Sơn rất ấn tượng. Phải nói những người thợ vườn nhà này rất giỏi, nhất là về công nghệ bon-sai. Đúng là cỏ cây chen lá, đá chen hoa… Ngôi nhà họp hình bát giác, cả tám mặt tường là những tấm kính đẩy, bên ngoài là lớp mành trúc đan rất cầu kỳ và điều khiển bằng remote. Trời nóng thì đẩy kín các tấm kính để chạy điều hòa, chiều mát các bức tường kính được đẩy vào bốn phía để hứng gió trời. Bài trí bên trong nhà kính rất trang nhã, một cây bon-sai lộc vừng được tạo thế như một thác nước đổ xuống từ núi cao chơi vơi. Một kệ sách thấp, điểm một vài bức tượng gỗ và bình cổ mang mầu sắc văn hóa phương Đông, bên cạnh là bộ kinh Bát Nhã tiếng Việt, tất cả sạch bong, không có lấy một hạt bụi... Giữa nhà là bộ sa-lông mây kiểu cổ hoàng gia ai đó chọn được thực khéo. Dù có người tới lui hay không, nhà kính lúc nào cũng có một lọ hoa đặt đúng chỗ và làm vui mắt cả những người khó tính. Nhà kính rất thuận tiện cho những cuộc đàm đạo hoặc “họp đặc biệt” như thế này. Khi rảnh rỗi, đây có thể là nơi uống trà, ngồi đọc sách. Hoặc nếu thích, tối tối có thể mắc võng nằm ngả lưng ngắm trăng sao. Sớm sớm có vài con chim gáy thi nhau gù gù đâu đó, nếu không thì là những tiếng khướu véo von…

Có thể nói Cường đá tìm được kiến trúc sư và họa sỹ có tay nghề đáng nể cho việc thiết kế và trang trí ngôi nhà kính và khu  vườn.

Nếu nghĩ theo cách trông mặt mà bắt hình dăm, thì khách đến thăm sẽ đoán chủ nhân của ngôi nhà kính này phải là bậc trí giả, đam mê cầm kỳ thi họa và có đầu óc thẩm mỹ, hay là một lão nông chi điền gắn bó với thiên nhiên, người am hiểu Phật học… Song ngoài cái vui vui mắt, tất cả những thứ này không có ý nghĩa gì khác đối với Cường đá. Ngoài đời Cường đá là người biết ăn diện một cách cao sang, lại chơi thể thao, nên cái vết tích anh phu đá hay ông chủ mỏ đá năm xưa bây giờ chỉ còn lại cái thân hình rắn rỏi, lanh lẹ, với nước da bánh mật rất đúng mốt… Cao lương mỹ vị cùng với cách chiều chuộng của những ca-ve có hạng trong các sòng bạc nổi tiếng ở Macao, Hongkong, Genting Highlands (Malaysia), Manila (Philippines)… và nhiều sân golf đó đây… góp phần quan trọng làm nên một Cường đá quý phái và sành điệu có hạng, không kém các quý ông tỷ phú play boys là bao như thường thấy trên một số báo ảnh nước ngoài. Nếu đừng sính ngoại, thì các play boys nước ngoài dễ gì đã qua mặt được Cường đá, về ngông, sang…

Nói đơn giản thế này: tiền và trí tuệ của sự láu cá do trải đời đã bù đắp lại tất cả những gì mà dáng dấp chí sỹ hay nhân sỹ Cường đá không có. Cái mà nhiều chí sỹ hay nhân sỹ không có mà Cường đá có là tiền và quyền ngầm, ảnh hưởng ngầm, sự ranh mãnh lạ lùng đến lạnh lùng...

Người vệ sỹ nói tiếng Anh bồi liến láu cũng là một ăng-ten quan trọng nối thế giới hiện đại với Cường đá.  Sự thông minh đáng nể, tiền và chính cái “ăng-ten” này đã giúp Cường đá ngày một từng trải thêm, dần dần tạo ra được cho mình một cái “gu” không phải người thức giả nào cũng có được. Không phải chỉ câu chuyện ngôi nhà kính, mà còn trong nhiều chuyện khác nữa ngoài đời, khó mà nói được Cường đá ngô ngọng cái gì. Trong nhiều trường hợp, Cường đá tỏ ra vượt trội hẳn nhiều nhà kinh tế có bằng cấp, nhất là trong việc đánh giá thị trường và phán đoán xu thế, ra quyết định. Người thích xem phim cowboys Mỹ thường phân vân vì sao một cowboy có thể trở thành ông chủ, một chính khách… Nhưng ai hiểu nguồn gốc và đường đời Cường đá, chắc sẽ dễ hiểu hơn những phim cowboys Mỹ: …giờ đây Việt Nam đang có một thợ đá trở thành một dạng bố già

Tùy tình hình, lúc dồn dập, lúc thưa thớt, song nhìn chung nhà kính mỗi tháng chỉ được dùng đôi ba lần. Hãn hữu Cường đá cũng tiếp khách riêng tại nhà kính, ví dụ như ông Hai,  những VIP khác cùng hạng hoặc cao hơn nữa.

-         Câu chuyện cao ốc Skyline đã ngã ngũ. Ba giao cho Hai Điểu đứng tên được không? Để chú Tư tiếp tục lo những việc khác. – Cường đá vào đề luôn, không dài dòng tại cuộc họp mặt này.
-         Ba thắng án, nhà bây giờ giấy trắng mực đen là của ba rồi, sao ba không đứng tên?
-         Đã bảo ba rút lui khỏi thương trường rồi mà. Không xuất đầu lộ diện nữa. Đây là nguyên tắc.
-         Con chỉ sợ làm như thế người ta phật ý, cho là mình trịch thượng, nhất là cái ông Tây nói tiếng Việt như ma...
-         Mặc nó. Cần nhận lấy việc này để tiếp xúc với một môi trường kinh doanh mới. Không trường học nào bằng.
-         Chịu đi! Ba cháu xắp xếp đúng đấy, Hai Điểu à. – lúc này Tư vôi mới tham gia ý kiến.
-         Ba có đặt cho con điều kiện gì không?
-         Có. Dành phần lớn thời giờ có thể vào mọi việc trong Hội đồng quản trị Skyline. Để mắt đến bất cứ việc gì. Vậy thôi… Được không?
-         … - Hai Điểu chưa dám trả lời.
-         Theo dõi kỹ và nắm lấy cách làm ăn của họ để làm vốn cho mình.  …Con đã khôn lên nhiều đấy, nhưng chưa ngon lắm! Còn phải học nhiều.
-         Dạ… Nhưng… - Hai Điểu đang toan tính trong đầu mua thêm một đội xe vua nữa cho tròn 70 cái và mấy cái máy xúc.., nghề xây dựng đang phất.
-         Không bàn ngang. Giao hết mọi việc đang làm cho vợ con. – Cường đá cắt phăng.
-         Con hiểu. – Hai Điểu đành phải cúi đầu nhận lời.
-         Song việc thứ nhất. Bây giờ nghe chú Tư. – Cường đá xoay sang Tư Vôi.
-         Công việc đúng như dự kiến, anh Ba à. Đất Thủ thiêm xong. Đất Bình Dương xong. Chỉ có Ciputra ngoài Hà Nội không y như kế hoạch.
-         Tại sao? Ta đi trước nhiều đứa cơ mà?
-         Thông tin của ta vẫn chậm so với những đứa khác tại chỗ anh Ba ạ. Chỉ mua được lẻ tẻ ba căn hộ chung cư, nhưng nằm trong ba bin-đing khác nhau, không ra mớ món gì cả. Cùng với hai nhà liền kề và một nhà biệt thự… Họ bán hết ngay từ hồi thị trường chứng khoán đang phất, chứ không phải lúc đổ bể như bây giờ. Đất xây cao ốc đường Lê Duẩn sát công viên Lê-nin đã bị cánh Hà Nội câu kết với nước ngoài nẫng tay trên từ lâu rồi, nhưng lại là cái may, dân tình và báo chí đang phản đối dữ dằn. Xem ra ngoài Hà Nội chẳng có gì làm được cho ra hồn anh Ba ạ. Ngoài ấy không như trong này. Đường dây của mình ngoài ấy lại chưa tốt, khó tìm được người đứng tên thay mình. Chỉ dựa vào điện thoại di động qua lại không ăn thua.
-         Thế còn hướng Ba Vì?
-         Chúng ta không phải là vua xứ Bắc, anh Ba!
-         Đúng. Cánh tay chúng ta ngoài ấy quá ngắn. – Cường đá kết luận.
-         Cần thời gian anh Ba ạ. Đang có nhiều lô đất mới quanh Hồ Tây, nên chú ý món này.
-         Biết. Chú định làm gì với những mớ đất ở Thủ Đức?
-         Đưa vào liên doanh, được không anh. Với bất kỳ ai cần. Vì khá đẹp và về cơ bản là liền khoảnh.
-         Lý do?
-         Để đất chết không được và rất khó giữ. Bán thì không nên, nhất là lúc này đang nguội.
-         … - Cường đá ngẫm nghĩ, mãi mới hỏi: - Quy hoạch dự án Thủ Thiêm bây giờ thế nào?
-         Đúng như những thông tin chúng ta có anh ạ. Đất đai trong phạm vi dự án phân bố hết rồi. Đất toàn bộ các vùng chung quanh dự án Thủ thiêm chúng nó mua hết rồi.
-         Nói lại đi, dự án Thủ Thiêm quy hoạch rộng bao nhiêu?
-         Em xem lại bản đồ rồi, lối chừng 8 cây số vuông, anh Ba. Nhưng bốn cây cầu và một đường hầm của dự án Thủ Thiêm thừa sức phục vụ cho cả một vùng dân cư  khoảng 200 - 300 cây số vuông, chưa tính một cầu cho người đi bộ.
-         Nói cụ thể đi, những công trình kết cấu hạ tầng này có đủ sức lan tỏa cho cả vùng Thủ Đức, Quận 2 và Quận 9 không?
-         Cầm chắc trong tay, anh Ba.
-         Tình hình đất đai chung quanh Thủ Thiêm thế nào?
-         Đã nói rồi anh Ba, chung quanh quy hoạch Thủ Thiêm đất bán hết trọi cho các đại gia rồi. Trước sau nhất định dự án sẽ phải mở rộng ra Thủ Đức và các vùng lân cận. Chúng ta đã có mặt sẵn ở đấy rồi.
-         Phần của chúng ta bao nhiêu?
-         Khoảng hai ba chục hécta gì đó.
-         Trong cả một vùng khoảng 200 cây số vuông? Sao ít vậy?

-         Như thế là cố lắm rồi anh Ba. Mật ít ruồi nhiều mà, nhất là không địch lại được cánh Năm Hồng.
-         Lại Năm Hồng?
-         Em mới là người gần lửa rát mặt! Lúc nào cũng như ác mộng. Mình ló mặt ở đâu là đã thấy nó rồi!
-         Mở miệng là Tư Hồng với Năm Hồng! Bàn chùn hả? – Cường đá cau mặt lại.
-         Làm gì có, anh Ba. Nhưng bọn này rắn lắm.
-         Không phải thế. Tại mình ngu thôi, không biết tận dụng thông tin.
-         Em đã làm hết sức thông tin rồi anh Ba.
-         Đến giờ này vẫn chưa nhận ra hả? Các công trình kết cấu hạ tầng đủ cả cho một vùng hai ba trăm cây số vuông, mà quy hoạch Thủ Thiêm chỉ có 8 cây số vuông. Coi như trọm trẹm hai ba trăm cây số vuông để chia chát nhau mà chỉ giành được có thế! Làm ăn vậy hả? Nếu ta trực tiếp vào cuộc thì khác rồi!  - Cường đá dữ dằn.
-         Nhưng chúng mình đâu có độc quyền thông tin anh Ba?
-         Biết. Nhưng có chuyện dốt! Đánh giá thông tin chưa hết mức! Làm chơi chơi!
-         Chính em là người nói với anh ngay từ đầu, hệ thống cầu cống và đường hầm của khu Thủ Thiêm quy hoạch như vầy thì trong vòng vài trăm cây số vuông đất trở thành vàng.
-         Càng lòi cái ngu! Nói được thế mà làm ăn vầy! Đến tận mõm rồi mà không biết đớp!
-         Cũng có thể tại “quan hệ” chúng ta chưa đủ bự. Có phải thế không ba? – Hai Điểu hỏi.
-         … - Cường đá bặm môi như một con thú dữ đang gằm ghè…
-         Thôi, giận mất khôn anh Ba. Tại… - Tư Vôi ngập ngừng.
-         Tại cái gì?
-         Tại anh Ba cứ đi đánh golf hoài và đứng ngoài chỉ tay năm ngón! – Tư Vôi không muốn bị rầy nữa.
-         Thế thì bao giờ tụi bay khôn được!
-         Sức chúng mình mới với có được vậy thôi, ta làm tiếp. Đường còn dài mà anh Ba... – Tư Vôi khuyên giải.
-         Liên doanh để giữ đất bây giờ hơi khó chú Tư ạ. – Hai Điểu vào việc.
-         Vì sao? – Tư Vôi hỏi cháu mình.
-         Đang lạm phát cao thế này, ngân hàng và doanh nghiệp đều thiếu vốn chú Tư ạ. Ngoại trừ liên doanh với nước ngoài, những dự án cho ra hồn hiếm quá. – Hai Điểu trả lời.
-         … - Cường đá vẫn ngồi im.

Tư Vôi và Hai Điểu chờ đợi bằng cách đứng dậy đi ra nhấm nháp cà-phê đá đã có sẵn tại tủ buýp-phê. Một lúc sau Cường đá gọi hai người lại:

-         Giữ đất! Bằng cách nào cũng phải giữ đất!
-         Bằng cách nào anh Ba?
-         Ở thủ Đức có khoảng bao nhiêu?
-         Em nói rồi, khoảng hai ba chục gì đó. Có thể mở rộng thêm, tất cả lối chừng đủ hay hơn ba chục héc-ta một chút.
-         Thôi được. Lên phương án chôn đất chờ thời! – Cường đá lúc này mới hết hằm hè.
-         Có gợi ý gì cụ thể không anh Ba? – Tư Vôi hỏi.
-         Mang danh vua lò vôi mà hỏi thế à? Gọi mấy thằng cha tổng công ty du lịch. Cho xây khu vui chơi giải trí kiểu như Suối Tiên. Tiền thuê đất tính hời một chút. Cần thì giúp chúng huy động vốn hoặc vay ngân hàng. Hợp đồng cứ nói lúc đầu là 5 năm. Chỉ 5 năm, không hơn nghen. Chúng nó đang thiếu dự án và thiếu công ăn việc làm.
-         Sau đó thế nào ba? – Hai Điểu hỏi.
-         Sau đó xé hợp đồng. Khi biết chắc quy hoạch đường xá thì có thể xé trước hạn. Nắm đất là nắm tất cả. “Đao” (down) thế này phải biến thành cơ hội! Đừng lúc nào quên điều này!
-         Nếu khu vui chơi giải trí không thành thì cho làm mini golf  được không ba?  – Hai Điểu góp ý.
-         … - Cường đá lặng thinh, trong đầu nhẩm tính các con số.
-         Cả nước có hơn một trăm sân golf rồi, báo chí nước trong nước ngoài đang chửi um cả lên. Dân càng chửi. Đừng có xui dại. – Tư Vôi bác ý kiến cháu mình.

Cường đá vẫn không nói gì, mãi mới quay ra hỏi Tư Vôi:

-         Có động tĩnh gì về các dự án sân golf mới của Thành phố chưa?
-         Trong 13 dự án sân golf mới đang xin duyệt, có tin ngày hôm qua Thành phố đã cấp phép 7 cái rồi anh Ba ạ, tổng cộng khoảng trên 700 héc-ta, nhưng trong đó không có cái sân golf Đồng Dơi của nhà mình.
-         Đù mẹ!.. Có phải tại con Bảo Vân vẫn đi kiện tiếp về cái chết của thằng Quân không? – Cường đá đập tay đập xuống bàn, sau đó ngồi im. Trên khuôn mặt không có gì động đậy, hai môi mím chặt.

Chờ một lúc, Tư Vôi nói tiếp:

-         Có thể đấy là lý do trực tiếp anh ạ. Nhưng cái chính là cánh VinaFund mạnh lắm anh Ba ạ, đô-la của chúng từ Nga và từ Trung Quốc đổ về như nước. Chúng đi đâu lọt đấy. Dự án sân golf của nhà mình thuộc nhóm xét  duyệt đầu tiên, nhưng bây giờ vẫn nằm chờ.
-         Được! – Cường đá buông một câu cụt lủn.
-         Được là thế nào anh Ba!
-         Chúng nó muốn treo lại cái của mình hả?
-         Em lo như thế.
-         Càng tốt!
-         Anh Ba nói sao?
-         Chuẩn bị các phương án xé lẻ sân golf thành đất chung cư, đất biệt thự, khu đô thị vệ tinh... Tìm quan hệ khác đi. Nếu chót lọt càng thắng! – giọng Ba Cường lạnh tanh.

Tư Vôi ngẫm nghĩ một lát rồi đấm xuống bàn:

-         Chuyện nhỏ như con thỏ! Nhất trí, anh Ba!
-         Tốt! – Cường đá kết luận. – Làm tiếp nghen!
-         Dạ.
-         Đất ở Bình dương cũng phải găm lại.
-         Xong ngay, anh Ba.
-         Còn một chuyện rắc rối khác.
-         Chuyện gì thế anh Ba?
-         Bữa nọ ông Hai vào đây lại nhắc chuyện xe chở đá đâm chết thằng Quân. Họ vẫn kiện tiếp ra Trung ương.
-         Kệ họ, ba. Công an đã có kết luận chính thức bằng văn bản cách đây mấy năm rồi. Viện Kiểm sát Thành phố, Viện Kiểm sát Trung ương đến nay im re, lo gì ba?
-         Giỡn hoài. Ông Hai đã nhắc thì không đơn giản đâu. – Cường đá nói lại.
-         Vấn đề là chứng cứ ba ạ. Mấy năm rồi mà họ không đưa ra thêm được chứng cứ nào.
-         Có đấy, nhưng yếu và thiếu. Ông Hai kể: Bảo Vân nói xe đá chuyển làn đường một quãng dài rồi cố ý đâm trực diện vào xe thằng Quân. Biên bản thừa nhận như vậy. Như thế không thể nói là tai nạn. Còn vì sao cố ý thì nhiệm vụ của Công an phải làm rõ. Bảo Vân còn nói: Dân đóng thuế nuôi Công an để làm gì?
-         Đấy là những lập luận cũ rích mà ba. Mấy năm nay vẫn thế.
-         Quên việc này đi anh Ba. Nào là xe mất lái. Nào là tài-xế ngủ gật, say rượu... Nào là sự cố bất khả kháng… Thiếu gì lý lẽ để bác bỏ, anh Ba? Trừ trường hợp lãnh đạo Thành phố có ý kiến chỉ đạo khác… – vua lò vôi lý sự.
-         Đã bảo là chỉ dọa cho nó sợ thôi, lại làm nó chết queo. Sai một ly, đi một dặm. Rách việc! – Cường đá làu bàu.
-         Con đã cho người dặn kỹ thằng lái xe đá như vậy, nhưng có lẽ nó ẩu nên quá đà.
-         Thôi đi! – Cường đá nổi cáu, quay sang Tư Vôi: - …Nhà của ông Hai hoàn tất chưa?
-         Xong hết rồi anh Ba, cả sổ đỏ ngon lành. Nhà cũng giáp bờ sông. Khi nào ông Hai nhận nhà và thích mua sắm gì cho nội thất thì anh Ba cho em hay. Em đã dặn kỹ lái xe của em mọi chuyện rồi.
-         Có ai coi nhà chưa?
-         Ngon lành. Khỏi phải bàn anh Ba.
-         Tốt. …Này Tư, quên Hà Nội đi. Như thế phân tán lực lượng quá. Kiếm người cáng đáng, rồi giao cho thím Tư theo dõi mấy việc lặt vặt ngoài ấy, được không?
-         Được ạ. Nhưng còn việc khu vực Hồ Tây trở thành trung tâm của thủ đô lớn? – Tư Vôi hỏi lại
-         Không bõ. Việc này ta tính sai.
-         Anh cân nhắc kỹ chưa? Đất ở đấy bây giờ có giá 50 triệu đồng/mét vuông đấy.
-         Bỏ!
-         Chết cha!... Thế còn đất Hòa Lạc, đất Ba Vì…? – đầu óc Tư Vôi nghĩ đến một vài “mối” đã hình thành ngoài Bắc.
-        
-         Người ta sáp nhập Hà Tây làm Thủ đô chỉ vì mục đích này mà, anh Ba!..
-         Đập bể đầu bây giờ! Nói năng như thế quem mồm đi. – Cường đá  gắt.
-         Cả nước nói thế, đâu mình em, anh Ba.
-         Không thể hai tay ôm hết bầu trời được. Nghĩ nát rồi, chân rết ngoài ấy ít quá. Đất dụng võ của chúng mình trước sau vẫn là trong này.
-         Tuân lệnh! – Tư Vôi biết không gặng được nữa, vừa nói vừa cười, chịu khuất phục tính quyết đoán của anh mình.
-         Chú Tư và Hai có biết vì sao Skyline phải hạ mình đến thế không?
-         Tại cái nhà của ba đắc địa quá chứ còn gì nữa ba? – Hai Điểu nhanh nhẩu.
-         Em nghĩ cánh ở “rờ”[2] về bây giờ ngày càng yếu, nhất là tư khi ông Chín Tạ thất sủng[3]. Mà Skyline thì lại ra đời từ cánh này.
-         Đúng. Này Hai Điểu, còn lâu con mới theo kịp được chú Tư con. Phải ráng nữa nghen. Họ đang cần vây cánh mới.
-         Dạ.
-         Ba con nhét con vào Hội đồng quản trị của Skyline là có lý đấy. – Tư Vôi tán thưởng.
-         Thực quả con quên bẵng ông Chín Tạ rồi ba ạ. – Hai Điểu thừa nhận. – Chuyện ông Chín nghe chừng cũng chìm xuồng rồi phải không ba? Vụ này tệ hơn vụ xe đá của con vạn lần chứ[4]?.
-         Chìm xuồng một nửa thôi. – Cường đá giảng giải: - Đệ tử ông Chín là thằng Thắng phạm tội hiếp dâm và giết người đã bị tử hình rồi. Vợ ông Chín dính líu đường dây buôn lậu nhiều thứ, nhưng chưa đủ chứng cứ nên cho qua. Bạch Liên mười mươi là tự tử, án nói rõ chẳng liên quan gì đến ông Chín. Thế là ông Chín vô can. Cho ông Chín ra khỏi thành ủy, chuyển công tác khác để giữ thể diện cho lãnh đạo. Thu xếp thế khá ổn.
-         Đúng quá! Chẳng lẽ hơi một tý đem bỏ tù hết thì bộ máy này lấy đâu  ra người mà làm việc. – Tư Vôi đồng tình.
-         Nhưng cái lão Tám Việt dai như đỉa đói mà ba. – Hai Điểu nhắc nhở.
-         Phải, đến bây giờ ổng vẫn chưa buông tha vụ xe đâm chết thằng Quân. Cứ lẵng nhẵng giúp con Bảo Vân kiện Thành phố.
-         Tám Việt rồi cũng chấm hết, lo gì anh Ba? – Tư Vôi nhận xét: - …Cứ năm ngày thì ba ngày vào viện khám tim, liệu còn làm được gì nữa. 
-         Phải. Cái gì ta không cản được, bàn tay của trời sẽ giúp ta. Lo gì… - Cường đá mặt lạnh như tiền.
-         Rắn rỏi chịu chơi như anh Ba lúc nào giáp mặt cánh Năm Hồng hay cánh VinaFund coi! – Tư Vôi chọc anh mình.
-         Linh tinh thế đủ rồi. Bắt tay vào việc đã bàn đi. – Cường đá đẩy ghế đứng dậy. Hai người còn lại cũng đứng lên theo.

Đi khỏi bậc nhà bước xuống vườn, Tư Vôi còn nán hỏi thêm Cường đá:

-         Vụ đất trường dậy nghề Quận 9 chưa giải quyết xong, anh Ba. Bàn mọi cách mà họ vẫn không chịu di dời. Có cách nào không anh Ba?
-         Còn thời gian không?
-         Chậm nhất là một năm nữa bằng mọi cách phải đưa nốt khu đất của trường này vào dự án khách sạn 5 sao, vì thương lượng hợp đồng xong đến chín phần mười rồi.

Cường đá đứng lại, lục lọi mọi thứ trong đầu.

-         Ai chủ quản trường? – Cường đá hỏi.
-         Sở Lao động và Thương binh Xã hội.
-         Thử xem, đến bàn với giám đốc Sở. Vạch ra một số khuyết điểm của trường này, rồi bảo Sở lệnh cho sáp nhập trường này vào một trường nào đó danh tiếng hơn. Cấp đất di dời cho nó, kèm theo hứa hẹn giúp đỡ cải tiến gì đó… Bảo dự án chi tiền trang trải việc này từ A đến Z giúp Sở nghen. Như thế có thể di dời trường ngon lành. 
-         Cái chính là chỉ sợ dân chửi và sợ cái mồm mấy thằng nhà báo, chứ còn đất lấy cách nào mà chẳng được.
-         Làm như thế bịt mồm được mấy thằng nhà báo chưa?
-         Đắc sách đấy. Nhà báo im, dân cũng sẽ im. – Tư Vôi thán phục.
-        

Lúc này cả ba người vợ mới từ trong phòng khách ùa ra ngoài vườn nhập bọn với ba người chồng, cười nói râm ran khu vườn…

Hai Điểu đưa ra sáng kiến:

-         Con muốn mở tiệc chiêu đãi người đẹp thế giới thi hoa hậu hoàn vũ nước ta. Ba và chú Tư tính sao?
-         Lý do? - Cường đá cộc lốc.
-         Thanh thế của chúng ta chưa xướng. Nên tiếng nói bị hạn chế. Đã thế nói đến chúng ta là mọi người chỉ nghĩ đến vôi, đá, gạch, xe…
-         Nói về mi hay nói về ta? – Cường đá hỏi.
-         Nói chung về cánh ta ba ạ. Phải thay đổi hình ảnh này mà ba! Con muốn ngày nào đó sẽ đánh bại Năm Hồng. – Hai Điểu trả lời.
-         Nghĩ được thế là tốt. Tính tiếp đi. – Cường đá tán thành, tuy trong bụng vẫn lo Hai Điểu chưa hiểu hết cái mạnh và cái yếu của tổ chấy.
-         Chiêu đãi với danh nghĩa nào anh Hai? – Vợ Điểu hỏi chồng.
-         Tiền sẽ tìm hộ danh nghĩa, lo gì. Quảng cáo cho mình như thế mới độc chiêu. Nhà nước bỏ ra mấy chục triệu đô để tổ chức cuộc thi hoa hậu này, ta là nước chủ nhà, tội gì mà không đớp lấy tận dụng cho chúng mình?
-         ???
-         Làm gì có lắm tiền vậy. Các nhà tài trợ bỏ ra là chính. – vợ Hai Điểu cãi.
-         Thì cũng là tiền của đất nước này! Ta là nước chủ nhà mà. – tay Hai Điểu vung lên.
-         ???

Ý kiến của Hai Điểu lúc đầu làm mọi người ngơ ngác. Ngay sau đó tất cả đều bàn vào, câu chuyện trên vườn chỉ có sáu người mà như pháo ran…





[1] Diễn ra trong quý III năm 2006 của thành phố Hải Phòng, xử tội tham nhũng lớn về đất đai tại Đồ Sơn, nhưng tất cả các bị cáo người có trọng trách cao nhất được miễn truy cứu trách nhiệm hình sự để kiểm điểm và xử lý hành chính, số còn lại được hưởng án treo và phải nộp án phí 50.000 đồng/người. Án này về sau bị hủy, vụ này phải xử lại.
[2] Cánh cán bộ đảng viên lãnh đạo Thành phố gồm những người đã tham gia chiến khu thời kháng chiến chống Mỹ.
[3] Xem thêm: Dòng đời, quyển hai, tập IV,  từ trang 481…
[4] Xem thêm Dòng đời. Đây là vụ trọng án, liên quan dến đất đai, buôn lậu, hiếp dâm và và xảy ra án mạng. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét