Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

"Lũ" - Final Draft April 2015




8

         Càng đến gần ngày “chung kết” chuyến ra quân đầu tiên của Tình thương.com (http://www.tinhthuong.com), dân cư mạng ở Sài Gòn càng xốn xang. Ngày đêm họ như không ăn không ngủ. Đấy là một Sài Gòn đầy nhiệt huyết trong cái Sài Gòn mênh mông và náo nhiệt không ngừng nghỉ. Hai  MC của đoàn thay nhau ngồi mạng 24 giờ trên 24 giờ, lúc nào bí quá họ kéo bất kỳ ai đứng quanh thay thế một lát. Mạng điện thoại 3G bây giờ thật quả là lợi hại…

          Dân cư mạng ở Sài Gòn gọi buổi giao lưu sắp diễn ra này là trận chung kết. Không biết cái sáng kiến đầy hơi hướng bóng đá này từ đâu ra và của ai, nhưng dân cư mạng Sài Gòn đang làm mọi việc cho buổi giao lưu này y như là chuẩn bị cho chung kết bóng đá thật.


          Kể ra cũng xứng đáng gọi buổi giao lưu này là chung kết, vì nó là buổi cuối cùng và cũng là đỉnh cao của đợt ra quân đầu tiên của tinhthuong.com cách đây sáu tuần lễ. Lúc đầu chỉ dự kiến bốn tuần. tinhthuong.com xuất phát từ Thủ đô Thăng Long. Đi lên Quê Tổ Hùng Vương làm lễ tuyên thệ với tổ tiên, rồi lần lượt là các chặng đường Nam tiến nối tiếp nhau khắp chiều dài đất nước... Khi bước chân về tới Thành phố Hồ Chí Minh, tinhthuong.com đã giao lưu được với 11 tỉnh thành, tất cả cộng lại có đến hàng vạn người tham dự...

           Các “fan” của Vi Thanh và của tinhthuong.com là một bộ phận của phong trào những người hâm mộ bóng đá tại Sài Gòn. Cho nên chỉ trong vòng vài tuần, sức hấp dẫn của các “fan” này đã chinh phục được hầu như toàn thể cộng đồng dân cư mạng ở Thành phố.  Mặt khác, các buổi giao lưu vận động phòng chống ung thư của tinhthuong.com càng đi vào phía Nam càng thức tỉnh sự chú ý và háo hấc của họ. Hầu hết những người tham gia  chung kết của tinhthuong.com vốn không quen biết nhau, nhưng các thông tin, tri thức, kiến thức, các lời tâm sự, các lời kêu gọi...qua internet và mobilefone tạo ra cho họ sự đồng cảm đồng lòng đến kỳ lạ. Nhiều lúc họ cảm thấy như đang ở bên nhau, đang đối thoại trực diện với nhau, nắm tay nhau, càng khao khát gặp mặt nhau... Chẳng mô hình, cũng chẳng có đội ngũ nào cả, song thông tin trên sóng mạng giống như bàn tay vô hình gom những con người khắp mọi phương trời này thành một khối, hướng tim óc của họ về một hướng... Các thành viên facebook, twitter tham gia vào chung kết tăng lên từng ngày, có thể gọi là cấp số nhân...

          Trên hết cả là dân cư mạng ở Sài Gòn cảm thấy như họ đang khám phá ra một điều gì đó mới mẻ, đang dắt tay nhau cùng đi về một vùng trời mới... Tình thương.com không chỉ có kêu gọi, chia sẻ, tâm sự, mà còn đánh thức, thôi thúc, tay nối các vòng tay, là sự bừng tỉnh của chính mỗi người… Từ Bắc vào Nam...

          Trên mạng, khoảng từ hai tuần nay, các “fan” của Vi Thanh tại Thành phố Hồ Chí Minh đã cùng với Trung Nam thiết kế xong chương trình giao lưu của buổi chung kết. Họ làm việc ngày đêm. Nhiều “fan” đi về tận các trường trung học và đại học, các phường quận, xí nghiệp, các chùa, nhà thờ... Điều bất ngờ lớn nhất là họ tranh thủ được sự hậu thuẫn của Thành Đoàn. Nhờ vậy chuyện khó nhất là khâu địa điểm tổ chức và các vấn đề cụ thể liên quan đến an ninh trật tự được giải quyết mỹ mãn. Chung kết có thể chọn địa điểm cho mình là quảng trường Nhà Hát Lớn Thành Phố, hay là sân vận động của Quân khu 7, Thành Đoàn sẵn sàng lo trọn vẹn các thủ tục. Thật là còn hơn cả hạn hán gặp mưa rào!.. Bàn đi tính lại mãi, Trung Nam và các “fan” chọn phương án hai cho chắc ăn. Lý lẽ rất đơn giản: Người tham gia có thể đông hoặc có thể vắng, song an toàn là trên hết. Việc lớn việc nhỏ cái gì tinhthuong.com cũng phải tính toán, dự trù gấp đôi gấp ba so với đòi hỏi thực tế…

-        
-         Thành đoàn lúc này rất được việc có phải không anh? – Vi Thanh hỏi người yêu của mình với cái nháy mắt rất tinh nghịch.
-         Họ đang bí đề tài hoạt động mà. Lại được chúng ta làm công không!
-         Cái sáng kiến của 2 MC là phải túm lấy Thành đoàn thật láu cá!
-         Tương kế tựu kế mà, tất cả vì Vi Thanh!…
-         Nói thế em sẽ khai trừ anh khỏi đoàn đấy!
-        

          Câu chuyện giữa hai người rúc rích trong tiếng cười.

          Mọi chuyện bây giờ chỉ còn phụ thuộc khả năng tỏa sáng của tinhthuong.com và kết quả hoạt động của các “fan”.

          Việc duy nhất các “fan” đến giờ phút này vẫn chưa sao thực hiện được là loan báo chính thức buổi chung kết trên các phương tiện báo chí và truyền thông chính thống. Việc này cần lắm, không chỉ vì lo đêm chung kết sẽ có thể lẻ tẻ, nhạt nhẽo, vì thành công ở những nơi khác không hẳn sẽ thành công ở Sài Gòn. Quan trọng hơn nữa đây còn là thước đo nhiều thứ  phải đo đếm, lượng ước được – trước hết là đo phản ứng của những người cầm quyền.

          Thước đo cho nhiều thứ khác nữa…

          Trung Nam cũng đôi ba lần bộc bạch nỗi lo này với mẹ và chú Thạch. Trước sau mẹ Trung Nam chỉ có một câu trả lời duy nhất: “Cứ nhìn về phía trước con ạ! Đừng ngoảnh lại!” Bên chỗ chú thím Huỳnh Thái Vũ – Bích Ngọc và chỗ cô Huỳnh Bảo Vân cháu ông Lê Hải cũng đều khuyên Trung Nam như vậy. Mang tiếng là dân Thành phố, song các cô chú họ Huỳnh cũng không sao có được thông tin gì rõ ràng hơn, mà chỉ nhắc thêm: “Họ đã dè dặt như vậy, mọi việc lại càng phải cẩn tắc các cháu ạ...”

          Các “fan” đã lo lại càng lo. Các “fan” tới tấp điện thoại hoặc email giục giã Trung Nam bằng mọi cách tiếp xúc với giới có chức có quyền…

          Đành tăng thêm tần xuất sử dụng mạng để thay thế mọi thiếu hụt của báo giấy. Dưới mọi dạng. Email, clip.., blog, facebook, twitter, điện thoại, nhắn tin... và cả truyền miệng nữa. Các “fan” cũng tìm mọi cách xoay ống ngắm vào các báo và tạp chí lẻ của mấy hội doanh nhân.., nhưng toàn là báo tuần, báo tháng và báo quý.., và cũng phải chờ kết quả... Trên không ít các đường phố Sài Gòn người ta còn thấy chỗ này chỗ khác các áp-phích về buổi chung kết, đủ các kích cỡ mầu sắc... Cái thì giống như quảng cáo bàn hàng đại hạ giá. Cái thì sệt “gu” tiếp thị của mấy công ty thương mại. Cái thì giống như quảng cáo của một đoàn xiếc hay nghệ thuật nào đó... Nghĩa là nghiệp dư hết chỗ nói, song hầu như được người qua đường rất chú ý, có thể vì tên tuổi Vy Thanh đang như ngôi sao lấp lánh.

          Liên tục bốn ngày trước buổi chung kết, tinhthuong.com cuối cùng cũng tranh thủ gặp được ba tờ báo lớn nhất của Sài Gòn, đó cũng là các tờ báo thuộc loại lớn nhất của cả nước. Bên cạnh việc giao tiếp với trường Đại học Y, trường Cao đẳng Kỹ thuật, trường Đại học Tổng hợp, Khu công nghiệp Linh Trung, Khu chế xuất Tân Thuận.., tinhthuong.com còn tới được một số phường, quận... Đỉnh cao trong những ngày này là tinhthuong.com được đại diện của Thành Đoàn tiếp chính thức, có khá nhiều phóng viên cùng dự. Các phù hiệu cho thấy có cả VTV1, VTV9, VTVHCM, các báo lớn của cả nước... Các máy video, mobile các máy thu tiếng… làm việc hết công suất. Thành phần hùng hậu đủ hết ráo, ghi ghi chép chép rào rào, chớp ảnh lóe lóe... Lời lẽ trong buổi tiếp dành cho đoàn rất ân cần, khích lệ...

          Một thành công sớm nho nhỏ khác nữa là các cô chú họ Huỳnh đã giúp các “fan” liên hệ được với một số doanh nhân nhóm Sài Gòn tiếp thị. Nhóm này nhận in một vạn tờ rơi giới thiệu tinhthuong.com và hứa vận động đông đảo các doanh nhân tham gia đêm chung kết.

          Riêng tại khu chế xuất Tân Thuận tinhthuong.com có hẳn một buổi giao lưu ngắn 30 phút với công nhân khi tan tầm ca 2, ngay trên công viên của khu chế xuất. Sau khi nghe Trung Nam nói tóm tắt về tinhthuong.com và nghe Vi Thanh hát Bài ca hy vọng là đã quá 5 giờ chiều. Buổi giao lưu không thể kéo dài thêm, nhưng nhiều người cứ nấn ná mãi...

          Từng giờ, từng giờ, buổi chung kết đang đến gần. Các “fan” và Trung Nam mỏi tai mỏi mắt theo dõi động tĩnh trên báo chí in, báo chí mạng của nhà nước...

          Song cho đến ngày cuối cùng, tất cả vẫn im re. Cái Thành phố đồ sộ này hầu như chẳng hay biết gì về cuộc họp mặt với 3 tờ báo lớn, với Thành Đoàn…

          Trên các báo chí chính thống, tịnh không có lấy một chữ con con nào về chung kết.

          Bao nhiêu lo lắng chĩu ngực.

          Mọi người trong tinhthuong.com đoán non đoán già...

          Trong khi đó trên các kênh TV và mọi báo chí ngày đêm vẫn rần rần các tin, các bài về thi hoa hậu, về lễ hội...

-         Chắc lại cái trò wait and see? – một “fan” bình luận.
-         Nhưng mà wait and see cái con khỉ gì mới được chứ? – một ý kiến vặn lại.
-         Nhỡ tinhthuong.com làm chính trị thì sao?
-         Ô hay, thế hành trình suốt từ Bắc vào đây công khai ráo trọi trên mạng chưa đủ dọn dẹp hết nghi ngờ à?
-         Hay là họ sợ cái chuyện vẽ đường cho hươu chạy?
-         Hươu nào? Đường nào?
-         Ôi giời, ai mà hiểu thấu được cái đầu Tào Tháo của mấy nội làm an ninh, làm tổ chức!..
-         Tính sao đây?
-         Không tính toán gì hết. Không chính chị chính em gì cả! Nói là làm!
-         Đúng! Không được run! Chẳng lẽ Thành Phố mang tên Bác mà lại thua các tỉnh à?
-         ...
-         ...

          Trung Nam chỉ ngồi nghe. …Nhìn về phía trước! Không ngoảnh lại đằng sau!.. Trung Nam chẳng nói thêm được điều gì. Đến nước này trong đầu cũng chẳng nặn ra được điều gì đáng nói để đem ra bàn, ruột gan cứ như lửa đốt... 

        ...Cứ y trang trong chương trình!.. Nói là làm!.. Nhìn thẳng về phía trước!..  – Trung Nam lẩm bẩm như một cái máy nói, nhưng thật ra là đang tự lên dây cót cho mình.
       ...
       ...


          Sáu giờ chiều. Tuy đã vào cuối tháng mười hai, nhưng trời Thành phố lúc này vẫn còn sáng lạ thường. Người người như kiến lục tục kéo nhau về sân vận động Quân khu 7. Càng về sau càng đông. Bãi đỗ xe được lấp đầy nhanh chóng. Chỗ này chỗ khác có những tốp người ăn mặc đồng phục theo mầu khác nhau của các nhóm fan bóng đá. Các tốp này đầu chít khăn, hoặc đeo ruy-băng trên người, đủ các mầu sắc. Nhiểu tốp đem theo cờ xúy, biểu ngữ, trống, chủm chọe, loa điện... Ngoài cờ đỏ sao vàng như rừng, người ta còn thấy tua tủa các cờ và phướn của các hội làng, cờ các chùa và các nhà thờ...  Có một số biểu ngữ được viết rất đẹp và có tính nghệ thuật:  “Vi Thanh tiến lên!.. “tinhthuong.com muôn năm!”, “I love Vi Thanh!”, “We love Vi Thanh!.. Có biểu ngữ không chữ mà chỉ có hình trái tim đỏ chói in nổi lên trên logo của tinhthuong.com...

          Lời và nhạc của các bài hát trong hai cuộc kháng chiến được phát đi qua dàn nhạc điện tử từ sân khấu sao lúc này có một âm hưởng hào hùng, lôi cuốn thiết tha đến lạ lùng. Ai cũng cảm thấy dường như chính mình đang lâng lâng bay cao, hay là đang được tiếng nhạc dắt đi... 

          Đồng hồ từ phía chuông nhà thờ ngay bên cạnh sân vận động điểm 7 giờ. Người người đã đứng kín gần hết lòng sân cỏ.

          Chung kết dự định khai mạc đúng giờ, nhưng các dòng người như nước vẫn tiếp tục kéo vào sân vận động. Trung Nam quyết định chờ thêm mươi mười lăm phút nữa, cử nhạc lấp chỗ trống. Ban tổ chức khá thông minh, lựa chọn được toàn những bài nhạc tạo không khí sôi động. Không khí phấn chấn trên sân cỏ khiến Trung Nam quyết định phải làm tốt hơn nữa phần mở đầu bằng các video clips và power points.
         
          Có một tốp mặc đồng phục trắng, đầu chít băng đỏ, đông tới khoảng trên một trăm người. Hầu hết đều rất trẻ, tốp đi đầu mang biểu ngữ “Sinh Viên đại học Tổng hợp”. Khi tiến gần đến cổng sân vận động, đoàn này xếp thành hàng ngay ngắn, vừa đi vừa đồng ca bài Dạy mà đi! dưới sự dẫn đường của một ngọn cờ đỏ sao vàng rất to và một cây ghi-ta điện có gắn loa... Khi đoàn này vào đến bên trong sân vận động, toàn thể biển người trong sân đồng thanh hát theo.

...Dậy mà đi, dậy mà đi
Ai chiến thắng không hề chiến bại
Ai nên khôn không khốn một lần
Dậy mà đi, dậy mà đi
Dậy mà đi hỡi đồng bào ơi...

Dậy mà đi hỡi đồng bào ơi!...
         
          Dàn nhạc điện tử của sân khấu lập tức chuyển làn cầm chịch cho bài hát. Cả sân cỏ ào ạt sóng lớn...

          Lời hát và không khí hào hùng làm nức lòng mọi người. Bài hát được hát đi hát lại vài lần rồi mới dừng...

          Đặt chân vào sân vận động, ngay lập tức mọi người hầu như bị cái sân khấu hoành tráng hớp hồn. Khá rộng, trang trí rất chuyên nghiệp, như thường thấy tại các buổi biểu diễn ngoài trời của các ban nhạc Pop lớn ở châu Âu, ở Mỹ... Dàn âm thanh, dàn đèn hiện đại.., tất cả được điều khiển rất điêu luyện. Hai bên sân khấu là hai phông lớn cho đèn chiếu các video clips và power points. Khán giả được liên tục giới thiệu về lịch sử ra đời của tinhthuong.com, về thân thế và sự nghiệp nghệ thuật của Vi Thanh... Một số đoạn video clip giới thiệu những ngày Vi Thanh sống và chữa bệnh tại bệnh viện Elisabeth ở Singapore... Thoạt đầu khán giả ngỡ ngàng, vì không tìm thấy bệnh nhân đâu cả, chẳng thấy ai ốm yếu hay có dáng dấp có thể coi là con bệnh. Nhưng rồi khán giả cũng nhận ra, bệnh nhân lại là chính nhân vật sôi nổi nhất trong các video clips này... Các cuộc đối thoại giữa Vi Thanh và hiệp hội Terry Fox[1], một số emails và đối thoại qua webcam Vi Thanh trao đổi với bà Jay Pausch - vợ của giáo sư quá cố Randy Pausch[2]... – tất cả được chuyền đạt lại bằng cả hai ngôn ngữ Việt, Anh...   

          Đôi lúc trên sân cỏ chết lặng. Đó là lúc trên màn chiếu, hình ảnh Terry Fox đổ ngã trên đường chạy việt dã, mồ hôi đầm đìa, cái chân giả bê bết máu từ các vết thương văng ra vệ đường, nhưng Terry Fox tay chống đất cố đứng dậy. Ông lò cò tìm chân giả buộc vào rồi chạy tiếp... Về gần đích, Terry Fox ngã xóng xoài, ông cố bò tiếp tới đích rồi nằm yên bất tỉnh...

          Cũng có lúc sân cỏ rộ lên tiếng cười và những tiếng thốt lên trầm trồ thán phục khi mọi người thấy Randy Pausch đang giảng Bài giảng cuối cùng bỗng dưng dừng lại. Ông làm động tác thể dục tay chống đất, thậm chí có lúc chống lên chống xuống bỏ một tay. Sau đó Randy Pausch đứng dậy xoa hai tay vào nhau, vừa cười vừa nói với mọi người:

-         Các bạn thấy chưa, tôi có bệnh, chứ không yếu. Tôi dám thi đua với các bạn động tác thể dục này. – tiếng cười và tiếng vỗ tay của cử tọa vang lên - ...Tôi chỉ muốn chứng minh với các bạn: Một khi các con bài đã chia, chúng ta không thể thay đổi được nữa, nhưng rõ ràng chúng ta có thể thay đổi cách chơi bài!..[3]

          Tiếng vỗ tay vang dền của cử tọa trên màn chiếu hình hòa vào tiếng vỗ tay rào rào hồi lâu của cử tọa trên sân cỏ...

          Tiếng vỗ tay ngừng hẳn khi Jay Pausch xuất hiện trên màn chiếu hình, bà nói:

-         Với tôi, với các con tôi, Randy vẫn luôn luôn ở bên cạnh. Tôi hy vọng các bạn Việt Nam cũng cảm thấy Randy đang đồng hành cùng các bạn!..

          Sóng vỗ tay lại nổi lên.

          Các video clips về hành trình của tinhthuong.com từ Bắc vào Nam cũng đôi ba lần bị ngắt quãng vì các tràng vỗ tay. Nhất là khi video clip chiếu đoạn giao lưu của tinhthuong.com tại thành phố Phan Thiết / Bình Thuận. Người ta thấy một chiếc xe lăn được đẩy ra giữa sân khấu, nhưng nhìn mãi mới thấy người. Đó là Lê Công Hùng, 42 tuổi, tổng giám đốc công ty phần mềm Vietsoft. Qua một số lần xuất hiện trên tivi, anh được dân gian khắp nơi trong cả nước tặng cho cái tên “Hùng anh hùng”, vì hiếm thấy một người khuyết tật nào có thể phấn đấu kiên cường với tật nguyền và thành đạt lớn như vậy. Song mọi người vô cùng cảm kích về tấm lòng bác ái và các hoạt động từ thiện của anh. Hùng anh hùng có khuôn mặt và giọng nói đúng tuổi như người bình thường, chỉ có thân thể anh bị một chứng bệnh còi xương kỳ lạ làm biến dạng hoàn toàn từ lúc anh lên 5 tuổi. Anh lọt thỏm trong cái xe lăn được chế tạo đặc biệt cho riêng mình, cánh tay ngắn ngủi khua khua cái micro lên chào mọi người, anh không cúi đầu được:

-         ...Theo dõi trên mạng, tôi được tinhthuong.com cổ vũ mạnh mẽ. Tôi tự hỏi mình có thể liên kết hiệp hội những người khuyết tật Bông Sen Vàng do tôi lập ra với tinhthuong.com được không? Từ thu nhập của công ty mình, bẩy năm qua tôi đã đào tạo miễn phí cho 117 em thành nhân viên kỹ thuật phần mềm... Nhưng dù sao đấy cũng mới chỉ là những cố gắng riêng lẻ. Nếu liên kết lại, chúng ta chắc chắn sẽ còn làm được nhiều việc hơn thế! Tại diễn đàn này, tôi trân trọng đề nghị kết nghĩa giữa Bông Sen Vàng và tinhthuong.com! – tiếng vỗ tay của cử tọa trên màn chiếu dấy lên tiếng vỗ tay trên sân cỏ. - ...  ...  ...Công ty phần mềm Vietsoft xin đứng ra lập quỹ từ thiện và sẽ đi quyên tiền cho phòng ngừa và chống ung thư. Vietsoft xin góp ngay một trăm triệu đồng để khởi đầu việc lập quỹ này... ... ... Nhân dịp này Bông Sen Vàng xin tặng tinhthuong.com khẩu hiệu “Tình thương chiến thắng!”... ...  ...

          Lê Công Hùng giơ micro lên hô to khẩu hiệu mình trao tặng. Cử tọa hưởng ứng nhiệt thành...

-         “Tình thương -” – tiếng của Hùng lanh lảnh trong loa.
-         “Chiến thắng! Chiến thắng! Chiến thắng!” – tiếng hô vang của cử tọa dội lại.
-         “Tình thương - ”
-         “Chiến thắng! Chiến thắng! Chiến thắng!”
-         “Tình thương - ”
-         “Chiến thắng! Chiến thắng! Chiến thắng!”
-         ...
-         ...

          Khán giả trên sân cỏ cũng hô theo...

          Từ cánh gà bên trái sân khấu, Vi Thanh và Trung Nam chăm chú theo dõi không khí của cử tọa. Hai người xuýt xoa, vì rơi vào hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

-         Rõ ràng những mặt tốt đẹp nhất của văn hóa nhạc Pop, văn hóa bóng đá đã thổi bùng nhiệt huyết của giới trẻ đất nước ta em ạ.
-         Thời đại của hội nhập và internet mà anh!.. Mở cửa là đúng! Miễn là chọn được hướng đi đúng...
-         Ôi, một khi mỗi người ý thức được chính mình!..
-         Nhất là ý thức hành động tập thể của họ anh ạ!..
-         ...
-         ...

          Nhưng rồi không khí nhiệt thành và sự hưởng ứng đồng loạt rất mạnh mẽ của cử tọa vượt xa mọi suy nghĩ của họ. Cả hai đều lặng đi, đứng yên. Vi Thanh gục đầu vào vai Trung Nam, nước mắt giàn giụa...

          Những giọt nước mắt của hạnh phúc!...

          Phan Thiết đã là đỉnh cao mới, đỉnh cao thứ ba của cuộc hành trình này... Nhưng hôm nay, tại Thành phố... ...Ôi!.. Rất xứng đáng đêm nay là đêm chung kết!... Rất xứng đáng... – Trung Nam ôm hôn Vi Thanh nồng cháy...

          MC của buổi chung kết bước tới, hai tay lôi hai người ra khỏi sự ngây ngất:

-         Phần chính thức bắt đầu được rồi!
-         Nhất trí! – Trung Nam đáp lại. Trong khi đó Vi Thanh lấy tay gỡ lại đầu tóc một chút. Nhưng cả hai vẫn đứng yên tại chỗ.
-         ...

          MC quay ra ngay lập tức.

          ...
          ...
          Sau phần mở đầu của MC, đến tiết mục xuất hiện của Vi Thanh với tư cách là người sáng lập tinhthuong.com.

          Trang phục giản dị theo kiểu thể thao, không make up, micro trong tay, Vi Thanh bước những bước dài ra sân khấu, nhanh nhẹn, mắt hãy còn đỏ hoe, nhưng trên khuôn mặt không thể có nụ cười nào tươi hơn, rạng rỡ hơn!..

...Dậy mà đi, dậy mà đi
Ai chiến thắng không hề chiến bại
Ai nên khôn không khốn một lần
Dậy mà đi, dậy mà đi
Dậy mà đi hỡi đồng bào ơi...

Dậy mà đi hỡi đồng bào ơi!..

            Chỉ cần thấy Vi Thanh xuất hiện, sấm vỗ tay đã vang lên rồi. Từng hồi. Từng hồi… giữa muôn vàn tiếng hò reo…

          Đèn, nhạc, giọng hát của Vi Thanh, tình yêu, tình thương, khát khao được gửi gắm, được cống hiến, khát khao được cho được nhận, ước mong tìm được đến nhau, sự hòa đồng của mọi trái tim.., và biết bao điều cao quý khác nữa…

          Làn sóng hàng nghìn cánh tay nhấp nhô theo nhịp hát của Vi Thanh.

          Làn sóng hàng nghìn cánh tay khoác vai nhau lúc cao lúc thấp theo cánh tay điều khiển của Vi Thanh…

          Tất cả quyện vào nhau làm nên không khí tưng bừng và thắm đặm sự gắn kết giữa người với người… Bầu trời trên sân cỏ lúc này bừng sáng hẳn lên ánh sáng chan hòa tình người.
         
Dậy mà đi, dậy mà đi
Dậy mà đi hỡi đồng bào ơi...
Dậy mà đi hỡi đồng bào ơi!..

          Có lúc Vi Thanh đổi “tông”, đưa giọng hát lên cao vút, réo rắt. Lúc  xuống trầm rất thấp, như muốn làm vỡ con tim. Có lúc Vi Thanh chuyển làn, hát cao hơn  hẳn một bát độ, đưa tâm hồn của sự hoà đồng vút lên cao... Người người như đang được giọng hát quyện lại với nhau thành một khối. Lúc Vi Thanh như đang tha thiết nói với mọi người, chia sẻ tâm tình với từng người, kêu gọi, thôi thúc…

          Trời đất trên sân cỏ chuyển động mạnh khi Vi Thanh làm hiệu tất cả cùng đồng ca. Nhiều người vừa hát vừa nắm cả hai tay lại làm nhịp. Có người phanh áo như muốn xé toang lồng ngực để hát. Có nhóm vừa khoác vai nhau hát, vừa giậm chân theo nhịp như đang bước theo tiếng gọi thiêng liêng của tâm hồn mình…

-         Xin cảm ơn. Xin chân thành cảm ơn… – Vi Thanh kết thúc phần đồng ca bài Dậy mà đi.

Trong giây lát sân cỏ bỗng trở nên im phắc, thi thoảng mới có một vài tiếng lạo xạo điện phát ra từ dàn loa.

          Vi Thanh dừng một lúc rồi cúi rạp chào mọi người. Cử tọa đáp lại bằng một đợt vỗ tay kéo dài.

-         Vi Thanh xin kính chào tất cả các quý vị và các các anh các chị. Sự tham gia của các quý vị và các bạn tại buổi Chung kết hôm nay là phần thưởng cao quý nhất của cuộc đời này dành cho Vi Thanh. …Không thể có lời nào xứng đáng nói lên lòng biết ơn của Vi Thanh…  … … … Có đến hàng ngàn lần… Vâng, xin thưa là hàng ngàn lần… …Chắc chắn là đã hàng ngàn lần Vi Thanh đứng trước các khán giả của mình… Nhưng hôm nay là lần đầu tiên trong đời… Lần đầu tiên trong đời Vi Thanh được khóc những giọt nước mắt của hạnh phúc…  Vâng… Vi Thanh đã được khóc như thế trước khi ra chào khán giả tại đây trong buổi Chung kết tối nay… Vi Thanh biết mọi thách thức mình phải đối mặt, song không một giây phút nào Vi Thanh mất hy vọng… Dù chỉ còn một hơi thở, Vi Thanh hứa cũng sẽ giữ đến cùng niềm hy vọng này, sẽ cố xứng đáng đến cùng với cái tên “cô gái hát rong của tình thương” các bạn đã dành cho… …Trước khi chuyển sang phần giao lưu  1 trong chương trình, xin cho phép Vi Thanh được chia sẻ niềm hy vọng với toàn thể quý vị và các bạn bằng Bài Ca Hy Vọng

          Vi Thanh lùi vài bước về giữa sân khấu, cúi chào một lần nữa, rồi bước lên. Chờ cho tiếng vỗ tay dứt, Vi Thanh cất cao giọng.

Từng đôi chim bay đi tiếng ca rộn ràng
Cánh chim xao xuyến gió mùa xuân
Gửi lời chim yêu thương tới Miền Nam quê hương
Nhắn ràng ta ngày đêm mong nhớ
Ước mơ , những mùa xuân bóng dáng , tương lai
Đường ta đi lên xây đời trong hoa thơm có mùa xuân nào đẹp bằng

Về tương lai , ngày quê hương
Màu xanh áo mới chứa chan niềm tin
Đường ta đi lên xây đắp về tương lai
Đàn chim bay cùng ta cất cánh
Kìa ánh sáng chân trời mới đang bừng chiếu
Bốn phương gió , mưa , buồn thương và mây mù xé tan ...

          Thật khó mà nói đấy là tiếng hát từ trái tim Vi Thanh hay là tiếng cuộc đời vẫy gọi. …Là dòng suối tươi mát giữa sa mạc cuộc đời, hay là mọi đổ vỡ trong đời đang cô đọng lại thành lời tha thiết… Dịu xoa, nhắc nhủ, thôi thúc… Hãy đứng dậy… Đứng đậy!.. Tất cả là tình thương, là niềm tin... Không còn phân biệt nữa giữa người hát và người nghe hát… Chỉ còn lời ca lay động không trung, sự trào dâng niềm khát khao yêu thương và mong mỏi được yêu thương…

          Vi Thanh chào đáp lễ mãi, nhưng cuối cùng phải hát lại một lần nữa rồi mới được bước hẳn vào hậu trường để nhường sân khấu cho phần giao lưu I.

            ...        
            ...

            Trong vòng mười lăm phút, tiến sỹ bác sỹ khoa u bướu của đoàn tinhthuong.com thuyết trình ngắn gọn bằng các hình ảnh qua power point. Nội dung chính là giải thích những điều căn bản nhất về ung thư, cách phòng chống, thái độ bệnh nhân nên lựa chọn khi phải đối mặt với bệnh. Sau đó ông giới thiệu thêm mươi phút nữa về hoạt động của tinhthuong.com với tính cách là người vận động phong trào, hoạt động tương trợ, hoạt động tư vấn. Ông kết thúc phần thuyết trình bằng lời kêu gọi mọi người tham gia vào hoạt động của tinhthuong.com, sau đó dành thời giờ cho câu hỏi - trả lời.

          Hàng loạt cánh tay giơ lên, nhưng chỉ năm cánh tay được lựa chọn một cách ngẫu nhiên. MC của đoàn được kinh nghiệm các buổi giao lưu trước rèn luyện nên điều khiển phần này rất hiệu quả.

          Trong 5 người được mời nêu câu hỏi, có 3 người tập trung hỏi thêm về mối liên quan giữa các nguyên nhân chính của ung thư là di truyền (gen), môi trường, tình trạng dinh dưỡng và phong cách sống. Hai người còn lại rất tâm đắc về các khả năng phong phú cho phòng chống bệnh, họ hỏi sâu thêm về tầm quan trọng của rèn luyện thể trạng và tâm trạng khi phải đối mặt với bệnh…

          Tiếp theo là phần đồng ca của ban nhạc Pop Trăng non của Đại học Tổng Hợp. Đấy là đơn vị có đội hình rầm rộ nhất khi tiến vào sân cỏ với bài hát Dậy mà đi trước giờ khai mạc. Toàn là nghiệp dư, nhưng cả phần hát và phần nhạc có tính chuyên nghiệp cao đến ngạc nhiên, nhất là những người biểu diễn đều trẻ, tự nhiên, sôi nổi.

I have a dream, a song to sing
To help me cope with anything
If you see the wonder of a fairy tale
You can take the future even if you fail
I believe in angels
Something good in everything I see
I believe in angels
When I know the time is right for me
I
ll cross the stream - I have a dream
...
...

           
          Trong tiếng vỗ tay theo nhịp của tất cả mọi người tham dự, rất nhiều người hát theo, có chỗ hát thành bè...

          Đến bài Happy New Year không khí còn nhộn nhịp, trẻ trung hơn. Trong ánh đèn pha chiếu đi chiếu lại xuống cử tọa chỉ thấy ngời lên những nụ cười. Phần thì bài hát quá quen thuộc, phần thì không khí chào đón năm mới đã bắt đầu, lại thêm lời dịch tiếng Việt trên hai màn chiếu càng làm cho mọi người muốn quyện lại với nhau thành một khối, nhiều người nắm tay nhau cùng hát theo...

No more champagne
And the fireworks are through
Here we are, me and you
Feeling lost and feeling blue
It's the end of the party
And the morning seems so grey
So unlike yesterday
Now's the time for us to say...
Happy new year
Happy new year
May we all have a vision now and then
Of a world where every neighbour is a friend
Happy new year
Happy new year
May we all have our hopes, our will to try
If we don't we might as well lay down and die
You and I
...
...
Ngồi cùng nhau sau cánh gà trên sân khấu nhìn ra cử tọa, Trung Nam nắm chặt tay Vi Thanh, không sao cầm lòng được. Mắt chăm chăm vào sân cỏ, chốc chốc Trung Nam lại thốt lên với Vi Thanh: 

-    ...Ôi đất nước ta!.. Có đáng phải nghèo hèn mãi không?
-   Làm gì giữ lấy khí thế này cho đất nước?..
-  Ôi các bạn đã làm nên một sự kiện... Phải gọi đây là một sự kiện...  
-   …

Phần giao lưu II.

Một sự ngẫu nhiên thích thú: Bốn nhân vật tham gia đàm thoại trước cử tọa trên sân cỏ đều là nữ: nghệ sỹ Vi Thanh, nhà kinh tế Phạm Chi Lan, doanh nhân Tạ Thị Ngọc Thảo và nhà văn Bích Ngân. Chủ đề là Đối mặt với định mệnh. Không MC, không chủ tịch hay người điều hành đàm thoại.

Trước các đối thoại của mình trên sân khấu và trước cử tọa trên sân cỏ, Vi Thanh thuật lại cảm nghĩ của mình khi nhận được chẩn đoán cuối cùng của bệnh viện, dự định về những công việc sẽ hoàn thành...

Nhà kinh tế Phạm Chi Lan nêu câu hỏi đầu tiên:
-   Chị Vi Thanh ạ, điều gì làm chị sợ hãi nhất khi phải chấp nhận chẩn đoán cuối cùng của các bác sỹ?
-   Thưa các chị, xin thú thật, ngay sau khi được báo về kết quả cuối cùng của chẩn đoán, Vi Thanh cố gạn hỏi thêm mấy câu – với tâm trạng tuyệt vọng... Lúc ấy Vi Thanh nằm bất động, nhưng trong đầu thì cứ như là đang vung tay vung chân, gào thét… Trong thâm tâm Vi Thanh biết là mình đang giãy giụa như người chết đuối, cố khua khoắng đến cùng trong nước... Ngay trong lúc ấy trong Vi Thanh vẫn leo lét một hy vọng, nhiều khi rất mãnh liệt, có thể nói là rất ngoan cố nữa... Vi Thanh gạn hỏi mãi chính mình, xem có còn gì để bấu víu được không... Vi Thanh bắt đầu hỏi thầy thuốc… Có lẽ phải đến bảy tám câu hỏi... Mặc dù lúc ấy Vi Thanh vẫn đủ tỉnh táo để hiểu đấy là những câu hỏi vô vọng... Vi Thanh nhất mực yêu cầu bác sỹ không được nói dối... Khi bác sỹ nói với Vy Thanh: “Tất cả chỉ còn là vấn đề bao nhiêu tuần, bao nhiêu tháng nữa... Nói thế chị hiểu chứ ạ?...”... ...Vâng, nghe xong câu này, ngay lập tức Vi Thanh hẫng đi trong giây lát, nằm trên giường bệnh mà cứ nghĩ là mình rơi thỏm đi đâu đấy… – có thể đấy là cảm giác choáng, không biết là bao nhiêu lâu, một vài giây hay một vài phút!.. Sau đó Vi Thanh thấy chân tay mình bủn rủn.., toàn thân như đang tan ra...  Vi Thanh nhớ rất rõ cảm giác này... ... Cái hẫng ấy, cái cảm giác rơi thỏm ấy, rồi đến cái cảm giác mình đang tan ra ấy không sao tả được các chị ạ... Có thể cái lúc vô tri vô giác trong giây lát ấy là đỉnh cao tột độ của sợ hãi, bất chấp mọi sự chuẩn bị trước đó của Vi Thanh các chị ạ...  ...
-         Sau cái giây phút bị hẫng đi như thế, chị còn thấy sợ nữa không ạ? – Bích Ngân nắm lấy tay Vi Thanh trong khi hỏi.
-         Chị Bích Ngân ơi, lúc nào cũng thấy sợ, nghĩ đến nỗi buồn là sợ chị ạ... Lúc ấy Vi Thanh rất sợ khóc. Nhất là khóc trước mặt mọi người… nhiều lúc cắn răng lại để không khóc các chị ạ... Ngay tức khắc Vi Thanh tự nhủ mình không bao giờ được khóc vì buồn… Không bao giờ!.. Vì chỉ cần rơi một giọt nước mắt thôi về số phận, mọi nghị lực đối mặt với bệnh tật, mọi dự định công việc phải làm có lẽ sẽ tiêu tan hết...  Vi Thanh hít vào thật sâu, gồng mình lên, nghiến răng nghiến lợi, nhắc nhủ mình không bao giờ được buồn… Chấp nhận tất cả, nhưng không được buồn... ... ... Ôi, làm sao nói được tâm trạng Vi Thanh khi phải chuẩn bị cho mình mọi thứ để bước vào cuộc hành trình đang từng ngày, từng giờ dẫn mình tới sự chia tay cuối cùng với cuộc đời này... Lần cuối cùng, với tất cả!.. ... ... – Vi Thanh nói nhưng mắt gần như nhắm lại xa xăm, không nhìn ai cả -  ... ...Các chị biết không, vào bệnh viện được một tuần, ngay khi các bác sỹ đổi cách cho Vi Thanh uống thuốc và chuyền thuốc, Vi Thanh hiểu ngay mình đang ở thời kỳ cao điểm của phương thức hóa trị (chemotherapy). Các bác sỹ rất ngạc nhiên vì thấy Vi Thanh lúc ấy rất bình tĩnh. Thực ra cả tuần trước đó Vi Thanh đã lên mạng tìm hiểu căn bệnh mình đang chiến đấu chống lại nó.., với biết bao nhiêu hy vọng vô căn cứ... Nghe xong, cuối cùng Vi Thanh nói với thầy thuốc, hình như không một chút run rẩy: Điều trị thế nào cũng chấp thuận, sẵn sàng dành cho các thầy thuốc sự tuân thủ tuyệt đối, nhưng bằng mọi giá xin các thầy thuốc giữ lại cho Vi Thanh mái tóc... Bác sỹ trưởng khoa cả hai tay nâng tay Vi Thanh lên, nhẹ nhàng: “Vâng. Nguyện vọng của chị đối với chúng tôi là mệnh lệnh!” ... Ngay lập tức, Vi Thanh hiểu lời nói ôn tồn và cử chỉ ân cần ấy mách bảo: Định mệnh đã an bài rồi...  Song cũng ngay từ khi nghe câu nói đó, tự nhiên trong Vi Thanh nổi dậy một ý chí chống kháng quyết liệt... Chính từ giây phút lạ lùng này, Vi Thanh bắt đầu thôi không nghĩ đến bệnh của mình nữa, mà chỉ nghĩ, nói cho đúng hơn là chỉ tính toán, mình sẽ làm gì là tốt nhất với thời gian còn lại của mình...  Có lẽ nhờ vậy cái sợ biến đi đâu mất... Vâng, có thể nói, từ giây phút ấy trở đi, kẻ thù của Vi Thanh không còn là bệnh tật nữa, mà là tính keo kiệt của thời gian!  Các chị ạ, cả tuần lễ trước cái ngày lĩnh án đó, Vi Thanh còn cho phép mình có lúc nghỉ ngơi, vui đùa với những ánh nắng lọt vào phòng bệnh, lúc thưởng thức âm nhạc, hoặc chạy nhảy ngoài vườn khi đến giờ đi dạo... Còn từ cái hôm lĩnh án trở đi... trong đầu Vi Thanh chỉ nóng bỏng các tính toán, các phương án, những việc dự định làm... Cái đầu và hai tay hầu như ngày đêm đào bới trên internet... Thậm chí đôi lúc quên hẳn là mình có bệnh...  
-  Chị Vi Thanh ạ, xin chị cho biết điều gì thôi thúc chị đến mức   khiến chị quên là mình có bệnh và chuyển sự quan tâm của mình sang một hướng khác? –  chị Phạm Chi Lan hỏi.
-   Chuyện buồn cười lắm các chị ạ. Vi Thanh xin thưa thế này: Người đầu tiên đến với Vi Thanh ngay sau khi định mệnh đã phán quyết, không phải là anh Trung Nam đâu...

Trên sân cỏ lao xao vọng lên:

-    Ô hay, Vi Thanh còn có một ý trung nhân khác?
-    Có xảy ra chiến tranh tay đôi tay ba không?
-    Ai đó?
-    Bật mí đi Vi Thanh...

     Tiếng cười rộn rã giữa bốn người trên sân khấu và trong cử tọa dưới sân cỏ. Thêm nhiều câu hỏi vui nữa vọng lên...

-    ...
-    ...
-         Các chị ạ, mọi người thân yêu của Vi Thanh lúc ấy đều đang ở xa. Vi Thanh cũng chưa kịp tử nhủ mình điều gì... Nhưng lúc ấy xa xa đâu đó có tiếng ai vọng lại… Đó chính là Randy Pausch. Mấy hôm trước đó Vi Thanh đã xem đi xem lại video clip về Randy Pausch: “...Bức tường chắn ngang đường đời của bạn đã được đặt ra... Hoặc là bạn tìm cách trèo qua nó, hoặc bạn đành chịu chết dưới chân nó, chẳng có sự lựa chọn nào khác đâu...” ... ... ...Ba tuần lễ còn lại ở bệnh viện cho việc hoàn tất đợt hóa chất trị liệu cuối cùng,  là ba tuần lễ Vi Thanh làm việc cật lực. Không còn nữa những khoảnh khắc vui đùa với bóng nắng nhảy múa trong phòng. Không còn nữa những lúc tung tăng ngoài vườn đầy hoa lá. Thậm chí không có cả những giây phút tung tăng trong đầu... Nhưng Vi Thanh không bỏ một buổi tập thể dục nào. Vi Thanh  không thiền nữa, nhưng mỗi ngày vẫn đi đủ 24 đường quyền dưỡng tâm... Mọi việc trong cuộc sống hàng ngày vẫn theo đúng trình tự, và chính xác như một chiếc đồng hồ... Nhiều lúc Vi Thanh nôn nao choáng váng vì thuốc… Nhưng cứ khi bác sỹ và y tá rời khỏi phòng, Vy Thanh lại với lấy cái laptop của mình... Có lúc mệt quá ngủ thiếp đi, tay ôm cái laptop trên ngực... Buổi chung kết hôm nay bắt đầu hình thành từ những ngày đêm đầu óc nóng ran như thế.., để thu xếp mọi chuyện...
-         Chị Vi Thanh ạ, chị có thể kể cho chúng tôi và cho toàn thể cử tọa ở đây nghe vì sao chị lại lựa chọn con đường tinhthuong.com được không ạ? – doanh nhân Tạ Thị Ngọc Thảo hỏi.
-         Vâng. Các chị ạ, trước hết… có lẽ có thể nói sự lựa chọn này của Vi Thanh là trời cho! Có lẽ đúng như vậy thật ạ... ... ...Từ tấm bé, Vi Thanh đã được mọi người yêu và Vi Thanh cũng rất yêu mọi người. Tự nhiên nó như vậy… Khi trở thành cô gái hát rong.., Vi Thanh càng cảm nhận được điều này như hơi thở hàng ngày của mình. Những ngày quyết liệt nằm ở Singapore, ngoài sự thôi thúc của Randy Pausch, trong tâm trí Vi Thanh còn có sự thôi thúc của những ánh mắt, những nụ cười không bao giờ xa dời Vi Thanh trên đường đời này... ... ...Chắc chắn Vi Thanh sẽ mãi mãi mang theo những ánh mắt ấy, những nụ cười ấy cùng với mình về thế giới bên kia... Vi Thanh không mảy may nghi ngờ điều này... Đấy là những ánh mắt và nụ cười của các em nhỏ, các bệnh nhân mọi lứa tuổi tại các trại phong ở Sóc Sơn, Quỳnh Lập, Văn Môn... Vi Thanh đã nhiều lần về hát tại các trại này, với mong muốn đem lại cho mọi người tại đây giây phút lạc quan, yêu đời. Vi Thanh đã tới hát tại các trại giam các phạm nhân trọng tội, các trại phục hồi nhân phẩm ở khắp ba miền Bắc Trung Nam… Trong thâm tâm Vi Thanh mong rằng những khán giả của những hoàn cảnh đặc biệt này có thể cảm nhận được là họ không bị ruồng bỏ, họ vẫn được chăm sóc... Cánh cửa dẫn tới con đường của cuộc sống hoàn lương vẫn luôn rộng mở đối với họ... Vi Thanh đã đi hát như thế nhiều lần trên các vùng miền núi xa lắc xa lơ, vận động cho nếp sống văn minh và sinh đẻ có kế hoạch.  Trong ba bốn năm gần đây, hầu như Tết năm nào Vi Thanh cũng ra ăn Tết cùng với các chiến sỹ Trường Sa... Có thể nói ở đâu Vi Thanh cũng nhận được thương yêu vô bờ bến... Gọi đấy là phần thưởng, là vốn liếng quý nhất của cuộc đời dành cho Vi Thanh chắc không sai... ... ...Bây giờ đối mặt với bức tường định mệnh, Vi Thanh chỉ có một sự lựa chọn duy nhất: Phải trèo qua nó, đúng như Randy Pausch thách thức!..   ...Cuối cùng Vi Thanh thấy thời gian còn lại của mình ít hay nhiều cũng không quan trọng nữa, vì nó cũng được ấn định rồi... Tất cả chỉ còn lại câu hỏi: Dùng nó như thế nào?.. Vi Thanh thấy, việc Terry Fox làm được, việc Randy Pausch làm được, không lý gì Vi Thanh không làm được! Cái vốn quý nhất, cũng là sức mạnh lớn nhất cuộc đời dành cho Vi Thanh là tình thương bao la... Đấy là sức mạnh vô địch cuộc đời tặng cho Vi Thanh…
-         Càng nghe chị nói, Bích Ngân càng cảm phục chị, chị Vi Thanh ạ. Ôi, một khi yêu thương đã trở thành hơi thở hàng ngày của chị!.. Bích Ngân có thể hình dung được đấy chính là cuộc sống, là sức sống, là ý nghĩa cuộc sống của chị. Xin chị cho biết điều gì là đẹp nhất, đáng mong ước nhất trong cuộc đời đối với chị?
-         Vâng, đúng là yêu thương đã trở thành hơi thở hàng ngày của tôi, là sự tồn tại của chính tôi các chị ạ. Nhiều lúc tôi hát mà không nghĩ là mình hát, mà nghĩ rằng mình đang giãi bầy, đang chia sẻ, đang được chia sẻ... Nhiều lúc tôi cảm nhận được sự rung động của người nghe nhiều hơn là ý thức được mình đang hát... Hình như trong tôi niềm khát khao được giãi bầy, được chia sẻ không bao giờ cạn... Cả những lúc tôi chạy bộ một mình trên đường trong giờ tập thể dục cũng vậy các chị ạ, tôi luôn luôn trò truyện với ai đó, với những nỗi niềm nào đó trong tâm trí mình... – Vi Thanh ngồi ngay hẳn người lên, nhấp một ngụm nước, dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: - …Có một hình ảnh sống đi sống lại trong tôi không biết bao nhiêu lần, nhất là những ngày gần đây... Các chị ạ, tôi đã nói chuyện với hình ảnh đó không biết bao nhiêu lần… Ngay tại giờ phút này, đang ngồi nói chuyện với các chị ngay tại đây cũng thế.., và chắc sẽ mãi mãi như thế...  Đó là các em bị tật nguyền về mắt tại trường khiếm thị Nguyễn Đình Chiểu các chị ạ... Chuyện lâu rồi, các em ấy mời tôi đến dậy hát... ... ... ...Các chị ạ, ánh sáng tự nhiên không bao giờ đến với các em đó nữa... Mãi mãi không bao giờ nữa... Nhưng khi các em học xong bài hát, và khi các em cùng tôi đồng ca... Đó là bài Mùa xuân đầu tiên.., của cố nhạc sỹ Văn Cao  ...Ôi nét mặt hân hoan khi ấy của các em.., nụ cười khi ấy của các em sẽ mãi mãi không bao giờ tắt trong tâm trí tôi các chị ạ. ...Có thể nói niềm hân hoan đó, nụ cười đó chính là ánh sáng tâm hồn của mỗi em… Thật không gì hạnh phúc hơn khi chính tâm hồn mình cảm nhận được ánh sáng bên trong đó của mỗi trái tim các chị ạ!.. Được sống trong ánh sáng đó, được ánh sáng đó sưởi ấm lòng mình trên đường đời mình đang đi... Ôi ai biết được những con mắt nhìn đời bằng tâm hồn đang hát ấy đang khát khao điều gì?!....Các chị ạ, trong những ngày ở bệnh viện, vật lộn với bệnh tật… Trong những lúc chống trả sự hành hạ của thuốc men… Cả trong những lúc đầu óc tôi rối bời vì biết bao nhiêu thách đố phải lựa chọn, phải quyết định.., tâm hồn ấy.., và cả ánh sáng từ mỗi trái tim ấy giữ cho tôi khỏi ngã lòng... ... ... Vâng, nhất là trong những lúc tôi nghĩ đến anh Trung Nam, trong những lúc ruột gan tôi thắt lại..,  Tôi biết Anh Trung Nam sẽ phải cùng tôi đối mặt với tất cả, phải cùng tôi chịu đựng định mệnh tôi mang vác... Trong những lúc như thế, tâm hồn ấy, ánh sáng ấy đã xoa dịu nỗi xót xa trong lòng tôi... ...  ...Tôi không tội nghiệp cho anh Trung Nam, nhưng xót thương cho cả hai chúng tôi… Ôi biết bao nhiêu dự kiến tốt đẹp của hai chúng tôi… từ nay sẽ vĩnh viễn ở phía trước!.. Phía trước mãi mãi…  - Vi Thanh nhấp ngụm nước rồi ngả người ra phía sau, như để lấy sức: - ... Các chị ạ, thiên bẩm như mọi phụ nữ khác, tôi khát khao làm mẹ lắm. Mấy năm nay anh Trung Nam và tôi đã bàn đi bàn lại với nhau, nếu là con gái đầu lòng sẽ đặt tên là Tâm Thanh, nếu là con trai sẽ đặt tên Trung Hiếu... Nhưng bây giờ mọi ước mơ vĩnh viễn là phía trước! Hoàn toàn vĩnh viễn phía trước!.. Vâng, tôi đã trải qua nhiều giây phút sụp đổ, tưởng chừng không sao gượng dậy được!.. Tôi không che giấu điều này. ... ... ...Trong những giây phút ấy, cái hố đen của định mệnh đã nuốt chửng tôi. Thế rồi cũng trong những giây phút ấy, chính cái ánh sáng của tâm hồn ấy đã đưa tôi ra khỏi bóng tối. Lời ca của các em khiếm thị vang lên trong tâm trí tôi, nụ cười của các em an ủi tôi… Tất cả đã dìu dắt tôi, nâng đỡ tôi đứng dậy... Đôi lần tôi tìm cách an ủi anh Trung Nam, nhưng chưa kịp nói, anh đã lấy ngón tay chặn môi tôi – trong con mắt anh là cái nhìn đắm đuối, sâu thẳm, và hình như cả lời van xin tôi đừng nói!.. – Vi Thanh lại dừng lại uống nước, tay vuốt ngực.. : - …Thế nhưng có một lần... Vâng duy nhất có một lần các chị ạ… Lúc ấy hai chúng tôi đang xắp xếp lại quần áo và đồ dùng trong phòng cho gọn ghẽ để ra sân bay về nước, bỗng dưng anh Trung Nam đột ngột nói giữa nhà, gần như bất thần. Giọng nói của anh lạc lạc thế nào ấy. Anh nói một mình, chẳng ăn nhập đâu vào đâu cả:  “...Chúng ta không có thời giờ cho đau buồn em ạ! Ôi Vi Thanh!.. Anh yêu em vô cùng...” ...Trời đất ơi, câu nói cứ như tự đâu đâu rơi xuống ấy!.. Đứng giữa trời mà nói các chị ạ!.. Ôi... Trung Nam yêu quý của tôi!.. Lúc ấy tôi định chạy lại ôm chầm lấy anh, song tôi chết khựng. Chân tay tôi cứng đơ, người tôi như bị chôn chặt xuống đất... Các chị ạ... Nhưng trong lòng, ...trong lòng tôi hiểu được tất cả... Ngực tôi lúc ấy như muốn vỡ, tim tôi như ứa máu... ... ... ...Chị Bích Ngân ạ, chị hỏi tôi điều gì đẹp nhất, điều gì đáng mong ước nhất trong cuộc đời ư? ...Chị Bích Ngân ạ, đó là tôi yêu, và tôi nhận được tình yêu đẹp nhất trên đời này!..

Tiếng vỗ tay của cử tọa rào rào, lắng xuống rồi lại rào rào, lắng xuống rồi lại rào... Cả ba người giao lưu cùng giang tay ôm lấy Vi Thanh...

Chờ cho tiếng vỗ tay dứt, chị Phạm Chi Lan đứng lên hướng về phía cử tọa. Như đã bàn với nhau trước, chị là người nói lời kết đầu tiên:

-         Xin cảm ơn chị Vi Thanh! Vô cùng cảm ơn chị Vi Thanh!.. Chị đã cho chúng tôi một tấm gương lớn, một ý chí sắt đá! Vâng, mỗi con người riêng lẻ chúng ta không thể làm nên lịch sử. Nhưng nếu mỗi người chúng ta cùng nhau góp phần nhỏ bé của mình cho cùng một chí hướng, tạo ra được những kết quả dù vô cùng nhỏ nhặt chung cho một mục đích!.. Chính điều này đang dậy chúng ta góp  gió thành bão chị ạ. Nhất định một ngày nào đó chúng ta sẽ làm nên thành công lớn, như tinhthuong.com hôm nay đã mang lại cho chúng ta minh chứng đầu tiên! Tôi cầu mong tất cả chúng ta hãy nắm tay nhau, bền gan vững chí cùng đồng hành với tinhthuong.com!

Tiếng vỗ tay hoan hô của tọa vang lên hào hùng.

-         Thưa chị Vi Thanh, thưa tất cả các quý vị và các bạn, chị Vi Thanh hôm nay đã mang lại cho chúng ta niềm tin mãnh liệt vào yêu thương... – doanh nhân Tạ Thị Ngọc Thảo chậm rãi. - ...Chị Vi Thanh đã chứng minh yêu thương chẳng có gì uy hiếp được. Yêu thương đã làm nên con người  chị Vi Thanh. Không thể nói khác được! Các bạn ạ, bản thân tôi là phật tử, tôi tin vào lời Phật dậy “đời người chỉ dài bằng một hơi thở”. Theo tôi, đó chính là lời nhắc nhủ chúng ta phải biết trân trọng cuộc sống của mình và cố gắng sao cho sống có ý nghĩa. Chị Vi Thanh cho chúng ta tấm gương sáng, dù trong hoàn cảnh khắc nghiệt như thế nào, vẫn có thể sống có ý nghĩa và làm đẹp cho đời. Yêu thương của chị Vi Thanh đã kết nối vòng tay của tất cả chúng ta hôm nay. Cho dù hôm nay chúng ta chưa thể chiến thắng ác bệnh ung thư, nhưng chúng ta đang dám đối mặt với nó. Xiết tay nhau, chúng ta sẽ có thể đẩy lùi nó! Cảm ơn chị Vi Thanh nhiều lắm!  Tôi thực sự khát khao nếu cuộc đời này chỉ có yêu thương!..

Tiếng vỗ tay quyện trong tiếng reo hò hoan hô những lời nói từ trái tim. Đến lượt nữ văn sỹ Trịnh Bích Ngân tâm sự:

-         ... ...Được sống trong buổi giao lưu với chị Vi Thanh hôm nay, lại trong không khí tràn đầy yêu thương của Chung kết, tôi cảm thấy trên sa mạc của đường đời mình đang đi, đến đây, trong buối Chung kết này, bỗng dưng gặp được dòng suối trong mát!.. ... ... Các anh các chị ạ... ... ... Ai hiểu được nỗi đau của người cầm bút trước cảnh nhiễu nhương của đời sống đất nước hôm nay!.. Ai? Ai? Ai hiểu được?.. – nhà văn Bích Ngân mãi không nói được vì nghẹn ngào: - ... ...Các anh các chị ạ, ngôn ngữ của chúng ta đã đặt cho mọi nhiễu nhương tha hóa này cái tên chung là tiêu cực... Song trong cuộc sống của đất nước hôm nay, cũng là cuộc sống của chính chúng ta, cái cụm từ hai chữ tiêu cực này không còn đủ sức mang vác trên vai nó biết bao nhiêu hiện tượng tham nhũng, suy đồi đang ngày đêm diễn ra trong xã hội nước ta, dày vò mỗi chúng ta... Đã bao lần tôi cảm thấy mình hèn quá, yếu đuối quá… Tôi  cảm thấy cả dân tộc ta bị làm nhục...  ... – trời đất trên sân cỏ bỗng dưng im phắc từ lúc nào không biết, chỉ còn lại tiếng của Bích Ngân da diết trong không trung... – Vâng, nhiều lúc tôi đã thất vọng, vô cùng thất vọng, đến mức đầu hàng các anh các chị ạ... Đã nhiều lần tôi giơ cao cả hai tay xin hàng trong thâm tâm mình... trước cuộc sống nhơ nhớp đến nghẹt thở, không còn thấy nơi nào để chạy trốn... Có lúc tôi như phát điên, muốn vùng chạy ra đường, muốn kêu tướng lên giữa thanh thiên bạch nhật: ...Các ông các bà ơi! Đồng bào ơi!.. Dân tộc ta thế hệ này qua thế hệ khác đã đổ ra bao nhiêu xương máu có phải là để đổi lấy cuộc sống   như hôm nay không?!..    Nghĩ cháy bỏng trong đầu thế thôi, nhưng tôi không dám làm gì cả các anh các chị ạ. Tôi thu mình lại… Tôi hoàn toàn đơn độc – giữa biết bao nhiêu người cũng sợ hãi và hoàn toàn đơn độc như tôi..! ... ...Các anh các chị ạ, con tôi học dở lắm, cháu rất mải chơi… Nhưng cô giáo dậy con tôi hai ba lượt đến tận nhà, hỏi đi hỏi lại tôi có cần cho cháu học thêm và nâng điểm không, đừng để cháu lưu ban, tội nghiệp..! ...Tôi ngần ngại, cô giáo thúc giục: Cả nước làm như vậy, sao chị lại dại thế! Thế có chết tôi không chứ!.. Các anh các chị ạ, cuối cùng thì tôi cũng đành phải đồng lõa với cô giáo, đành chịu để cho cái sợ sai khiến mình. Thế là tự mình tôi cũng lôi chính con mình can dự vào sự trí trá, mà nó đã làm gì nên tội!..  Nghĩa là cuối cùng tôi cũng đầu hàng. Tôi biện bạch cho mình: …Phải rồi, vì cả nước làm thế, để riêng con mình bị lưu ban tội nghiệp lắm!.. ...Các anh các chị ạ, chuyện xảy ra năm học trước, thế mà đến hôm nay tôi vẫn tiếp tục bị lương tâm cắn rứt: Tự tôi đã tiếp tay cho cái xấu gây ra một vết hằn trí trá trong tâm hồn non trẻ của chính con mình! Biết là thế mà đành cam chịu đồng lõa các anh các chị ạ! Tôi chưa biết sẽ phải gột rửa cho con mình tì vết này như thế nào… Phải chăng vì thế hàng ngày cái giả dối, cả bao nhiêu cái ác nữa, cứ thế trở thành cái đương nhiên, cái ngang nhiên, cái mục đích.., đến mức xã hội nước ta ngày nay hình như không còn sức đề kháng nữa. Hình như không còn một cái tốt nào có thể nguyên vẹn! Có phải như thế không hả trời đất!.. … Bên cơ quan chồng tôi cũng thế: Thủ trưởng cơ quan của chồng tôi loanh quanh thế nào có được một lúc hai bằng đại học mà chẳng thấy ông ấy cắp sách đến trường lấy một ngày. It lâu sau đó lại được phong giáo sư nữa!.. Đời tặng cho ông cái tên Mr Giáo-sư-lớp-4. Nhưng trên danh thiếp và trong danh sách của nhà nước, kể cả trong phái đoàn của Chính phủ khi đi nước ngoài, Mr Giáo-sư-lớp-4 đàng đàng chính chính là Giáo sư, Tổng biên tập, Chủ tịch Hội đồng khoa học Khoa báo chí, Phó Chủ tịch Viện Hàn Lâm... Càng siết báo chí vào lề phải, uy thế Mr Giáo-sư-lớp-4 càng lên cao. Đã có lúc ông ta vặc thẳng với chồng tôi: …Lúc nào cũng dân chủ dân chiếc! Dân chủ là cái quái gì? Dân nào? Chủ nào? Dân là ai? Chủ là ai? Toàn chuyện vớ vẩn!..  Chồng tôi bức xúc, cả nhà tôi bức xúc theo... Nhưng nhìn ra ngoài xã hội thì những chuyện như thế lại là bình thường, là đương nhiên, ...thậm chí là tất nhiên... Trong khi đó Trung Quốc hàng ngày gây ra biết bao nhiêu chuyện xấu xa chống nước ta, nhưng báo chí chính thống của ta đều cố tránh né. Khi nào cùng lắm phải nêu lên thì báo chí dùng thứ ngôn ngữ lạ hoắc, nào là tầu lạ xua đuổi tầu đánh cá của ta, nào là tiền giả được in từ bên ngoài tuồn vào từ biên giới phía Bắc, nào là rau quả củ nhập vào từ phía Bắc có hàm lượng các hóa chất độc hại quá mức cho phép nhiều lần, vân vân và vân vân… Chuyện xảy ra hàng ngày như thế nhiều lắm các anh các chị ạ... Nhưng cứ mỗi khi tôi cố viết ra rạch ròi mọi chuyện đúng sai, thì lại được nhắc nhở phải giữ đại cục... Thật là ê chề quá thể…    Thế là cả hai vợ chồng tôi, không ai bảo ai, đành tự bắt mình thực hiện ba không vậy – nghĩa là không biết, không nghe, không thấy!.. ...

Đột nhiên có tiếng nói rất to trên sân cỏ vọng lên:

-         Thưa các chị, tôi là Nguyễn Thị Kim Cúc, là mẹ của hai con đang là học sinh cấp 3. Hôm nay tôi theo hai con mình đến đây dự buổi Chung kết giao lưu của tinhthuong.com. Bản thân tôi cũng là giáo viên cấp 3, dậy phần giáo dục công dân tại trường Trung học phổ thông Nguyễn Trãi. Xin thưa, những điều các chị vừa nói giúp tôi lúc này tìm lại được sự can đảm của chính mình, và đồng thời cũng ray rứt tôi khôn siết. Xin cho phép tôi nhân đây được hỏi chị Bích Ngân, cũng là người cầm bút, chị nghĩ gì về tình trạng chúng ta ngày đêm cứ phải giả đui, giả câm, giả điếc mãi như vậy? Chị Bích Ngân ạ, hàng ngày, cầm bút soạn bài dậy các học trò của mình về đạo đức công dân, chính tôi nhiều lúc phải tự trói buộc mình như thế để khỏi bị phê phán là xóa bỏ giáo án. Khi kết thúc bất kỳ một giờ lên lớp nào, tôi chỉ còn mỗi cách là cách khuyên các học trò của mình: Sách vở thì dậy như thế các em ạ, nhưng các em phải tự nhìn nhận sự việc bằng con mắt của chính mình!.. Cuối tiết học nào tôi cũng đành phải nhắn nhe học trò của mình như thế, cứ như thể là một cái máy ghi âm, chị Bích Ngân ạ.

Tiếng vỗ tay trên sân cỏ hưởng ứng ran lên.

-         Xin cảm ơn sự thông cảm và chia sẻ của chị Cúc. – Bích Ngân trả lời. – …Vâng, thưa các anh các chị, …mãi cho đến hôm nay, trước mặt các anh các chị, tôi mới dám mạnh dạn tự hỏi mình, cũng hỏi luôn các anh các chị: Tại sao tất cả mỗi chúng ta cứ đành rên rỉ, đành chịu tự mình riêng lẻ sống mãi trong nỗi sợ hãi này, tự mình riêng lẻ trói buộc mãi thân phận mình trong sự đơn độc này?  ...Thưa thốt với các anh các chị như vậy, nhưng thật lòng đến giờ phút này tôi vẫn còn run lắm các anh các chị ạ... Vẫn còn sợ lắm, chị Cúc ạ… Vừa sợ, vừa uất ức, vừa tủi nhục... Tôi không giấu diếm các anh các chị, nhiều lúc tôi cảm thấy cứ như là chính mình bị cưỡng hiếp! Tôi phải tự hạ nhục chính mình, để mới có thể sống giả đui, giả câm, giả điếc như thế này được. Càng thấy nhiều, càng hiểu nhiều, thì lại càng phải cố đánh mất mình như thế, để có viết gì thì cũng chỉ là mon men đến gần sự thật, hoặc thậm chí bắt mình phải nhắm mắt trước sự thật… Không còn nơi nào để chạy trốn nữa, thì chỉ còn một đường nhắm mắt trước sự thật, chịu khoanh tay chết đói. Chính ngay lúc này, tôi đang toan tính kiếm nghề khác... Tôi tự an ủi, hay nói cho đúng hơn là tự đánh lừa chính mình: Thà là như thế còn hơn là xuyên tạc đen thành trắng, tô vẽ cái ác thành cái thiện... Là con người ai phải có cái để sống, cũng là người mẹ phải kiếm sống nuôi con như chị Cúc, tôi làm sao sống khác được!?. Song càng ngày tôi càng thấm thía rằng trên đời này có lẽ không gì nhục hơn đối với người cầm bút là phải tự chối bỏ cả chính mình như thế - chỉ để tồn tại, chỉ để sống sót các anh các chị ạ!.. Vâng, ở buổi Chung kết hôm nay, lần đầu tiên tôi mường tượng được, lần đầu tiên tôi chạm vào được câu trả lời các anh các chị ạ... Vâng, hiểu thêm về ung thư, tôi hiểu thêm phải biết cùng nhau không sợ cái ác! Cảm ơn chị Vi Thanh, cảm ơn tất cả các anh các chị có măt tại đây hôm nay đã mang lại cho tôi sự can đảm này!.. Ôi lạy trời, tôi đã bớt sợ... Bây giờ tôi đã chạm vào được câu trả lời!.. Thưa các anh các chị, chúng ta phải biết cùng nhau không sợ cái ác!.. – những câu  cuối cùng Bích Ngân nói trong nước mắt…

Trong tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền, cả bốn phụ nữ trên sân khấu đứng dậy khoác tay nhau và cùng nhau cúi chào cử tọa kết thúc phần giao lưu này. Có lúc Vi Thanh buông tay ra để lau những giọt nước mắt đang ngấn trên má Bích Ngân và chính trên má mình… Cả bốn người phải chào đi chào lại nhiều lượt để cảm ơn sự nhiệt thành của cử tọa. Cuối cùng chỉ còn một mình Vi Thanh đứng lại, hai tay ôm ngực:

-         Thưa tất cả các anh các chị... Xin cảm ơn tất cả các anh các chị. Vi Thanh không có lời nào nói nổi niềm hạnh phúc lớn lao các anh các chị hôm nay ban tặng cho Vi Thanh. Vi Thanh tin tưởng rằng tình yêu sẽ thắng mọi sợ hãi! Vi Thanh không tìm được lời nào nói lên niềm tin và lòng biết ơn của mình. Xin cho Vi Thanh giãi bầy tấm lòng của mình đối với toàn thể cộng đồng dân tộc Việt Nam xiết đỗi yêu thương của chúng ta qua hát tặng các quý vị và các anh các chị...


...Rồi dặt dìu mùa xuân theo én về
Mùa bình thường mùa vui nay đã về
mùa xuân mơ ước ấy đang đến đầu tiên
Với khói bay trên sông, gà đang gáy trưa bên sông
một trưa nắng cho bao tâm hồn.
Rồi dặt dìu mùa xuân theo én về
Người mẹ nhìn đàn con nay đã về
Mùa xuân mơ ước ấy đang đến đầu tiên
Nước mắt trên vai anh, giọt sưởi ấm đôi vai anh
Niềm vui phút giây như đang long lanh.
ôi giờ phút yêu quê hương làm sao trong xuân vui đầu tiên.
ôi giờ phút trong tay anh đầu tiên một cuộc đời êm ấm.
Từ đây người biết quê người
Từ đây người biết thương người
Từ đây người biết yêu người.... [4]
 ...


       Từ dưới cử tọa trên sân cỏ, một phụ nữ dáng người thon thả, vận áo T-shirt trắng, quần Jean xanh, đi dầy thể dục thể thao, nhanh nhẹn bước lên sân khấu: Ca sỹ Mỹ Linh.

        Cả Vi Thanh và Mỹ Linh cùng chia nhau microfon hát tiếp bài Mùa xuân
 đầu tiên. Một màn trình diễn song ca hoàn toàn ngẫu hứng của hai giọng hát tuyệt vời cho một bài hát tuyệt vời. Hai người lúc thay nhau hát bè, hát đuổi, lúc độc tấu, lúc hát đệm cho nhau trong hòa tấu guitare đầy “fantasy” và rất  ngẫu hứng làm nhạc đệm – do một sinh viên năm thứ tư Đại học Y, thành viên của tinhthuong.com biểu diễn. Không biết do bài hát tuyệt vời, do tâm hồn người nghe, hay do sự điêu luyện của những tài năng này, hay là do tất cả, Mùa xuân đầu tiên chưa bao giờ và cũng chưa thấy ở đâu được hát lên hay đến thế, rung động lòng người đến thế...  Từ đây người biết yêu người... Từ đây người biết thương người... Tay cầm tay, từng trái tim rộn ràng, nao nức, sân cỏ dạt dào sóng yêu thương.

       Bài hát dứt, tiếng vỗ tay mãi không dứt.

       Chờ mãi, Mỹ Linh phải mấy lần giơ mi-crô lên xin nói rồi mới nói được:

-         Xin chào chị Vi Thanh. Xin chào tất cả các anh các chị. Mỹ Linh từ sân bay đi thẳng tới đây. May quá là còn kịp nghe phần giao lưu của chị Vi Thanh. Từ một tuần nay Mỹ Linh theo dõi đều đặn trên mạng cuộc hành quân này của tinhthuong.com. Mỹ Linh rất muốn chia lửa cùng với chị Vi Thanh, song ngặt vì Mỹ Linh đang bị trói vào nhiều việc không dứt  ra được. Mỹ Linh quyết tham gia Chung kết này và đã hứa với chị như vậy trên mạng. Suýt nữa thì Mỹ Linh lỡ hẹn. Chị Vi Thanh ạ, cảm ơn chị nhiều lắm! Tiếng hát của chị, ý chí của chị, và trên hết cả là trái tim đầy yêu thương của chị, đem lại cho Mỹ Linh sức sống mới, niềm hy vọng mới. Chừng nào còn hơi thở, Mỹ Linh nguyện sẽ đem tiếng hát của chị, ý nguyện của chị đi khắp thế gian này! Xin cho phép Mỹ Linh hát tặng chị Vi Thanh điều chị Vi Thanh hằng mong ước nhất...

                                                       
Em sẽ là mùa xuân của Mẹ
Em sẽ là màu nắng của cha
Em đến trường học bao điều lạ
Môi mỉm cười là những nụ hoa
Trang sách hồng nằm mơ màng ngủ
Em gối đầu trên những dòng thơ
Em thấy mình là hoa hồng nhỏ
Bay giữa trời làm mát ngày qua.

Trời mênh mông đất hiền hòa
Bàn chân em đi nhè nhẹ
Đưa em vào tình người bao la
Cây có vườn bầy chim làm tổ
Sông có nguồn như suối chảy ra
Tim mỗi người là quê nhà nhỏ
Tình nồng thắm như mặt trời xa... ..
. ...[5]
                                                                                                                       
        Vi Thanh nắm lấy tay Mỹ Linh cùng song ca... Ôi tiếng hát tràn đầy hy vọng và yêu thương, của một người mẹ, và của một người khát khao làm mẹ đến tuyệt vọng...

         Hết bài hát, phần giao lưu II bây giờ mới thực sự kết thúc.

         Đêm Chung kết chuyển sang liên hoan văn nghệ.

         Đây là phần ban tổ chức tinhthuong.com phải thương lượng nhiều nhất cho việc tổ chức đêm Chung kết, gần hai tuần lễ dòng dã. Lý do là số các nhóm văn nghệ nghiệp dư đăng ký tham gia đêm Chung kết này quá đông. Mail đi mail lại với nhau mãi, cuối cùng cũng thu xếp được ổn thỏa. Các nhóm nghiệp dư sẵn sàng chịu mọi phí tổn, miễn là được tham gia biểu diễn. Đáp lại nhiệt tình này, ban tổ chức Chung kết thông báo sẽ lo toàn bộ khâu sân khấu biểu diễn đáp ứng cao nhất mọi yêu cầu kỹ thuật, không lấy bất kỳ chi phí nào, nhưng đổi lại là cho phép ban tổ chức quyền lựa chọn, bởi vì thời gian biểu diễn có hạn. Đề nghị này của ban tổ chức được chấp thuận.

         Phần trình diễn đâu tiên là biểu diễn tâng bóng nghệ thuật do tập đoàn CLEAR tài trợ và tổ chức, 10 danh thủ đã thắng cuộc trong mấy cuộc chung kết tâng bóng nghệ thuật tham gia biểu diễn các tiết mục cá nhân hoặc đồng diễn. Phần tiếp theo là các nhóm  “steen – dances” (Các vũ điệu xì-tin) đủ mặt các anh tài Bắc Trung Nam, nhất là số danh thủ tham gia điệu nhẩy khó và đòi hỏi thể lực rất cao này là nữ đông hơn hẳn so với các cuộc thi đã diễn ra trong năm. Các nhóm “xì-tin” được mời biểu diễn tại đêm Chung kết này là: 7xCrew, Big love Kul, Candy Crew, Cun Cun, Fantastic, Holly Step...  Tất cả đều là nghiệp dư.

         Cả hai phần biểu diễn trên mới được du nhập vào nước ta khoảng năm sáu năm nay, song phải nói là tuổi trẻ Việt Nam thật tuyệt vời. Khán giả lúc như nín thở, lúc reo hò vỗ tay như điên cuồng, để tán thưởng, để hưởng ứng.., vì hầu hết các động tác nghệ thuật đều rất lạ và rất điêu luyện đến khó ngờ. Sự tham gia của ba ban nhạc rock từ Thành phố Hồ Chí Minh, Bình Dương và Đồng Nai càng làm cho không khí biểu diễn của hai phần này tưng bừng hẳn lên. Người biểu diễn và cử tọa đều chung nhau một sức sống hừng hực, một tinh thần lạc quan rạng rỡ trên các khuôn mặt sáng ngời...

         Kết thúc phần giao lưu văn nghệ, cũng là phần chót của đêm Chung kết, doanh nhân Huỳnh Thái Vũ, được MC giới thiệu là thành viên của nhóm PH lên phát biểu bế mạc.

-         Thưa các anh các chị, nói lời bế mạc lúc này và lời cảm ơn lẽ ra là nhiệm vụ của cháu tôi, anh Phạm Trung Trung Nam, đồng sáng lập viên của tinhthuong.com và cũng là đồng tác giả của đêm Chung kết hôm nay. Nhưng trước đây nửa giờ, ca sỹ Vi Thanh cảm thấy khó chịu đột ngột và khó thở. Ngay lập tức chúng tôi đã liên hệ qua điện thoại và xin ý kiến tư vấn của bác sỹ trưởng khoa tại bệnh viện Elisabeth ở Singapore, người trước đấy đã trực tiếp phụ trách điều trị cho Vi Thanh. Theo lời khuyên của bác sỹ trưởng khoa, ngay tức khắc anh Trung Nam đã đưa ca sỹ Vi Thanh vào bệnh viện Chợ Rẫy. Nếu kịp, bệnh nhân sẽ được đưa đi Singapore ngay trong đêm nay…

                   Toàn sân cỏ lao xao như vỡ chợ một lúc rồi chết lặng.

-         Thưa các anh các chị, - doanh nhân Huỳnh Thái Vũ nói tiếp - ...Xin các anh các chị cùng nhau tay nắm tay cầu mong cho Vi Thanh những điều tốt lành nhất!

         Mọi người nắm tay nhau giơ lên cao, cả sân cỏ im phắc. Chờ một lúc, Huỳnh Thái Vũ nói tiếp:

-         Xin cảm ơn các anh các chị. Thay mặt tinhthuong.com, tôi chân thành cảm ơn sự tham gia nhiệt thành của tất cả các anh các chị, cảm ơn sự giúp đỡ của tất cả các cá nhân và tổ chức đã góp phần vào thành công của đêm Chung kết này. Trang web tinhthuong.com là địa chỉ liên lạc, là ngôi nhà chung của tất cả chúng ta. Xin hãy làm tất cả để tinhthuong.com là nơi nuôi dưỡng các ý tưởng, là nơi phát đi hiệu lệnh hành động chung của tất cả chúng ta, với tinh thần “mỗi người vì mọi người, mọi người vì mỗi người![6]... Thưa các anh các chị, tình yêu và ý chí của Vi Thanh sẽ sống mãi!.. Chúng ta sẽ luôn luôn và mãi mãi cùng nhau không sợ cái ác!..

      Cử tọa vỗ tay, reo hò, quyến luyến. Mọi người lần lượt ra về trong tiếng đồng ca, vừa hào hùng, vừa thiết tha… Nhiều người lau nước mắt… Có  những tiếng khóc vỡ oà lên, nức nở… Những tiếng đồng ca tự phát râm ran khắp sân cỏ, ngực từng người như muốn vỡ ra…

                   Dậy mà đi, dậy mà đi hỡi đồng bào ơi... Dậy mà đi...
                   … …



          Đúng 3 tuần lễ sau đêm Chung kết, Vi Thanh qua đời tại Hà Nội.

          Cả Hà Nội của internet, có lẽ đúng hơn là cả nước của interrnet xót thương tiễn đưa người con thân yêu của mình về nơi an nghỉ cuối cùng. Trên đường, không ai đếm xuể các vòng hoa chung và riêng mang các địa danh các tỉnh, các thành phố khác nhau khắp nơi trong cả nước. Tất cả kết thành một dòng suối hoa trắng muốt.. Xe tang về tới nhà hỏa táng Hoàn Vũ ở Văn Điển mà dòng xe dòng người đưa tang mới chỉ vừa ra khỏi thành phố...
         
          Lúc này báo chí cả nước mới nói đến tinhthuong.com. Thoạt đầu chỉ là những hàng tin về người nữ ca sỹ Vi Thanh từ trần, một số hoạt động xã hội của Vi Thanh… Rồi hai ba ngày sau, cứ như nước vỡ bờ… Dồn dập đến cả tuần lễ những bài viết dài, những phóng sự dài, về thân thế và cuộc đời Vi Thanh, về cuộc chiến không khoan nhượng của Vi Thanh chống lại bệnh tật của mình, về sự ra đời và các hoạt động của tinhthuong.com, về cuộc hành quân đầu tiên của tinhthuong.com, về sự hưởng ứng đến hết mình, đến cuồng nhiệt của tuổi trẻ khắp cả ba miền đất nước, về đêm chung kết

Đâu đâu tuổi trẻ cũng sôi nổi về tinhthuong.com, ngồi đâu cũng hết lời về hành quân của tinhthuong.com… Có những bài phỏng vấn dài dành cho hai bác sỹ và 2 MC đã tham gia cuộc hành quân đầu tiên và cũng là cuộc hành quân duy nhất của tinhthuong.com, mấy buổi giao lưu trực tuyến trên báo mạng của họ… Dòng chữ “Tất cả hãy cùng nhau không sợ cái ác!” nổi bật trên hầu hết các trang blogs, twitters, facebooks…

          Riêng về báo chí, còn có thể coi đấy là một hiện tượng báo chí. Hiếm có khi nào báo chí có được những ngày sôi nổi, sinh động, đầy sức sống như vậy. Cả một tuần lễ dư thừa không có tình trạng khô khan tẻ nhạt của chuyện thường ngày. Cũng không thấy các tin tiêu cực sặc mùi hình sự để vỗ béo những tờ báo lá cải. Cả một tuần lễ dư thừa báo chí mang lại biết bao nhiêu háo hức, khâm phục và hy vọng cho người đọc về Vi Thanh và về tinhthuong.com. Đọc xong số báo này, lại nóng lòng nóng ruột mong mỏi số tiếp theo… Cả một tuần lễ dư thừa một không khí sống, tình yêu cuộc sống…Sự nhiệt thành vì cuộc sống được dấy lên. Những lời cổ vũ, những tiếng nói mạnh mẽ… “Tất cả hãy cùng nhau không sợ cái ác!”…
                                                                                              
         Đợt sóng báo chí này đột ngột tắt ngấm ngay ở đỉnh cao của nó. Còn hơn cả một bức tường lửa chắn lại, đến nỗi người đọc có cảm giác hình như có một cái kéo vô hình đột nhiên cắt ngang tất cả.., cứ như là không hề có hiện tượng tinhthuong.com!.. Sự tụt hẫng cứ như là đang đứng mà bị rơi thỏm xuống hố ngay tại chỗ…

         Người ta liên hệ đến hôm nào báo chí cả nước đồng loạt, rầm rầm lên tiếng phản đối việc bắt giam hai nhà báo đi tiên phong trong việc phanh phui vụ PMU18, lời lẽ không thể nào mạnh hơn. Cái rầm rầm rộ rộ ấy rầm rầm được đúng 24 tiếng đồng hồ!.. Hôm sau tắt ngấm… Lần này cũng tắt ngấm như thế…

         Nhưng cuộc sống của tinhthuong.com trên các blog, các trang web riêng, facebook, trên mạng nói chung bây giờ mới bắt đầu… Một trang web mới xuất hiện với cái tên daymadi.com… Video clip Đêm Chung kết được mang tựa đề Dậy mà đi!.. do một nhóm các fan ở Sài Gòn in ra. Mục đính chính là để biếu làm vốn cho các hội mới được thành lập. Nhóm các fan này phần lớn là các doanh nhân trẻ. Theo Luật Báo chí, video clip này không được phép bán.




[1]
Terry Fox 1928 – 1981, Canada, vận động viên điền kinh, bị cưa một chân do bệnh ung thư xương. Ông là người sáng lập cuộc chạy việt dã mang tên là Marathon of Hope để quyên tiền cho việc nghiên cứu điều trị bệnh ung thư. Chỉ còn lại một chân (phải chạy điền dã với một chân giả) và với nghị lực phi thường,  ông đã thực hiện xuất sắc ý tưởng này cho đến hơi thở cuối cùng. Phong trào Marathon of Hope ngày nay lan rộng ra nhiều nước, kể cả Việt Nam.

[2] Randy Pausch, giáo sư khoa máy vi tính, đại học Carnegie Mellon, 1960 – 2008. Ông bị ung thư tuyến tụy. Khi phát hiện được, bệnh đã đi vào giai đoạn cuối, thời gian còn lại cho Pausch để sống chỉ được tính  bằng tháng. Với thời gian còn lại ít ỏi này, Pausch đã mang tất cả nghị lực và trí tuệ làm mọi việc có thể cống hiến cho đời và cho gia đình, nhất là cho các con mình. Trên hết, Pausch đã để lại cho đời tấm gương sống của một con người dám phấn đấu cho mơ ước của mình, kể cả trong quãng thời gian ngắn ngủi còn lại sau khi lâm trọng bệnh. Tìm xem “Bài giảng cuối cùng”,  Randy Pausch & Jeffrey Zaslos, Nhà Xuất bản Trẻ, 10-2009.
[3] Tìm xem “Bài Giảng cuối cùng”, sách đã dẫn và video clip “The last Lecture”.
[4] “Mùa xuân đầu tiên” – Văn Cao
[5] Em là bông hồng nhỏ” – Trịnh Công Sơn
[6] Nói theo Alexandre Dumas – 3 người lính ngự lâm.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét