Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

"Lũ" - Final Draft April 2015



13




          Nhận được thư đề nghị của Hội đồng quản trị Sky Line do thành viên Nguyễn Văn Điểu ký tên, Yến quyết định cử con mình đi gặp. Trước khi đi đến quyết định này, nhóm PH phải trả lời với nhau hàng loạt câu hỏi.

          Nguyễn Văn Điểu là Hai Điểu, thủ phạm gây ra cái chết của chồng mình, điều này Bảo Vân hoàn toàn không nghi ngờ. Hiềm một nỗi Toà án Thành phố đã có kết luận cuối cùng sau khi phúc thẩm, Sở giao thông một lần nữa công bố trên báo chí các kết quả điều tra vụ tai nạn giao thông này làm căn cứ cho việc phúc thẩm. Vụ tai nạn giao thông dẫn đến cái chết của Lê Quốc Quân vĩnh viễn đi vào quá khứ. Đấy là kết quả mấy năm dòng Bảo Vân kiện lên kiện xuống. Cái xôn xao của Thành phố về việc ông Tám Việt chết trên đường đến Thành uỷ chống lại kết quả phúc thẩm này chỉ làm cho lòng người thêm ngao ngán một lúc nào đó, chứ không xoay chuyển được cái kết luận của phúc thẩm.


          Hai Điểu là thành viên Hội đồng quản trị Skyline. Điều này cũng có thể lý giải được. Nhưng thư kiến nghị lại vô cùng lập lờ, ai hiểu thế nào cũng được: Đây là kiến nghị riêng của Hai Điểu, hay là Hai Điểu nhân danh Skyline? Hay là Hai Điểu có sự uỷ thác của Skyline?

          Điều nhóm PH không coi là quan trọng lắm, nhưng không thể bỏ qua: trong thư, cũng như tấm danh thiếp gửi kèm đề rõ Thạc sỹ quản trị kinh doanh Nguyễn Văn Điểu.

          Vân vân…

          Nhưng quan trọng hơn cả, Hai Điểu xin gặp như thế để làm gì? Cái tổ chấy này mưu mô gì? Lại xin ra tận Hà Nội để gặp?!.. Nhóm PH đặt ra nhiều giả thiết. Thư chỉ nói: Xin thiết lập quan hệ

          Y hẹn, Trung Nam đến khách sạn Daiwoo đúng giờ. Mới bước chân vào sảnh, Trung Nam đã thấy có người lại chào và giơ tay bắt:

-         Xin lỗi, anh là anh Trung Nam?
-         Vâng. Tôi là Trung Nam.
-         Rất hân hạnh được gặp anh. Tôi là Nguyễn Văn Điểu, thành viên Hội đồng quản trị Skyline.
-         Tôi cũng rất hân hạnh. Sao anh nhận ngay ra tôi vậy?
-         Con mắt của diều hâu trên thương trường! – Hai Điểu cố tình nói cộc lốc. - …Nếu anh không cảm phiền, xin mời anh lên phòng tôi. Chúng ta bàn công việc ở đấy yên tĩnh hơn dưới này.
-         Hoàn toàn tuỳ anh.
-        

          Hai Điểu dẫn Trung Nam ra cầu thang máy, vừa đi vừa nói mấy câu chuyện xã giao, tự tay bấm nút, lên tới nơi tự tay mở cửa phòng, mời Trung Nam vào trước, cố tỏ ra rất ân cần.
         
          Đấy là một phòng suite của Daiwoo, phòng khách rất sang trọng, hoàn toàn cách ly với phòng ngủ.

-         Anh Điểu sài sang quá!? Trung Nam khen.
-         Skyline chi theo tiêu chuẩn làm việc của thành viên Hội đồng quản trị, anh Trung Nam ạ. Nghe nói phòng suite này đã từng đón 3 nguyên thủ quốc gia đến thăm nước ta.
-         Tiêu chuẩn Skyline, tội gì không sài có phải không anh Điểu? – Trung Nam nói vui.
-        
-        

          Câu chuyện mở đầu giữa hai người trẻ, cùng lứa tuổi rất tự nhiên. Từ một phòng bên khác trong suite này một phụ nữ trẻ bước ra, ăn vận lịch sự đúng với phong cách business hiện đại: complet váy đen, sơ-mi trắng, nơ đen… Hai Điểu đứng dạy trịnh trọng:

-         Xin giới thiệu với anh Trung Nam, đây là thạc sỹ luật sư Đàm Kiều Oanh.  Chị là  trợ lý về luật pháp của tôi trong Hội đồng quản trị Skyline.
-        

          Khách chủ chào hỏi nhau thêm vài câu chuyện xã giao nữa, người trợ lý nói với khách:

-         Tôi nhận ra anh ngay, anh Trung Nam ạ, vì tôi đã xem video-clip  tinhthuong.com. Tôi vô cùng ngưỡng mộ chị Vi Thanh, một phụ nữ có trái tim nhân hậu và có ý chí thép.
-         Xin cảm ơn chị.
-         Tôi ngồi làm việc ở phòng bên. Hai anh cần giúp đỡ gì, xin cứ gọi. – Kiều Oanh chào tạm biệt hai người, nói năng, cử chỉ rất chững chạc.

Chỉ còn lại hai người, sau vài câu giải thích lý do xin cuộc gặp này, Hai Điểu bàn thẳng vào việc:

-         Chúng tôi xin được bù đắp lại quá khứ bằng hợp tác. Chúng tôi rất muốn dự án trường đại học của PH trở thành hiện thực, ngay trên mảnh đất mà chú Quân và cô Út Vân đã chuẩn bị. Tôi nghĩ đấy cũng là cách bên gia đình chúng tôi đền đáp lại chú Quân. Chúng tôi biết chú Quân sống chết với khu đất này vì trường đại học của PH.

Trung Nam nghĩ thầm …Như thế là cả nhà đã đoán đúng.., cân nhắc thêm vài ý nữa rồi mới trả lời:

-         Nhưng mà ông Ba nhà ta đã thông báo chính thức với cô Út Vân là Thành phố có quy hoạch khác cho khu vực này, có phải thế không ạ?
-         Vâng.
-         Biết như thế mà anh vẫn đề nghị hợp tác?
-         Anh Trung Nam ạ, đấy chính là lý do chúng tôi đề nghị hợp tác. Đơn giản là PH không có cách gì chống lại quy hoạch của Thành phố, nhưng  hợp tác với nhau, may ra hai bên chúng ta có thể xoay chuyển được tình hình. Tôi cũng chỉ dám nói là may ra thôi… Anh biết rồi đấy, bên chúng tôi không từ một cố gắng nào…
-         Nghĩa là anh cũng chưa thật tin hợp tác sẽ thành công?
-         Năm mươi năm mươi!
-         Như thế anh có lạc quan quá không?
-         Đã có phi vụ chỉ một phần được, chín phần thua, thế mà tôi vẫn lao vào và thắng. Nhưng ở đây… còn có chuyện đền đáp.
-         Xin cảm ơn thiện chí. Nhưng quy hoạch đã an bài rồi.
-         Còn nước còn tát.
-         Bên anh định hợp tác với danh nghĩa nào ạ?
-         Hoàn toàn do bên PH lựa chọn anh ạ. Hoặc là Skyline hợp tác với PH, trong trường hợp này tôi sẽ là đại diện trực tiếp của Skyline. Hoặc là tôi thay mặt phía gia đình chúng tôi, trực tiếp tôi đứng tên hợp tác với PH. Phương án nào cũng OK.
-         Giả thiết rằng chúng tôi lựa chọn phương án hợp tác với Skyline, còn ai có tư cách pháp nhân đại diện cho Skyline, đấy là việc của Skyline theo thủ tục pháp lý hiện hành. Tôi không quan tâm người đại diện cụ thể nào...
-         Chúng tôi đã chuẩn bị đúng như anh nói. Với Skyline chúng tôi đã thu xếp với nhau như vậy, và đã có quyết định chính thức bằng văn bản của Hội đồng Quản trị. Vì thế trong thư kiến nghị gửi PH tôi đã ký rõ chức danh của mình.
-         Tôi ghi nhận bên phía anh có sự chuẩn bị chu đáo.
-         Cảm ơn anh Trung Nam. Đấy là cả một câu chuyện dài dòng.
-         Anh có thể nói rõ hơn không?
-         Ba tôi đã phải thân chinh đi thương lượng với tất cả các bên, mặc dù từ nhiều năm nay ba tôi đã nghỉ hẳn.
-         Ông nhà có trách nhiệm nặng nề với gia đình. Tôi thừa nhận như vậy. Anh có thể kể rõ sự hình thành quyết định hợp tác được không?
-         Trước hết về Skyline. Tập đoàn của họ không mất một xu vốn nào cho đề tài hợp tác này, mà phía chúng tôi cũng không muốn để họ dây máu ăn phần. Nhưng họ phải bỏ ra thương hiệu và danh nghĩa của họ để tham gia. Lợi thu về là thương hiệu và uy tín của họ sẽ được nhân lên - nếu hợp tác kết quả. Hơn nữa đây còn là nghĩa vụ xã hội tại chỗ của họ, nghĩa vụ cộng đồng tốt nhất, với tư cách là nhà đầu tư nước ngoài đằng nào họ cũng phải làm, mà không phải bỏ tiền túi của mình ra! Cũng không phải gánh chịu rủi ro gì.
-         Tôi thừa nhận Skyline tính toán chu đáo.
-         Tranh cãi với nhau mãi mới được như thế đấy anh ạ. Về phía Thành phố, Tôi biết PH đã có đơn gởi Sở Xây dựng xin xây dựng trường đại học tại khu Đồng Dơi, Sở Giáo dục và Đào tạo có thể tán thành nếu… Tôi chưa biết chữ nếu này là loại xe gì, chở những điều kiện gì, trọng tải bao nhiêu!.. – ngón tay chỏ Hai Điểu gõ gõ xuống bàn, như thể bắt nhịp cho câu nói của mình.
-         Nhưng chắc chắn là không có chuyện xe không tải, phải không anh Điểu?
-         Một trăm phần trăm là vậy. Chúng tôi đang mặc cả.
-         Có giá chưa anh Điểu?
-         Tôi nghĩ phải xử lý khoảng chừng 10 quan hệ gì đó…
-         Xã hội nước ta có đơn vị đo lường mới hả? – Trung Nam chủ ý dừng lại, thăm dò… Nhưng Hai Điểu vẫn ngồi yên. Trung Nam nói tiếp: - …Chúng ta phân công nhau thế nào nhỉ?
-         Cái gì cũng trọn gói là tiện nhất.
-         Cụ thể?
-         Tôi đề nghị chia làm 3 gói, PH đã có hai gói rồi là đất và đề án thành lập trường, nghĩa là cả xây dựng. Phía tôi nhận lo trọn gói là các quan hệ còn lại.
-         Anh định nói các thứ giấy phép các loại cho xây dựng trường?
-         Chính xác.
-         Tôi thấy phía gia đình nhà ta rất hào phóng đấy. Nhưng không biết anh Điểu đã cân nhắc kỹ chưa… - Trung Nam bỏ lửng câu nói.
-         Anh còn băn khoăn điều gì nữa?
-         Nhiều điều băn khoăn, anh Hai Điểu ạ. Quan hệ để lo liệu các loại giấy phép cần thiết mà PH chưa có là một khái niệm vô hình hoặc hữu hình. Nhưng dù thế nào, đấy là một khái niệm bất hợp pháp và rất “cao su”. Anh dám mạo hiềm?
-         Tôi sinh ra là để thử sức mình mà, anh Trung Nam!
-         Tôi không can thiệp vào chuyện phiêu lưu của anh. Mọi việc cần làm theo con đường chính quy để xin được cấp giấy phép các loại, nhóm PH đã làm đầy đủ từ nhiều năm nay. Chuyện lằng nhằng còn lại  là sự quan liêu tham nhũng. Anh Hai Điểu  muốn dùng tiền mua đứt sự lằng nhằng này?
-         Phải cả tiền và quyền mới mua được, anh Trung Nam ạ. “Quan hệ” định nghĩa thẳng thừng ra là như vậy! Nhưng cái gì cũng phải ông mất chân giò, bà thò chai rượu nghen!
-         Ngôn ngữ của anh Hai Điểu chuẩn xác tuyệt vời. Cả thái độ bất chấp  tính cao su của việc mua bán này!
-         Có thể tốn nhiều tiền. Có thể tốn ít hơn. Có những cái không tính được bằng tiền mà phải dùng thứ trao đổi khác. Đất đai vốn là chuyên môn của tôi, anh Trung Nam ạ.

Trung Nam cân nhắc một lúc rồi quyết định chốt lại:

-         Chuyện tiền nong có lẽ như thế là gọn. “Trọn gói” cho từng gói. Xong. Nhưng còn vấn đề luật, anh Hai Điểu?

          Hai Điểu cảm thấy có cái gì xương xương chỗ này nên rất thận trọng. Đăm chiêu một lúc, Hai Điểu thấy không thể hấp tấp được:

-         Phải, luật bao giờ cũng là gốc gác của mọi rối rắm. Chúng tôi đã chuẩn bị kỹ chuyện này. Tôi muốn tham khảo thêm ý kiến trợ lý của tôi trước khi nói ý kiến của mình. – không để Trung Nam trả lời, Hai điểu bấm ngay điện thoại di động mời thạc sỹ luật Đàm Kiều Oanh sang.
-        
-        
-         Xin mời chị ngồi. Tôi muốn được nghe ý kiến của chị những vấn đề gì cần quan tâm về Luật trong hợp tác với PH. Nhân thể có anh Trung Nam ở đây, chúng ta trao đổi luôn. – Hai Điểu đề nghị.
-         Vâng, chắc anh Hai đã trình bầy với anh Trung Nam về phân công nghĩa vụ mỗi bên rồi, có phải không ạ?
-         Vâng, có 3 gói, anh Điểu đề nghị công thức 2+1 chị ạ. Anh Điểu nhận gói 3. – Trung Nam đáp lại.
-         Khi chuẩn bị, chúng tôi đã tính kỹ, cho đấy là công thức đơn giản và giảm thiểu hết mức các quy định ràng buộc nghĩa vụ mỗi bên cho đỡ rối rắm.
-         Theo tôi hiểu, nhận về mình trọn gói số 3, phía anh Hai Điểu muốn thiết kế sự hợp tác này theo tinh thần thực hiện một nghĩa vụ nào đó đối với cộng đồng xã hội. Có phải thế không chị? – Trung Nam muốn gò vào ý này.
-         Anh muốn hiểu như vậy cũng không sai. - Kiều Oanh trả lời.
-         Vậy đây là bình luận của tôi chứ không phải là chủ ý của hành động? – Trung Nam muốn dồn đến cùng để làm rõ trắng đen.
-         Anh có quyền bình luận, cũng như anh Hai Điểu có quyền theo đuổi chủ ý của mình. – giọng của luật sư lạnh tanh, chẳng phù hợp với khuôn mặt hiền hậu của chị ta chút nào.
-         Xin được nghe thêm ý kiến của chị điều gì cần lưu ý cho sự hợp tác này. – Trung Nam đề nghị.
-         Vâng, còn lại hai vấn đề lớn tôi đã lưu ý anh Hai Điểu. Một là vấn đề sở hữu, theo Điều lệ thành lập trường: Mọi đóng góp thành lập trường dưới dạng tài sản cố định, vốn (capital), tài sản trí tuệ, cũng như mọi tài sản vô hình khác đều thuộc quyền sở hữu của trường kể từ ngày thành lập, do Ban Giám hiệu thay mặt nhà trường đứng tên chủ sở hữu và trực tiếp quản lý. Đây là một dạng sở hữu tập thể, được thực hiện theo quy định của trường. Hai là Ban Giám hiệu giữ quyền tự chủ hoàn toàn về chương trình giảng dậy và mọi hoạt động của trường. Tôi hiểu Điều lệ của trường PH như thế có đúng không ạ?
-         Cảm ơn chị Kiều Oanh, đúng ạ. Nói đơn giản thế này anh Điểu ạ,... – Trung Nam giải thích thêm: - … PH thực hiện nguyên tắc hoạt động không vì lợi nhuận (không vụ lợi – non profit)) của trường như ghi trong Điều lệ. Hai điều chị Kiều Oanh vừa nêu lên có nghĩa là tất cả những gì PH và sau này có thể thêm Skyline nữa hoặc là bất kỳ một ai đó có hảo tâm đóng góp cho việc thành lập trường, sẽ trở thành tài sản của trường, hoàn toàn thuộc sở hữu của trường. Không cá nhân hay tổ chức nào ngoài nhà trường được hưởng bất kỳ quyền lợi gì từ sự đóng góp này.
-         Anh định nói là mất không mọi thứ cúng dường vào trường chứ gì? Tôi dùng từ cúng dường để nói phần đóng góp của mình. Tôi dùng thẳng thừng cụm từ mất không để nói rõ là không được hưởng bất kể thứ lợi lộc nào. Diễn giải như vậy đúng hay sai? – ngôn ngữ hàng ngày của Hai Điểu vùng dậy.
-         Anh Điểu diễn đạt dễ hiểu và cực chuẩn luôn. – Trung Nam trả lời.
-         Xưa nay tôi vẫn thích nói toạc móng heo.
-         Xin anh nói toạc luôn suy nghĩ của mình về hai điểm chị Kiều Oanh vừa mới trình bầy.
-         … - …Tổ cha mày, đến giờ ông mới xểnh có một câu mà mày đớp liền hả? – câu chửi bật lên trong đầu này khiến Hai Điểu không trả lời ngay được.

          Trung Nam lấp chỗ trống:

-         Có lẽ chị Kiều Oanh đã tư vấn cho anh Điểu điều tôi vừa mới lưu ý?
-         Tôi được trả lương để làm việc này mà! Tuy nhiên, lựa chọn gì là quyền của anh Hai Điểu. Dù sao làm như PH là trái với mọi điều luật hiện hành đang áp dụng cho các trường đại học dân lập đấy, trong đó nói rõ vấn đề cổ phần hóa!
-         Có luật nào bắt buộc các trường đại học dân lập phải cổ phần hóa không, chị Oanh?
-         Không. Đến nay chưa có luật nào bắt buộc như vậy. Nhưng quyết định của Chính phủ về các trường đại học dân lập thì ghi rõ vấn đề cổ phần hóa.
-         PH hiểu rất rõ chuyện này chị Oanh ạ. Tôi muốn gọi đó là những quy định dành cho các trường đại học tư thục…  Xin lỗi chị Oanh, luật pháp viết như thế là thương mại hóa giáo dục đại học...
-         Coi bộ anh không hiểu thế nào là kiên định kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa? –- Kiều Oanh thủng thỉnh hỏi lại.
-         Thực lòng tôi không hiểu câu hỏi của chị. – Trung Nam không ngần ngại nói ra suy nghĩ của mình.
-         Thương mại hóa hay không thương mại hóa – không quan trọng, anh Trung Nam ạ. Điều quyết định là luật phản ánh được định hướng, được ý chí của người làm luật! – Kiều Oanh nói.
-         Luật sư giải thích như thế thì tôi chịu! Trường Đại học PH chúng tôi muốn xây dựng là loại trường đại học nghĩa thục, nghĩa là hoạt đông theo nguyên tắc không vì mục đích lợi nhuận, mọi sở hữu của trường hoàn toàn thuộc về trường – do một hội đồng của trường được bầu ra làm đại diện cho trường để quản lý. Nói rõ hơn nữa: Cái gì đã góp vào cho trường là hoàn toàn thuộc sở hữu của trường. Cho nên chúng tôi không chấp nhận cổ phần hóa, với mục đích chỉ vì phục vụ giáo dục và khoa học. Nhà trường giành cho mình mọi quyền chủ động để thực hiện mục đích này.
-         Tôi hiểu chứ. Trong thâm tâm tôi tán thành. Nhưng trái với luật hiện hành đấy, vì vận dụng theo nghĩa chỉ được làm những gì luật cho phép. Đại học nghĩa thục dưới hình thức một sở hữu xã hội thuộc phạm trù sở hữu tư nhân! Ý tưởng không tồi!.. Rất hay là khác! PH còn xã hội chủ nghĩa hơn cả định hướng của nhà nước đấy!

Mọi người đều cười.
         
          Hai Điểu đã lấy lại được bình tĩnh và đủ thời giờ nhớ lại các phương án ở nhà đã được duyệt:

-         Chúng tôi đã tính hết cả hai chuyện cúng dườngmất không! Hai nhưng là một. Câu trả lời như thế có rõ không anh Trung Nam?
-         Vẫn chưa rõ lắm anh Điểu ạ. – Trung Nam điềm đạm trả lời.
-         Định giao giá mới hay sao? Anh bạn? – kèm theo câu trả lời này Hai Điểu cười một tràng dài với nhiều ý nghĩa.
-         Anh Điểu ạ, anh đã đặt giá thành 3 gói rồi, lại còn khẳng định hai chuyện cúng dườngmất không để làm rõ cái giá. Là người đàm phán với anh, tôi ước gì trong tương lai mình sẽ gặp các đối tác dễ chịu như vậy trong các cuộc đàm phán khác. – Trung Nam từ tốn.
-         Thế còn gì chưa rõ anh Trung Nam?
-         Còn một điều duy nhất thôi anh Điểu ạ: Phía Skyline thực hiện sự mất không này của mình như thế nào? – Xin lỗi, tôi dùng lại nguyên văn hai từ anh nói ra.
-         Được. Tôi chốt lại thế này: Chúng ta đã thoả thuận cái giá. Sẽ bàn tiếp việc thực hiện cái giá. Kết luận như thế có được không? – Hai Điểu tính toán rất nhanh mọi tình huống trong đầu, muốn dừng tại điểm này, nên chủ động gói cuộc đàm phán lại.
-         Nhất trí.
-         Thế là khôn ngoan đấy! Mọi chuyện muốn đi đúng đường lối thì phải đi với tôi! Không tài nào khác được đâu…
-         Anh Điểu tự tin quá!
-         À.., nếu không thì quan hệ kiểu gì cũng hun hút đi vào cái thùng không đáy thôi!.. – Hai Điểu cố ý nhấn mạnh hai từ “quan hệ”.
-         Hiểu… Vậy cúng dường như thế, Hai Điểu sắt đá sẽ chinh phục được mục tiêu nào?
-         Anh Trung Nam đi quá đà rồi. Không ai trong đàm phán lúc này lại đi hỏi mục tiêu của đối phương cả.
-         Không, tôi muốn coi anh là đối tác.
-         Nghe dìu dịu đã rồi ta!.. Nhìn nhận đối phương làm đối tác có nghĩa là mục tiêu đã bước đầu bị chinh phục rồi đấy!
-         ???… - một luồng khí lạnh đâu đó tạp vào người Trung Nam.

Thấy Trung Nam không nói gì, Hai Điểu đắc thắng:

-         Nói thế này cho anh lo luôn một thể: Tôi có thói quen tư duy xong một dự án thì có nghĩa là đã thực hiện xong năm mươi phần trăm mục tiêu rồi… Còn hành động chỉ là thực hiện tiếp cái năm mươi phần trăm việc còn lại thôi. Tư duy và hành động như thế tôi gọi đấy là kinh tế trí thức của Hai Điểu.
-         ???
-        


          Tối hôm đó Trung Nam mời hai người khách Sài Gòn dùng cơm tại nhà hàng Đình Làng ở nhà Thuỷ Tạ trên bờ hồ Hoàn Kiếm, cái chính là nhà hàng này ít nhiều đặm tính chất dân gian, khá bình dân, tuy rằng hơi ồn ào một chút. Hai Điểu nhận lời. Kiều Oanh kiếu lỗi vì phải trở vào Thành phố ngay trong buổi tối.
         
          Bữa ăn chỉ có hai người. câu chuyện trên bàn ăn mau chóng vượt ra khỏi không khí “đàm phán”.

-         Anh có thứ ngôn ngữ rất thú vị. – Trung Nam sởi lởi.
-         Chịu khó sống với choòng đá, sắt thép, bê-tông.., anh sẽ học được nhanh thôi mà. Ngôn ngữ này rèn luyện con người và tư duy của tôi. Rõ ràng lắm. Nhưng cũng dứt khát lắm.
-         Tôi nghe nói anh Điểu là người rất quyết đoán và vì thế thành công lớn. Nhất là qua mấy bài báo gần đây về các gương mặt doanh nhân trẻ, anh là nhân vật nổi bật nhất.
-         Bỏ ngoài tai chuyện báo chí đi, tin vào họ thì đổ thóc giống ra mà ăn. Báo chí săn tôi còn hơn đi săn ếch trời mưa…
-         Ối!.. Tôi nghe nói anh là học viên Học viện Chính trị Quốc gia…
-         Chuyện ấy không liên quan. Ngồi trước mắt anh bây giờ là ông chủ Nguyễn Văn Điểu…
-         Tôi biết.
-         Nhưng… Nhưng chuyện có thật là tôi tự chuốc cái nợ vào mình là tham gia một cuộc ganh đua do tôi đặt ra cho mình, anh Trung Nam ạ.
-         Sao lại có chuyện ganh đua một mình được hả anh Điểu?
-         Người đời nô lệ vào triết lý mọi con đường thành công phải đi qua các dẫy ghế của nhà trường. Tôi dứt khoát bác bỏ niềm tin mù quáng này.
-         Thế mà bây giờ anh lại muốn đề án trường đại học PH thành công?
-         Trường đại học PH là chuyện của đời, bây giờ là đối tượng lao động của tôi. Thu hoạch từ lớp học chính trị nên có cách nói tiến bộ và sang trọng như thế đấy.
-           Anh Hai Điểu sính dùng danh từ nhỉ. Nếu không đi học chính trị thì anh coi Đại học PH là gì?
-           Là con mồi. Không hơn không kém! Có học có hơn. – mặt Hai Điểu lạnh tanh, mắt nhìn thẳng vào Trung Nam, thăm dò.

Trung Nam xững lại vì bị bất ngờ. Hẫng mất một lúc rồi mới nói tiếp được:

-           Nghĩa là anh Hai Điểu tiến bộ dài trong cách nói năng?
-           Không hẳn thế. Cái khái niệm đối tượng lao động nó rộng lắm, có thể chứa được nhiều mục đích khác nhau. Tùy cơ ứng biến. Còn cái nghĩa của “con mồi” nó hẹp quá, chỉ có duy nhất một đích cụ thể.
-           Nghĩa là đối với anh Đại học PH vừa là đối tượng lao động, vừa là con mồi?
-           Chính xác. Anh Trung Nam thông minh đấy. Tùy nghi xử sự theo sự lựa chọn của Đại học PH.
-           Anh linh hoạt, hay là răn đe ngay trong khi còn đang thương lượng thế này? – hai tai Trung Nam bắt đầu rần rần, nhưng vẫn cố ăn miếng trả miếng.
-           Mất lòng trước hơn được lòng sau, anh Trung Nam à. Thẳng ruột ngựa thế này công việc trơn chu hơn chứ?
-           Anh có lý. Tôi cũng học tập anh luôn, không mầu mè: Chấp nhận mất không, anh chờ đợi gì ở hợp tác với Đại học PH?
-           Ô hay, tôi đã nói ngay từ đầu rồi. Thứ nhất, tôi có dịp trả nghĩa với bên gia đình ông Quân. Thứ hai là bắt Sky Line làm chút gì đó có tính nghĩa vụ xã hội nơi đầu tư, chọn Đại học PH là cách đánh bóng tốt nhất cho Sky line. Như thế vẫn chưa đủ rõ sao anh Trung Nam?
-           Chưa. Nhưng tính toán không tồi.
-           Nếu hợp tác quả này thắng, tôi sẽ chứng minh được với thiên hạ Hai Điểu này chơi được với cả Đại học PH. Thế không oai à?
-           Giỏi. Phi vụ nào anh cũng đánh bài ngửa như thế này sao?
-           Đấy là thế mạnh của Hai Điểu này. Đâm. Chém. Hoặc đấm thẳng luôn. Thắng là thắng ngay! Không thắng bỏ, làm việc khác.
-           Hợp tác với Đại học PH như thế có trái với triết lý anh thờ phụng không?
-           Bác bỏ cái triết lý mù quáng về tôn sùng cái học là chuyện của tôi. Nói thế không có nghĩa là tôi không học hay chống lại việc học. Bản thân tôi lúc nào cũng học chết bỏ! Tôi chưa qua một trường đại học xây dựng nào, song tôi bóp mũi dễ ợt mấy cậu kỹ sư xây dựng tại công trường của tôi. Toàn trò trẻ con. Giáo trình đại học kinh tế tôi học khoảng một năm. Giáo trình thạc sỹ quản trị kinh doanh tôi học có lẽ không đến một năm, nhiều kinh nghiệm tôi có được từ thực tế còn tốt bằng vạn các bài giảng! Bây giờ là hai bằng thật hẳn hoi.
-         Anh thông minh xuất chúng?
-         Không nói thế được. Người ta đã lên cung trăng, lên sao Hỏa, còn mình cứ đằng thẵng học lần lượt năm này đến năm khác thì bao giờ cho xong. Phải đi ăn xin là không oan.
-         Anh học tắt?
-         Không nói thế được. Học như tôi học, tiết kiệm được ít nhất sáu, bẩy năm. Vì ngoài một mớ sách vở, tôi có cả một cái trường học to lớn trong đời sống thực, không một học sinh hay thầy giáo nào của các anh có thể so sánh được. Việc gì tôi phải chui vào trường của các anh!
-         Có lẽ anh có lý.
-         … - Hai Điểu chỉ ngồi nghe, chăm chú tìm hiểu thái độ của Trung Nam.
-         Anh có gò mình vào một chuẩn mực hay nguyên tắc nào không?

          Hai Điểu ngẫm nghĩ một lúc:

-         Có chứ, hình như làm gì, nghĩ gì tôi đều có một cái gì đó định hướng cho mình, rồi cứ thế mà làm.
-         Anh nói cụ thể ra đi.
-         Chuẩn mực của tôi có lẽ là thế này: Làm như cướp, học với con mắt cú vọ, chơi như phá luôn!
-         Tôi thừa nhận anh có cá tính. Xin chúc mừng. – Trung Nam chúc rượu.
-         Anh Trung Nam biết không, trong khoảng hai năm, tối tối và ngày nghỉ cắp sách đi học theo kiểu của tôi như vậy để lấy về hai cái bằng - vì ba tôi bắt tôi phải có bằng được hai cái bằng này - tôi thừa nhận những điều mình đã lượm lặt được trong cuộc sống nay được hệ thống hoá lại tốt hơn, giúp tôi cách nhìn ít nhiều có phương pháp hơn. Chỉ có thế thôi. Hai cái bằng chỉ mang lại cho tôi vỏn vẹn cái cách nhìn này thôi. Nhưng xin nhớ cho: Không phải là do nhà trường dậy đâu nhé! Tôi dựa vào bài và những điều tôi biết, rồi tự đúc kết lấy. Tôi học theo cách riêng của mình!
-         Các thầy không làm được việc này hả anh?
-         Các thầy dậy chay nhiều quá! Còn dậy nhiều cái sai nữa! Cái trường của anh rồi cũng thế cho mà xem. Tôi không chụp mũ đâu!
-         Lời cảnh báo của anh hoàn toàn đúng chỗ. Kết quả học anh đạt được như thế mà vẫn còn kêu ít hả anh Điểu?
-         Thời gian đối với tôi là vàng, công sức tôi bỏ ra còn đắt hơn vàng!
-         Anh không quá đề cao mình chứ?
-         Mỗi năm tiền lương và lãi chia cho chức danh của tôi tham gia các Hội đồng quản trị cộng lại khoảng bốn, năm tỷ. Anh thử chia cho số ngày làm việc của tôi trong một năm xem nào! Phần kinh doanh của riêng tôi không tính, mà phần này mới là thu nhập chính!
-         Anh hái tiền bằng cả hai tay? -  Trung Nam muốn tìm một hình ảnh, nhưng chưa nghĩ ra được cái gì đắt ý lắm.
-         Không. Cái đầu và tính quyết đoán của tôi làm việc này. Sau đó các ngân hàng chuyển khoản về, không cần dùng đến tay.  – Hai Điểu đáp lại với dụng ý nói lỡm.
-         Với con mắt cú vọ, và theo cái phương thức làm việc như cướp mà anh vừa mới giảng cho tôi nghe? – Trung Nam giữ được bình tĩnh.
-         Mục tiêu! Tất cả chỉ có mục tiêu! Anh hiểu chưa. Còn biện pháp là gì, chấp nhận hết! Cho nên làm gì tôi cũng so đo làm cái này hay cái kia lợi hơn? Không có chuyện không tính toán đâu.
-         Nghe anh kể, tôi phải thừa nhận anh đã khai thác tốt nhất cái mạnh của mình và những điều kiện anh có trong tay. Đặc biệt là cách anh lựa chọn học rất ấn tượng đối với tôi.
-         Khi đi học chính trị, tôi lại càng thấy nhiều chuyện tào lao. Học đường lối chính sách, nhưng lại hiểu thủ đoạn chính trị!
-         Trường dậy cả thủ đoạn chính trị hả anh Điểu?
-         Cái đó trường không thể dậy được, nhưng cách học ở trường lại gợi mở cho học viên học và làm điều này! Dù thế nào đi nữa, trường làm sao thủ đoạn bằng bọn doanh nhân chúng tôi được!

Trung Nam phá lên cười:

-         Anh thuộc loại siêu quái. Chưa thấy ai tổng kết việc học xúc tích như anh… Và tôi thừa nhận anh đúng!. Chúc mừng!.. – Trung Nam chạm cốc.
-         Cảm ơn.
-         Doanh nhân có hạng như anh mà cũng đi học chính trị ạ?
-         Học chính trị trung cấp chính quy hẳn hoi, chứ không phải học dỏm đâu!
-         Ôi, như thế anh Điểu còn là đảng viên nữa?
-         Mục tiêu! Anh không bao giờ nghĩ đến chuyện vào Đảng hả anh Trung Nam?
-         …???
-         Ngồi nói chuyện với tôi cả buổi rồi mà chẳng thấy anh khôn lên chút nào! – Hai Điểu cười khoái trá.
-         Tôi là dân doanh mà, anh Điểu còn lạ gì nữa!
-         Đại học PH có sẵn lòng mời tôi làm giảng viên về kinh doanh không?
-         Chắc chắn bộ môn kinh tế sẽ có những lớp ngoại khoá phải mời những doanh nhân có kinh nghiệm hoặc thành đạt như anh đến giảng dậy.
-         Càng sống, tôi càng tin cuộc sống có nhiều con đường cho mỗi người…
-         Đúng.  Tôi chúa có cái máu phá lệ. Thích thử sức mình. Tốt, xấu, thiện, ác… không phải là điều tôi quan tâm. Hình như lúc đầu chỉ là một thách đố bâng quơ nào đó… Đấy là khi tôi làm lễ đốt sách…
-         Sao? Ngồi trước mặt tôi là một Tần Thuỷ Hoàng Việt Nam?
-         Xong phổ thông, tôi đốt sách để quyết đi thẳng vào việc làm ra tiền… Và thách những thằng có học làm được như tôi… Sống riết như vậy, bây giờ trở thành cái tính thích thử sức mình, một triết lý sống. Vậy thôi.
-         Anh có xem hợp tác với PH về trường đại học là một game mới cho cái cá tính này của anh không?
-         Khỏi bàn! Hẳn là thế.
-         Máu của nhà thám hiểm?
-         Nói thẳng ra, đây là một mục tiêu ngon lành! 
-         … - Trung Nam sững người, không nói được gì.
-        
-         Ngôn ngữ của anh đi nhanh hơn suy nghĩ của tôi. Sao anh không gọi thẳng Đại học PH là con mồi mà cứ lấp lửng mãi?
-         Con mồi hấp dẫn là khác! Được chưa? – Hai Điểu đáp liền.  - …Anh Trung Nam này, hồi chiều chúng ta đã bàn với nhau về cái chuyện cúng dườngmất không rồi, có phải không?.. Đã mở lòng nhau rồi, bây giờ nói thực nhé, những chuyện vặt ấy không phải là điều tôi quan tâm! Hai Điểu này không úp úp mở mở đâu! Đại học PH cũng thế thôi.

Trung Nam rùng mình, trong lòng thừa nhận đối tác ngỗ ngược này có thể nuốt chửng mình:

-         Đúng là nhà thám hiểm có con mắt cú vọ!

          Hai Điểu cười khoái trá:

-         Chính xác! Thưởng! – Hai Điểu chạm cốc: - Làm bạn với nhau được không?
-         Lại một game mới nữa?
-         Tôi muốn thử sức PH.

Trung Nam ngần ngừ một lúc:

-         Thêm một mục tiêu nữa?
-         Tại sao không?

          Trung Nam mãi mới nói:

-         Chấp nhận! Mặc dù cuộc đọ sức này khá chênh lệch.
-         Nói gì?.. Xoàng thế! Chưa đánh đã hàng!
-         Anh đã là ông chủ giầu nổi tiếng, còn tôi đến giờ này vẫn sống do mẹ trả lương!..  Nhưng… Chấp nhận cuộc đấu! Được chưa? – Trung Nam chúc rượu đáp lễ.
-         Chơi được. Anh phỏng vấn tôi khá nhiều rồi, bây giờ đến lượt tôi chứ?
-         Xin mời anh. – Trung Nam trong lòng thừa nhận cái lối nói chuyện thẳng thừng này thật hiếm có.
-         Xin hỏi luôn, anh thấy tôi khác anh ở chỗ nào?
-         Câu hỏi hay đấy anh Điểu ạ. Khác hoàn toàn. – Trung Nam không thể không cười: - …Anh xem nhé, anh vào đời theo con đường tự chọn với một thách đố quyết liệt, do chính mình đặt ra cho mình. Tôi vào đời theo con đường mẹ tôi vẽ ra, và tôi cảm thấy được thuyết phục, nghĩa là tôi cũng muốn chọn như thế. Sự khác biệt thứ hai là anh có trong tay các thứ để nói anh đã đạt mục tiêu cho những gì anh đề ra. Còn tôi chưa có gì nhiều để nói được với mình như vậy.
-         Nghĩa là con đường của tôi đã có kết quả. Con đường của anh thì chưa rõ lắm. So như vậy cũng có nghĩa là tôi đang tạm thắng, anh đang tạm thua? Có phải thế không?
-         Được. Tạm thời đến giờ phút này, theo như cách anh nhìn.
-         Tôi có hỏi chị trợ lý của tôi nghĩ gì về anh. Chị ấy trả lời tỉnh queo: Quá khờ và quá hiền cho cuộc sống đương đại.
-         Uở! Chị ấy biết gì về tôi mà nhận xét như vậy?
-         Kiều Oanh xục xạo trên mạng.
-         Nghĩa là tôi chưa đủ gấu, và dễ bị ăn thịt?
-         Còn lâu mới được xét là gấu! Nhưng bị ăn thịt chắc hơi khó, vì cái bóng bà mẹ anh quá lớn. 
-         … - Phạm Trung Trung Nam ngồi nghe, cố tỏ ra điềm đạm nhưng vẫn cảm thấy hai tai mình nóng bừng bừng.
-         Tôi nói thế này anh đừng giận, mỗi người trên đời có con đường riêng của mình, tính cách của nó hình thành trên con đường đó. Con đường của tôi là con đường của người chủ. Con đường của anh là con đường của  người làm công ăn lương, người  làm thuê. Có lẽ đây mới là sự khác biệt cơ bản giữa hai chúng ta.
-         Tôi khâm phục sự thẳng thắn đến ngạo mạn của anh. – Trung Nam lúc này thấy cái gì đó giật giật hai bên thái dương, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh. - …Như thế chúng ta nói chuyện với nhau dễ hơn, cuộc nói chuyện giữa hai tính cách.
-         Tôi cũng khâm phục lòng vị tha và sự tận tuỵ của anh đối với mục đích anh theo đuổi. Đấy là tôi nhận xét như vậy thôi. Nhưng dứt khoát tôi không đi con đường của anh. Không đời nào! Tôi không cần mục đích như của anh, tôi chỉ cần mục tiêu. Sau mỗi mục tiêu đạt được tôi cần mục tiêu khác. Vì thế tôi không bao giờ cũ! Cũng có nghĩa tôi không quay nhìn lại phía sau.
-         Có bao giờ anh nghĩ mục tiêu định chọn là vì gì không?
-         Luôn luôn là như thế chứ! Và luôn luôn là một!  Nhưng là một mà vẫn thay đổi. Thay đổi thường xuyên, có khi rất quyết liệt.
-         Như thế mà anh gọi là mục tiêu không hàm chứa mục đích?
-         Nói thế này cho anh dễ hiểu: Lúc đầu là tôi muốn giầu có. Tiền là quyền năng bất khả chiến bại mà! Bây giờ cũng thế, nhưng bây giờ chủ yếu tôi muốn thử sức, sự hấp dẫn của tiền dần dần tụt xuống hàng thứ hai. Cái không thay đổi ở đây là lúc nào tôi cũng muốn khẳng định được mình trong mỗi mục tiêu tôi lựa chọn! Anh chọn mục đích thì không thể vì mình được, chẳng khác đi tu là mấy!.. Cho nên anh không thể là trung tâm của sự lựa chọn của chính anh được.
-         Anh không có thất bại?
-         Có chứ. Có lúc thất bại rất nặng là khác. Quyết liệt hai chục năm là thế, mà đến hôm nay nhóm của ba tôi vẫn chỉ thuộc loại tầm tầm thôi! Còn xa các đại gia có thứ hạng... – Hai Điểu nói đến đây trong lòng đụng phải cánh Năm Hồng. - …Tôi đang lờ mờ nhận ra, chỉ quyết liệt không thôi chưa đủ… Này… Tại sao anh lại phải lựa chọn mục đích?

          Trung Nam phải suy nghĩ kỹ, vì hình như chính mình cũng chưa bao giờ  đụng chạm đến câu hỏi loại này:

-         Có lẽ… truyền thống gia đình, hay là bối cảnh nơi tôi sinh ra tạo ra cho tôi sự lựa chọn như vậy. Đương nhiên, chẳng có sự lựa chọn nào là hoàn hảo cả. Sự hoàn hảo hay không hoàn hảo chỉ đến cùng với kết quả mình đạt được mà thôi. Tôi tin thế.
-         Đúng vậy, lựa chọn nào cũng chỉ đạt tới tối ưu là cùng thôi. Cái phiêu lưu hay rủi ro nhất cũng có khi là cái hay nhất.
-         Anh thì lựa chọn cuộc chơi. Tôi thì lựa chọn thiết kế sân chơi. Trong trường hợp của chúng ta, tôi định nghĩa mục tiêu và mục đích như vậy.
-         Anh định nói chúng ta đều cần đến nhau?
-         Hiểu theo nghĩa tích cực của hợp tác dự án trường đại học PH thì nên như vậy. Chí ít sự hợp tác của chúng ta sẽ có thể hoàn hảo hơn.
-         Anh thuyết khách khá lắm, không dài dòng. Ít nhất chúng ta cũng nói chuyện được với nhau như những người thẳng thắn. Tôi quý trọng anh điều này… Xin hỏi thật lòng nhé: Lòng vị tha và sự tận tuỵ của anh là do sự yếu đuối hay do đức tin tôn giáo tạo nên?

          Trung Nam lại phải cân nhắc rất kỹ, vì cũng muốn nhân cơ hội này xác định lại chính mình. Mãi một lúc sau:

-         Tôi cũng muốn trả lời rất thẳng thắn. Cả hai giả định của anh đều không đúng đối với tôi.
-         Anh thuyết phục tôi đi!
-         Yếu đuối với nghĩa là… là… không dám giữ lấy cho mình điều mình trân trọng, điều mình tin, không tự bảo vệ được mình, không dám bảo vệ điều mình cho là phải… Tôi nghĩ tôi không có sự yếu đuối này, mặc dù tôi không bao giờ chấp nhận bạo lực, tôi cũng không có chí hướng ứng xử bằng bạo lực… Tuy nhiên tôi không có đức tin tôn giáo, thậm chí có thể nói tôi chưa có đức tin đạt được tới mức như một đức tin tôn giáo… Tôi còn phải phấn đấu để có được như thế… Nhưng đúng là tôi có niềm tin. Ví dụ trong câu chuyện của chúng ta: Tôi có niềm tin phải góp tay với đời tạo ra cái sân chơi chung của mọi người, cho mọi người… Coi đó là hướng đi của mình.
-         Nói như anh, đức tin, hay là đức tin như tôn giáo vẫn còn quá cao xa đối với anh?
-         Yes and No! Nói thế nào với anh nhỉ? – Trung Nam bật ra như một phản ứng tự nhiên, nhưng phải xắp xếp lại một chút các suy nghĩ của mình - …Đức tin tôn giáo như là một lý tưởng sống thì quá cao xa đối với tôi thật, anh Điểu ạ… Chưa chắc tôi đã theo nổi hoặc muốn đi tới… Đơn giản vì tôi vẫn đang đứng ở dưới đất, sống trong cuộc sống của trần thế. Cũng có thể một ngày nào đó, trong hoàn cảnh nào đó, tôi sẽ tin hay bị hấp dẫn bởi đức tin ấy… Ai mà nói trước được? Nhưng hiện giờ thì không. Đúng ra là phải nói hiện giờ thì chưa!
-         Thế anh đích thực là gì?
-         Chính tôi hả?
-         Tôi đang hỏi về anh.
-         Điều tôi nói được ngay bây giờ, với tất cả niềm tin vững chắc: Tôi nghĩ rằng sự khao khát dẫn dắt cuộc sống của chúng ta cuối cùng vẫn là chân, thiện, mỹ. Nếu sự khao khát này trong cuộc đời đạt được tới mức độ như một đức tin tôn giáo… Ôi như thế thì còn gì bằng!

          Hai Điểu tư lự một lúc:

-         …Một niềm tin như một đức tin tôn giáo?!. Anh nói mình chưa đạt được điều này, nhưng nói ra những điều như thế có nghĩa anh đang là một thầy tu rồi đó!
-         Tôi là một thầy tu không biết mình đang là tu sỹ? Ý anh định nói như thế?
-         Trung Nam ơi, anh đã đi quá xa trên đường tu hành mà không biết, có phải không?
-         ???
-         Anh thử hình dung xem, cuộc sống ai ai cũng cứ vị tha và tận tuỵ như anh, đâu còn đất cho cái tôi thể hiện? cho cái tôi rèn luyện, dụng võ?
-         Suy nghĩ này của anh không phải hoàn toàn vô lý. – Trung Nam thăm dò.
-         Không có cái tôi này cuộc sống sẽ là cái gì?..  Mà như thế cuộc sống sẽ buồn tẻ, chán ngắt đến nhường nào!.. Và chính anh cũng đã thú nhận rồi, anh vẫn cứ phải đứng ở trên mặt đất này kia mà!.. Có phải thế không?..
-         Anh nói tiếp đi!
-         Chính nhờ sự khao khát cái tôi này, cuộc sống mới sinh động và đáng sống. Có như thế, mới từ một thằng con trai chân không đến đất, cật không đến trời ở một khu mỏ đá, làm nên một Nguyễn Văn Điểu như đang ngồi trước mặt anh!.. Anh không thấy điều này à!..  Nguyễn Văn Điểu đứng trên mặt đất là như thế…
-         Vâng! Cho đến bây giờ là như vậy.
-         Sống như anh là đang giết chết cái tôi!.. Là đang chết! Thử thách cái tôi mới là sống! Không có thử thách cái tôi, là không có sống… Thậm chí nếu vứt bỏ nó, sẽ chỉ còn lại sự tồn tại thảm mà hại thôi!.. – Hai Điểu đột nhiên hưng phấn.

          Trung Nam trong đầu liên hệ đến chú Quân, định hỏi Hai Điểu “Anh chấp nhận cả giết chết người khác để thử thách cái tôi của mình?”, nhưng lại muốn tiếp tục câu chuyện để hiểu rõ con người này, nên nêu ra một câu hỏi khác:

-         Vì thử thách cái tôi mới là sống, nên anh lựa chọn mục tiêu, có phải không?
-         Chính xác!
-         Anh có năng khiếu bẩm sinh về ngôn từ.
-         Vậy hả?
-         Anh phân biệt thật rạch ròi mục tiêu và mục đích! Tôi không ngờ…
-         Đơn giản là vì tôi luôn luôn loại bỏ mục đích để không bao giờ chệch mục tiêu!
-         Anh thực dụng hết chỗ nói!
-         Cả đời mình anh chưa bao giờ cầm đến cái cuốc cái xẻng có phải không?
-         Trong cuộc đời anh, có quyết định nào anh không vì mục tiêu không?
-         Để tính sổ đã, nhiều cái bí mật lắm! Lúc nào rỗi rãi sẽ trả lời thật chuẩn!

          Câu trả lời của Hai Điểu làm cho hai người phải buồn cười.

-         Hôm nay mỗi chúng ta tuổi đều tăng gấp đôi! Nghĩa là đều già thêm mất khoảng ba chục tuổi anh Hai Điểu ạ!
-         Sao vậy?
-         Vì chỉ có người già lê lết không làm gì được nữa mới ngồi triết lý dông dài như chúng ta. Nhưng tôi thừa nhận hiếm khi gặp được người khẳng định cái tôi của mình quyết liệt như anh!
-         Sống là thử thách cái tôi mà! Để xem giữa hai ta ai sẽ thắng tiếp!
-        
-        
          Sau khi nghe con thuật lại tất cả câu chuyện với Nguyễn Văn Điểu, Yến thừa nhận con mình còn quá hiền thực so với cuộc đời thô ráp này. Nghĩa là so với mọi chuyện ngoài đời phải đối mặt, Trung Nam còn phải tự rèn luyện nhiều... Điều duy nhất làm Yến yên tâm là trước một đối thoại như vậy Trung Nam không chạy trốn. Đồng thời, trong lòng thừa nhận giới trẻ có cách tiếp cận riêng và ngôn ngữ riêng trong giao tiếp với nhau, cả về hai phía: bốp chát, trực diện, không mầu mè, đối nghịch nhau nhưng không hiếm phần chân thật! Hay thật…

          Điều cả hai mẹ con Yến thống nhất được với nhau là nhóm Cường đá đề nghị hợp tác – nói theo ngôn ngữ của cuộc đối thoại này – là vì mục tiêu, chứ không phải mục đích! Lại còn sẵn sàng mất không mọi thứ phải bỏ ra nữa cho hợp tác! Hai Điểu không thèm giấu diếm khẳng định đã ăn gỏi Đại học PH được một nửa...

          PH mất thêm hai cuộc họp nữa mới đi đến được cái thư trả lời chính thức cho Nguyễn Văn Điểu. Thư do Trung Nam ký, không đụng gì đến Skyline…

          Câu chuyện là thế này: Thảo luận ròng rã hai cuộc họp liên tiếp, ý kiến vẫn không tập trung được vào một quyết định nào dứt khoát, bởi vì quyết định thế nào đi nữa cái giá phải trả vẫn có thể sẽ rất lớn; nhưng nếu không chấp nhận đề nghị hợp tác của cái tổ chấy Cường đá thì chỉ còn đường khai tử dự án trường đại học… Đã hơn ba năm chầu chực đủ kiểu rồi, đã chạy được hàng mớ giấy phép các loại từ phường trở lên rồi… Nhưng bây giờ tắc nghẽn ở hai cái giấy phép chót: một là sự phê duyệt cuối cùng từ Bộ Giáo dục và Đào tạo, một là cái giấy phép xây trường từ Sở Xây dựng của Thành phố! Nơi nào cũng hứa hươu hứa vượn, ướm đi ướm lại mãi, nhưng chờ thì cứ chờ, đưa bao nhiêu quan hệ đều hun hút như đổ nước vào lỗ nẻ…

          Nhất quyết không để cho cái chết của chồng mình trở nên vô nghĩa, Bảo Vân đề xuất ý kiến sẽ cống hiến và gánh chịu mọi chi phí hợp thức toàn bộ khu đất hơn hai chục hecta Đồng Dơi cho trường, miễn sao có được giấy phép xây dựng. Bảo Vân thiết tha:

-         Xin cả nhà hiểu cho, vì ngay từ đầu nhóm PH chúng ta đã xác định bằng mọi cách phải đóng góp vào sự nghiệp chấn hưng dân trí. Với tinh thần đó anh Quân đã sống chết giành bằng được khu đất này cho việc xây dựng trường. Tôi quyết đánh bằng được. Mong chúng ta vì anh Quân, giữ vững tinh thần này…
-        

          Vốn để triển khai việc xây dựng và mọi chi phí khác Ngân hàng PH đã sẵn sàng. Toàn bộ kế hoạch triển khai, từ nguồn nhân lực quản lý, nguồn nhân lực giảng dậy, chương trình, kế hoạch mua sắm… được rà đi soát lại mấy lần rồi… Có thể nói mọi việc đã đâu vào đấy từ mấy năm nay rồi… Khái đã viết một số bài báo chê trách tình trạng hành là chính của Bộ, của Sở, vạch ra bao sự khất lần… Nhưng báo chí “lề phải” lược bỏ hầu hết những điểm cốt lõi, vì cho là “quá nhạy cảm…”. Bạn bè của Khái và một số người sẵn sàng về giảng dậy tại trường này gợi ý Khái nên gửi cho các báo mạng “lề trái” vậy. Nhưng Khái lắc đầu:

-         Không ăn thua. Đăng như thế có khác gì ta viết cho ta xem, làm sao thấu được đến trời?
-         Ô hay, gọi người đọc “lề trái” là ta, báo “lề trái” là báo ta, thế thì báo “lề phải” và người đọc của nó là địch tuốt hả? 
-         … - Khái bí không trả lời được.
-        

Tại cuộc họp thứ hai Yến rất quyết liệt:

-         Tôi hoàn toàn tán thành ý kiến của Bảo Vân, đây không phải là một dự án kinh tế, mà là một nghĩa vụ chúng ta đã cam kết. Chỉ còn lại vấn đề là tính xem chúng ta có thể chấp nhận hy sinh đến đâu. Xin bàn kỹ ý này. – Yến cố tìm ra sự thống nhất tối thiểu có thể.
-         Thưa mẹ, thưa bác Thạch và các cô chú, Hai Điểu đã nói trắng ra mục tiêu có nghĩa là chỉ để thôn tính! Đề nghị hợp tác của Hai Điểu hoàn toàn không vì mục đích của dự án. – Trung Nam xin nói lần cuối cùng. - … Nhóm Cường đá muốn bắt bí tình trạng bế tắc của dự án, có nghĩa là hợp tác mà dự án không thành cũng phá, mà thành cũng sẽ phá. Điều quan trọng hơn nữa là chúng ta không nhận hợp tác cũng phá. Vậy theo con vấn đề không còn là chuyện hợp tác với nhóm này nữa. Vấn đề là loại bỏ sự phá hoại này như thế nào.
-        
-        

Gian phòng ngột ngạt như không có không khí. Cuộc họp thứ hai đi vào bế tắc hoàn toàn. Mọi người đề nghị cố vấn Thạch phát biểu.

Thạch chết đứng.

Mọi chuyện đã bàn nát nước rồi. Đã thế giữa hai cuộc họp Thạch cũng đã bàn đi bàn lại với Yến mà cũng chưa ngã ngũ. Bây giờ nói gì? Cân nhắc một lần nữa mọi điều phải cân nhắc, cuối cùng Thạch đành phải nói:

-         Thưa tất cả các em, trong cuộc đời trận mạc của tôi trên một chiến trường mờ mờ ảo ảo và bất định, đôi ba lần tôi cũng đứng trước tình thế lưỡng lự, không biết nên quyết thế nào. Sai lầm có thể phải trả giá bằng tính mạng và sự nghiệp. Cuối cùng, dù đúng hay sai thì vẫn phải quyết, phải lựa chọn một phương án nào đó, không thể dùng dằng mãi được… Với ý thức, nếu không may là sự lựa chọn sai lầm, thì chúng ta cũng phải sẵn sàng trả giả một cách kiên cường nhất. Không còn cách nào khác! Xin cho phép tôi chia sẻ kinh nghiệm này. Tôi xin đề nghị chúng ta giao cho Yến toàn quyền quyết định! Tất cả chúng ta sẽ đứng đằng sau quyết định của Yến!
-        
-        

Vài ba ý kiến hưởng ứng nữa, cuối cùng Yến đứng lên nhận trách nhiệm này.

Việc giao cho Yến có tiếng nói cuối cùng về dự án trường đaị học cũng có sự hợp  lý của nó, phần vì việc gì của nhóm PH cũng phải có một người chịu trách nhiệm toàn diện, phần vì Yến là người đề xuất ý tưởng và thiết kế dự án, cũng một phần thiết thực nữa Ngân hàng PH là người tài trợ chính và lâu dài của dự án này.

Ba ngày sau, kết quả của hai cuộc họp nói trên là cái thư do Trung Nam ký, gửi thẳng cho Hai Điểu. Nội dung thư nhận lời hợp tác, nhưng nói rõ hợp tác với nhóm gia đình Hai Điểu, chứ không phải với Skyline.

Yến giải thích cho Trung Nam:

-         Con ạ, về chuyện tiền bạc, Hai Điểu có thể tốn nhiều tiền, có thể tốn ít tiền, hoặc thậm chí không tốn xu nào cho cái gói “quan hệ” mà hắn đã nhận lời với con. Vì nhóm Cường đá có nhiều cái để trao đổi lấy mảnh giấy phép lắm. Chuyện ma ăn cỗ ấy mình không thể biết được đâu… Nhưng chỉ riêng việc PH chúng ta phải nhận liên danh với đám này đứng tên xin thành lập khu đô thị vệ tinh Đồng Dơi, đám này đã ăn đậm rồi con ạ.
-         Bây giờ thì con hiểu Hai Điểu đã nói gì với con. …Đã thắng đứt một nửa!.. Có Đại học PH, chắc chắn quy hoạch khu đô thị mới sẽ được Thành Phố duyệt, mẹ ạ. Ta làm cỗ cho họ sơi??
-         Phải chấp nhận con ạ, như thế xây dựng trường mới được duyệt. Nghĩa là ta cũng đành chịu mất nhiều đấy, không phải chỉ có được đâu.
-        
-        


Ông Hai chân ướt chân ráo về đến Hà Nội thì ngập đầu với các tin tức và bài trên báo chí về vụ Nguyễn Trường Tô, vụ Nguyễn Ngọc Ân[1], và biết bao nhiêu chuyện khác nữa... 

Khi lên máy bay rời Sài Gòn ông còn chưa thấy động tĩnh gì ghê gớm lắm, có thể tuần vừa qua ông bận bịu một chút những chuyện riêng tư. Từ sân bay ông đến thẳng cơ quan, mới gần 9  giờ sáng, nhưng trực ban và các Vụ, các phòng có liên quan đã đặt sẵn trên bàn làm việc của ông hết tập này đến tập khác các hồ sơ, báo cáo, bài báo về các vụ việc... Từng tệp, từng tệp nằm như cá xắp lớp kín hẳn một góc bàn…Một vài tập còn đính theo các mẩu giấy vàng, với các dòng chữ “Đề nghị cho ý kiến gấp!”, “Xin xử lý gấp!”… Một số tập trên đầu còn lộ ra các dấu triện đỏ hình vuông…

Đó là các bản tin nội bộ, các báo cáo của các Ban, ngành.., tất cả lộn nhèo vào nhau thành một mớ hỗn tạp, hoa cả mắt.

Mấy ngày qua trong Thành phố, ông Hai đã đọc nhiều báo cáo liên quan đến các vụ việc này, nhưng chỉ đọc lớt phớt, vì những ngày này tâm trạng bị phân tán. Bây giờ ông nhận thấy nếu để hình thành một đợt dư luận báo chí và dư luận nhân dân sôi nổi về các vụ tai tiếng này thì nguy quá…

Một ghi chú của trực ban nằm trên tập báo cáo ghi rõ: Làn sóng dư luận hiện nay mới chỉ bắt đầu mà đã xôn xao cả nước, cứ thế này cao điểm của nó sẽ có thể cuốn phăng đi nhiều thứ...

 Ông Hai vơ tất cả những tài liệu trên bàn, cái  thì đóng dấu “Khẩn”, cái thì đóng dấu “Mật”, xắp xắp lại thành một tập dầy cộp. Ông bắt đầu lật từng trang giấy.

Trước thềm Đại hội Đảng toàn quốc “quả bom sex mang tên Nguyễn Trường Tô” có thể làm nổ tung nhiều thứ quan trọng khác trong phạm vi cả nước, vì còn nhiều vụ tai khác tiếng nghiêm trọng không kém…
          …Vụ mua dâm và cưỡng dâm các nữ sinh ở Hà Giang là biểu hiện tột cùng của đồi bại. Một thầy Hiệu trưởng cưỡng dâm nữ sinh vị thành niên rồi dâng các cháu cho quan thầy. Một Bí thư Đoàn, làm ma cô dắt gái cho đồng chí cấp trên. Một Chủ tịch tỉnh nhiều năm trác táng sa đọa, giao cấu với trẻ con vẫn ngang nhiên điều hành chính quyền và đăng đàn thuyết giáo   Một công an ép cung, dựng án giả. Một tòa án gài luật sư và những bản án buộc tội hai cháu gái bị nạn! Chỉ nhờ sức ép của báo chí công luận, hai bản án oan mới bị hủy bỏ…
… Vụ bằng tiến sỹ dỏm của Nguyễn Ngọc Ân là đòn đánh thẳng vào tất cả những gì mà đợt học tập hai năm tấm gương và đạo đức của Chủ tịch Hồ Chí Minh cố gây dựng nên!..

…Đổ vỡ của Vinashin gây thiệt hại khoảng 80 nghìn tỷ đồng (4 tỷ đô-la), nghĩa là gấp 4 lần gói kích cầu năm 2009 dùng để cứu nền kinh tế cả nước, chưa kể nợ của các tập đoàn khác cộng lại khoảng gần hai nghìn tỷ nữa… Các quả đấm thép của nền kinh tế điện, thép, xây dựng… cũng có nhiều bê bối tệ hại… Tổng giám đốc x… bị cách chức…Các lực lượng thù địch đang ra sức khai thác tình hình này để tấn công chế độ…

 …Sau khi bị dư luận cả nước phê phán không thể chống đỡ, lãnh đạo Thủ đô Hà Nội đành phải bãi bỏ kế hoạch làm 5 cổng chào cho 1000 năm Thăng Long. Chủ tịch Thủ đô  đưa ra sáng kiến đào hầm chứa nước cho Hà Nội chống lụt…

…Một bà chủ tập đoàn địa ốc xin được đúc quả tim vàng nguyên khối nhét vào tượng Thánh Gióng đang làm trò cười cho thiên hạ…

…Các tội ác hình sự man rợ chưa từng có ngày càng nhiều, từ việc chặt đầu gọt tay người yêu…

…Rút dao đâm chết người chỉ vì va quệt xe máy…

…Bác sỹ đang cấp cứu bệnh nhân bị các hung thủ đánh chết ngất ngay giữa ban ngày mà không một ai dám can ngăn…

…Đinh rải khắp đường gây tai nạn giao thông chết người mà công an bó tay…

…Dư luận nhân dân đang xôn xao việc Bộ Y tế sẽ tăng từ 7 đến 10 lần hàng loạt các dịch vụ trong bệnh viện…

…Quốc hội bất bình trước việc người thay mặt Chính phủ giải thích nhất thiết phải làm đường sắt cao tốc… - bên cạnh là tấm ảnh một bé gái đeo mình lên dây cáp vượt sông KôPô (Kontum) để đi học…

Càng đọc các báo cáo thu thập tình hình, đính kèm không biết cơ man nào các mẩu báo cắt, ông Hai càng sa sẩm mặt mày. Các tội ác, các con số, những lời đay nghiến, những lời oán thoán.., tất cả thi nhau nhảy ra khỏi các trang giấy diễu cợt trước mắt ông, sỉ vả đấm tát ông…

-         Cả lũ quản lý báo chí chúng mày là đồ ăn hại! Gác cổng báo chí mà để cho phóng viên viết lách như vậy hả!??

Ông Hai chửi vào không khí, hai tay lật tiếp, lật tiếp các trang giấy… Lật đến mẩu báo cắt có cái ảnh hai cháu nữ sinh Hằng và Thuý trong vụ bị cưỡng dâm ở Hà Giang, tay bị còng số 8, công an xốc nách hai bên áp tải ra công đường cho toà xử tội, ông Hai không tin vào mắt mình nữa… Người trong ảnh nhẩy ra giẫy dụa, đưa cả hai tay bị còng đập vào mặt ông túi bụi… Ông Hai nhắm nghiền mắt lại, thở sâu một lúc, rồi mới dám giở tiếp các trang khác…

          …Nếu hôm nay không nghiêm trị bọn có chức có quyền bất lương như Nguyễn Trường Tô thì rất có thể ngày mai con cháu tôi và con cháu các vị sẽ thành nạn nhân của quyền lực hắc ám đang hoành hành trên đất nước!
          …Tôi sẽ đòi đến cùng công lý cho các cháu gái bị hại, trước hết tôi tuyên bố ly khai ĐCSVN đề biểu thị thái độ dứt khoát của mình!.
          …Tôi kêu gọi những vị có chức quyền: Nếu các vị không hành động ngay lập tức để cứu các em nhỏ bị cưỡng dâm thì dù với bất kể biện minh nào, các vị sẽ không còn đủ tư cách để nói về đạo đức với bất một kỳ ai.....
          Ông Hai càng đọc càng hoa mắt. Ông tạm nghỉ, rồi thốt lên với chính mình:
-         Thế này thì bỏ mẹ đến nơi thật rồi! Chuyện bô-xít Tây Nguyên bị phản đối chưa dẹp xong đã vỡ lở chuyện cho Trung Quốc thuê mấy trăm nghìn héc-ta rừng… Bây giờ lại những chuyện đổ đốn như thế này!.. – ông Hai lấy cả hai tay quật mớ báo cáo và bản tin xuống bàn, vò đầu bứt tai.
Ông thở hổn hển một lúc, lại cầm mớ giấy báo cáo và tài liệu lên tay, lại đọc tiếp.
Các thế lực thù địch đang ra sức khoét sâu việc Quốc hội không thông qua dự án đường sắt cao tốc của Chính phủ, đả kích tạp chí về nhân quyền của nước ta vừa mới ra mắt bạn đọc… Báo chí cả nước phải kiên định lập trường và phản công quyết liệt những hành động thù nghịch này…

…Báo chí cần làm rõ không có chuyện Quốc hội bác dự án đường sắt cao tốc của Chính phủ, mà phải nói theo tinh thần giải thích của Chủ nhiệm Văn phòng Chính phủ Nguyễn Xuân Phúc: đây chỉ là chuyện tạm dừng để Chính phủ chuẩn bị tốt hơn và sẽ trình tiếp ra Quốc hội vào thời gian thích hợp… …Phải đập tan những luận điệu chia rẽ Quốc hội với Chính phủ…

          …Các ban ngành cần quán triệt phát biểu của Trưởng ban chỉ đạo về nhân quyền của Chính phủ: Tạp chí Nhân Quyền ra đời chính thức tạo thêm kênh thông tin chủ lực nhằm phổ biến chính sách của Ðảng, Pháp luật của Nhà nước về nhân quyền; giúp cho đồng bào ta ở trong nước cũng như nước ngoài và cộng đồng quốc tế hiểu rõ việc đảm bảo quyền con người là bản chất của chế độ ta, đồng thời góp phần phê phán những nhận thức lệch lạc và đấu tranh không khoan nhượng với biểu hiện sai trái, thù địch về vấn đề nhân quyền ở Việt Nam...

          …Các thế lực thù địch đang ra sức tấn công bài báo của Thủ tướng về phát triển bền vững. Bọn này đang dựa vào những khó khăn của các tập đoàn kinh tế nhà nước xuyên tạc sự điều hành của Thủ tướng và của Chính phủ… Cần đập tan những luận điệu này…

…Thư ngỏ của luật sư Trần Đình Triển chất vấn có hay không việc ra lệnh cho báo chí dừng lại không được nêu tiếp vụ Nguyễn Trường Tô nữa…   Các thế lực thù địch đang ra sức khai thác thư ngỏ này bôi xấu chế độ ta…
          …
          …

Ông Hai phân vân lẩm bẩm một mình. Cuối cùng ông lại quăng mớ giấy xuống bàn. Tình hình rối ren, chỉ thị công việc ngập đầu… …Ôi, giá mà lúc này ta ba đầu sáu tay!..

Ông đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, mở toang các cửa sổ vì cảm thấy không thở được. Ông toan gọi trực ban và các trợ lý đến báo cáo miệng cho ông nghe để khỏi mệt óc đọc tiếp. Nhưng bán tín bán nghi về tinh thần trách nhiệm của các cán bộ giúp việc mình trong những vấn đề nhậy cảm như thế này, tự ông Hai lại kéo chính ông trở về bàn làm việc: …Bọn này hay có cái thói lựa theo ý cấp trên mà báo cáo, không tin chúng được… Phải tự đọc, tự đánh giá… Tin chúng sẽ chết oan có ngày!…

Ông lật lật tiếp các trang giấy.

Đọc xong tất cả các tập giấy trên bàn, ông Hai bơ phờ bước sang phòng bên, hạ lệnh khẩn cấp họp Ban. Các chỉ thị của trên nói rõ rồi, phải bằng mọi giá chặn đứng các làn sóng nguy hiểm này.

Cuộc họp diễn ra xuôn xẻ, chóng vánh, vì chỉ bàn một chuyện duy nhất là khẩn trương thực hiện chỉ thị của trên với tinh thần quán triệt cao nhất. Mồm nói, tay viết, điện thoại và công văn điện tử tới tấp đi bốn phương… Thời đại tin học có khác, cứ như là Tuyên huấn của 64 tỉnh thành cùng dự cuộc họp khẩn trương này, do ông Hai trực tiếp điều khiển. Cùng ngày, lập tức mọi việc đã được triển khai... Tính quán triệt của ông Hai và sự mẫn cán của toàn bộ máy mang lại hiệu quả vượt xa bất kể một hệ thống skype hiện đại nào đang có trên thế giới này.


Vài ngày sau, ông Hai lấy lại được sự cân bằng thanh thản như ông vốn có. Ngày ngày giở các trang báo ông thấy sạch bong, không còn những cái tên gọi Nguyễn Trường Tô, Sầm Đức sương, Hà Giang… Tại cơ quan, bàn làm việc của ông bỗng dưng bằng phẳng, thênh thang, vì vắng bóng các tệp tin nội bộ và các báo cáo đóng dấu “khẩn” hay dấu “mật”…

-         Có thế chứ! Các đồng chí ạ, tất cả đã trở về lề phải! Hôm nay là sang ngày thứ ba rồi!.. – ông Hai gần như reo lên trong khi họp giao ban, tay cầm tờ báo khua lên trước mặt mọi người trong cuộc họp để chứng minh. - …Sạch bong! Sạch bong!.. Các đồng chí thấy không!?.. Có chỉ đạo có khác!..
-         Đồng chí Hai đã ra tay đôn đốc thì dứt khoát lập lại được trật tự! Xin có  lời chúc mừng. – Trưởng Ban khen ông Hai.
-         Vấn đề là quán triệt các đồng chí ạ! Các báo chí phải thấm nhuần điều này! Đại hội Đảng sắp đến rồi, không thể để dậu đổ bìm leo được! – ông Hai hào hứng
-        

Không khí buổi họp sơ kết của Ban về đợt ra quân trấn an tư tưởng và dư luận rất hào hứng.


Ông Hai về Hà Nội được ba ngày rồi bà Hai mới về. Bà đi dã ngoại với đồng nghiệp và sinh viên của mình. Mấy ngày nay ông Hai cứ tiếc thầm mãi, biết thế này ở dốn với cô Năm trong Thành phố thêm một hai ngày nữa, song nghĩ đến đợt ra quân vừa qua ông thấy nếu thiếu mình thì rất bất tiện, thậm chí có thể rách việc nữa. …Tiếc lắm, nhưng chờ dịp khác vậy! – ông Hai chép miệng, trong đầu ông cô Năm lúc này sao mà xinh xinh bé nhỏ khác thường, rúc rích, thủ thỉ, thù thì...

          Ngay trong bữa cơm tối đầu tiên ở nhà với bà Hai, ông Hai bị dồn liên tục:

-         Ngày nào bọn tôi cũng mua báo và lên mạng, theo dõi xem các ông xử lý vụ Nguyễn Trường Tô thế nào. Câu chuyện đang xôn xao cả nước như thế, bỗng dung trên báo sạch bong! Cả báo giấy lẫn báo mạng! Từ Tuổi Trẻ, Thanh Niên, VN Express, đến VietnamNet, Lao Động, Đại Đoàn Kết… Tắt ngấm hết, tịnh không có lấy một chữ. Cứ như thể không hề xảy ra vụ này!
-         Đúng là sạch bong, chứ còn gì nữa!
-         ??? – hai mắt bà Hai trố lên.
-         Bà không biết đấy thôi, xuýt nữa thì loạn to!
-         Sao? Chính ông làm cho sạch bong à? Chính ông dẹp loạn à? – bà Hai dồn dập.
-         Đương nhiên tôi là chỉ huy!
-         Nghĩa là chính ông tự tay bắt các báo phải câm miệng hả?
-         Phải quán triệt tinh thần chỉ đạo của trên, bà không hiểu à? Giữ ổn định là hàng đầu! Phải cương quyết lắm mới yên được đấy. 
-         Đồ phát sít! Yên là thế nào?
-         Đừng xồn xồn lên thế, vách có tai… Lợi dụng vụ này nói xấu chế độ thì không được, nhất là Đại hội Đảng đang đến gần!
-         À ra thế. Các ông định xử kín?
-         Bà là người chế độ nào mà cứ dồn tôi như thế nhỉ? Có còn thẻ đảng viên không đấy?
-         Sao, đảng viên thì phải im lặng, phải đồng loã với tội ác này à? Lập trường gì mà lạ thế?
-         Bà hiểu nhầm tôi rồi. Im lặng, xử lý nội bộ với nhau, không để con sâu làm rầu nồi canh, càng không được để lợi dụng chuyện này chống phá chế độ!

Bà Hai buông cả đũa lẫn bát xuống bàn, ngả người ra phía sau cười ngặt nghẽo:

-         Ôi đức cha tuyên giáo thân mến của tôi ơi, cả làng tuyên giáo của các ông nữa, hiểu chưa! Suy nghĩ gì mà bệnh hoạn thế!

Ông Hai đang gắp giở miếng trứng đúc thịt định đưa lên miệng cũng phải bỏ vào bát, dừng lại:

-         Chết thật rồi! Bà nói hệt như luận điệu địch! Đúng là diễn biến hoà bình vào đến từng nhà một thật rồi!

Bà Hai chẳng những không bắt bẻ ông, mà còn rũ cả người ra mà cười, cả hai tay hết vỗ đùi lại vỗ vỗ trên mặt bàn:

-         Tôi bao giờ chẳng là địch của ông! Thật là nhầm lẫn địch ta hết chỗ nói!
         
          Đến đây chính ông Hai cũng phải phì cười, nhưng rồi vẫn gắng gượng nói:

-         Tôi nói nghiêm túc đấy. Luận điệu địch cũng chỉ quyết liệt đến như bà là cùng thôi.
-         Ô hay, tôi đã nói gì đâu mà quyết liệt với không quyết liệt nhỉ?
-         Thái độ của bà đã nói rõ ra như thế rồi còn gì nữa!

          Bà Hai lại cười một tràng dài nữa rồi cắt nghĩa cho ông Hai:

-         Tôi không có cái thói chõ mõm vào công việc của người khác đâu, nhưng phải nói cho ông tỉnh ra, bàn dân thiên hạ chửi các vụ này đến nhức óc ông ạ. Mà đúng là chửi chế độ thật đấy! Chỗ này thì ông không sai.
-         Họ chửi thế nào hả bà? – trong lòng ông Hai thực sự muốn nghe.
-         Ngay trong trường tôi thôi, cả thầy giáo và sinh viên đều cho rằng tội cưỡng dâm, hiếp dâm hay mua dâm con gái vị thành niên là tội hình sự rất nặng đấy, nặng nhất có thể tù chung thân hoặc xử tử. Việc bắt báo chí câm lặng trong vụ này có thể khép tội đồng loã đấy!
-         Thôi chết thật, một trăm phần trăm mắc phải luận điệu địch!
-         Chế độ mà chống đỡ vụ này là chế độ vô đạo đức đấy!
-         Bà nói gì mà cứ như cái lưỡi thằng luật sư họ Trần đang nói!
-         Luật sư nào? Nó nói cái gì mà ông lại buộc vào tôi thế?
-         Có một luật sư tên là Trần Đăng Chiến, công khai đòi kiện lệnh cấm báo chí nói về vụ Nguyễn Trường Tô. Đúng sệt từng câu từng chữ như bà vừa nói!
-         Thế có chuyện cấm đoán này thật à? Ông cho kiện như vậy là chống chế độ  à?
-         Khổ quá, đây không phải là chuyện có hay không có, không phải là chuyện đúng hay sai. Đây là chuyện bảo vệ cả chế độ! Cù Huy Hà Vũ đã đâm đơn kiện Thủ tướng chuyện bô-xít rồi. Nay thêm thằng Trần Đăng Chiến nữa. Để cho đẻ số mãi ra như thế này sẽ có lúc kiện cả Tổng bí thư, cả Chủ tịch nước, rồi kiện cả chế độ thật đấy! Bà không hiểu thế là loạn đến nơi rồi à?
-         Nói như ông, bảo vệ chế độ thì phải bảo vệ cả mọi tội lỗi nhơ bẩn hả? Có phải ông định nói thế không?
-         Sao bà mất lập trường thế? Đảng viên mà không quan tâm đến bảo vệ chế độ thì còn làm gì nữa? Các lực lượng thù địch đang lợi dụng những người mất lập trường như bà!
-         Ông mới mất lập trường, chứ không  phải tôi.
-         Trí thức các bà phức tạp lắm, chỉ được cái bắt bẻ cong queo!
-         Thôi được, ông thử chỉnh đốn lập trường cho tôi xem nào. Cấm đoán như thế không là tội bao che thì gọi là tội gì? Lại còn dùng quyền lực đê cấm đoán thì tội càng nặng! Ông hiểu không? – bà Hai oang oang.
-         Tôi lạy bà, tôi lạy bà. Khe khẽ một tý, oang oang thế này hàng xóm họ biết đấy.
-         Tôi nói trong nhà tôi, có cái gì mà sợ! – bà Hai càng oang oang hơn. - …Báo chí còn nói là ở Hà Giang không chỉ có Nguyễn Trường Tô và Sầm Đức Sương mà còn nhiều kẻ tai to mặt lớn khác như thế, cả nước không chỉ có một Hà Giang!..
-         Bà ơi, đấy là chuyện báo chí, một phần thật, chín phần thổi phồng, bóp méo, tào lao! Tất cả chỉ để câu khách... Bà chẳng hiểu gì cả!
-         Chính những người như ông mới chẳng hiểu gì cả! Dối trá như ông mới là người đang tự tay mình thủ tiêu chế độ, đừng có mà vu oan giáo họa người khác! – bà hai xồn xồn, đôi đũa xỉa xỉa thẳng vào phía mặt  ông Hai.

Ông Hai giật thót người, đến mức phải đặt bát đũa xuống bàn, buột miệng:

-         Ối, tôi nói dối bà cái gì?
-         Nói dối cái gì ông phải tự biết chứ!
-         … - Trong đầu ông Hai vun vút những suy nghĩ liên hệ đến cô Năm…
-         Mắc mớ gì mà cái mặt ông cứ nghệt dài mãi ra thế? – đôi đũa trong tay bà Hai lại xỉa xỉa, ông Hai ngả người lùi mãi, lùi mãi ra phía sau.
-         ???
-         Nói dối đã thành bản chất rồi!
-         ??? – ông Hai có cảm tưởng đôi đũa của bà Hai xỉa thủng tim mình, người ông cứng đơ, miệng há hốc.
-         Càng bưng bít, chế độ này càng chóng chết, ông hiểu chưa! Đừng có mà bỡn!..
-         … - đến lúc này khi hiểu được bà Hai nói ai, ông Hai mới thở phào nhẹ nhõm. Tiếng thở phào khá to, trong bụng mừng thầm là chẳng có điều gì ám chỉ đến chuyện cô Năm. Bà Hai không hề hay biết gì đến nỗi lo này của ông.   …Thật hú vía!.. -  nghĩ thế trong bụng, nhưng ông Hai vẫn ngồi im.
-         Thôi nói chuyện khác đi! Trong bữa cơm đụng vào chuyện này ăn mất ngon!..
-         … - ông Hai vẫn thận trọng ngồi im.
-         Chuyến đi công tác của ông vào Thành phố có chuyện gì vui kể cho nghe đi. – bà Hai giục.

          Ông Hai gần như chết nghẹn một lúc, vì bà Hai chuyển đề tài nhanh quá, lại  đúng vào chỗ hiểm… Mãi ông Hai mới lúng búng:

-         Chuyến đi công tác thường kỳ ấy mà! Trong ấy cũng nhiều chuyện đấu đá lộn xộn lắm…
-         Cả nước này ở đâu mà không thế? Nhất là Đại hội lại đang đến gần!.. Nó thành quy luật rồi…
-        
-        

          Mãi, cuối cùng thì bữa cơm cũng trở về không khí bình thường như mọi bữa cơm tối hàng ngày trong gia đình.

          Bà Hai mới đi về, mệt, nên bỏ buổi xem tivi thường lệ sau bữa cơm tối. Chỉ còn một mình ông Hai ngồi xem tập tiếp theo bộ phim nhiều tập của Trung Quốc về Tần Thủy Hoàng.

          Hết phim, ông Hai vào đi ngủ thì thấy bà Hai đang say sưa kéo gỗ. Ông dón dén lên nằm cạnh vợ, dón dén đắp một cái chăn khác, vì sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của vợ. Tiếng ngáy to và đều đều của vợ làm ông mãi không chợp mắt được.

          …Người đâu mà vô tư thế! Đúng là ăn đấy, ngủ đấy!.. – ông Hai nghĩ về bà Hai như vậy. Dù sao trong lòng ông cũng mừng mừng là ông thoát nạn trong bữa cơm tối nay, thoát nạn đến hai ba lần, và đến giờ phút này vẫn là an toàn… …Phải giữ an toàn tuyệt đối!.. – ông Hai tự nhủ với mình như vậy, trong đầu nhớ lại hết mọi chuyện với cô Năm để cố át đi tiếng ngáy của bà Hai… Ông cũng chẳng cần nhớ tới chuyện chăn gối lần cuối cùng với bà Hai là bao giờ nữa, hình như đã lâu lắm rồi thì phải… Nhớ lại cái của nợ ấy làm gì!..

          Dần dần cô Năm đưa ông vào giấc ngủ của biết bao nhiêu ký ức kỳ lạ trong một thế giới mới lạ.

          …Ông say sưa. Ông lại sống con người của chính ông. Ông đang sống với cái thế giới hiện hữu nho nhỏ còn lại là-của-ông trong đoạn chót của đường đời.

          …Ông bay bổng trên chín tầng mây. Ông nô đùa reo cười như những đứa trẻ đang thoả chí nô đùa. Ông hò la rầm rĩ cả bầu trời. Ông nhảy múa, có lúc chỉ một cái cẫng chân mà ông đã thấy mình vút lên cao. Ông rướn lên gào rú vì sướng. Càng rướn càng sướng, ông càng gào lên…

          …Có lúc ông sà xuống thấp, chỉ quẫy người một cái, ông đã là sát mặt đất. Ông liệng đi liệng lại khắp nơi khám phá thế giới, chân ông đạp, tay ông lần lần bóp bóp... Ở dưới đất mà ông vẫn cảm thấy mình bồng bềnh trên trời!.. Biết bao điều mới lạ! Lâng lâng đến bủn rủn cả người...

          …Sóng dập mưa dồn. Ông gọi tên ông trong sóng lớn. Ông gọi đích thực cái tên cúng cơm cha mẹ đặt cho chứ không phải cái tên trong lí lịch. Sóng càng to, ông càng gọi to hơn xem chính mình có nghe được cái tên cúng cơm của mình không. Chỉ với cái tên ấy ông mới cảm thấy được mình thật là chính mình! Ông gào tên cô Năm vì sướng. Càng sướng ông càng rú giật lên  …Này, này… Ôi, ôi…  Ôi Năm ơi! Năm ơi!..

          …Sóng gió nổi lên to nữa, ông càng rướn lên gào to hơn nữa tên mình, tên cô Năm… Ông thấy rõ những tiếng gọi của mình không sóng gió nào át được… Sóng gió ào ào, nhưng ông Hai gầm lên còn dữ dội hơn, rú lên to hơn… Ông quyết tâm át hết mọi tiếng sóng…

          …

          Bốp! Bốp! Bốp!

          Bà Hai liên tiếp tát vào má trái rồi tát vào má phải ông. Bà Hai lật chăn ra, kéo áo lay ngực ông…

-         Tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi! Ông mê cái gì mà ghê thế!
-         Ướ.. uớ.. uớ..

          Bà Hai tát vào hai bên má ông mấy cái nữa, nhưng nhẹ tay hơn nhiều so với mấy cái tát ban đầu.

-         Uớ… uớ… Bà… bà làm gì tôi thế này? – bây giờ ông Hai đã tỉnh hẳn.
-         Ông mê cái gì mà gào rú dữ thế?
-         Tôi ngủ mê hả bà?
-         Tôi chưa bao giờ thấy ông ngủ mê dữ dội như vậy, gào rú rợn cả người.
-         Gào rú à? Tôi gào nói những gì hả bà? – ông Hai hỏi lại cho chắc ăn.
-         Ông ối ối cái gì đó. Có mà trời biết! Làm người ta hết hồn…
-         … - ông Hai nhẹ hẳn người, song vẫn chưa thật yên tâm.
-         Hồi này tim mạch ông có làm sao không? Chuyến đi Nam vừa rồi lại nhậu nhẹt quá nhiều có phải không?
-         Tôi vẫn đi kiểm tra sức khoẻ định kỳ đều đặn mà…
-         Mỡ trong máu cao thế mà hồi này tôi thấy ông ăn nhiều thịt quá. Rượu uống cũng nhiều nữa…
-         Bà yên tâm… Thôi ngủ tiếp đi. Mai tôi sẽ đi khám bệnh ngay lập tức…
-        
-        


          Sớm hôm sau, trong bữa sáng tại phòng ăn, ông Hai nhâm nhi tách cà-phê sau khi đã ăn xong bát phở ngon lành do người giúp việc mua về. Ông ăn nóng giỏi và ăn nhanh hơn bà Hai, nên có thời giờ ngồi ngắm bà ăn. Chốc chốc lại nâng tách cà-phê lên, uống từng ngụm rất nhỏ, cái chính là để ngắm thật kỹ bà Hai qua miệng tách cà-phê, trong lòng bụng bảo dạ …Mới chưa đầy hai ngày mà ta đã phải bốn, năm lần thoát hiểm! Ôi cái đoạn chót của đường đời này của mình té ra lại nhiều chông gai đến vậy à?!..  Ta đang sắp xếp lại đoạn đường chót này của cuộc đời mình hay là ta đang bị một cái gì đó lôi đi tuồn tuột trên chặng đường cuối cùng này!..  Lạy trời, chiến trường đến giờ này vẫn đang im tiếng súng…

          Nhạc chuông điện thoại di động của ông Hai bỗng nổi lên. Ông Hai thất sắc, vội nhoài mình ra vồ lấy cái điện thoại. Cái bàn bị xô đi một chút, bát phở của bà Hai sóng sánh. Ông Hai chưa kịp nói gì bà Hai đủng đỉnh:

-         Chuyện lạ đó đây. Lần đầu tiên tôi thấy ông có điện thoại di động vào giờ này.

Bản thân ông Hai cũng ngạc nhiên, vì số điện thoại này ông chỉ cho rất ít người, trong đó có cô Năm, lại gọi vào cái giờ rất sớm như thế này. Ông toan đi sang phòng bên cho dễ nói chuyện, nhưng lại sợ bà Hai nghi ngờ, nên hai chân cứ như chôn xuống đất.

-         Ha lô. Ai đấy? Cả nhà đang ăn sáng sao mà đã gọi sớm thế. – câu nói của ông Hai ngụ ý chung quanh ông còn có nhiều người.
-         Chào anh Hai, em đây, Ba Cường đây. Cường đá ấy mà... – đầu dây bên kia.
-         Chào. Có chuyện gì gấp không?
-         Anh phải thu xếp vào trong này ngay. Gấp lắm mà anh.
-         Tôi có kế hoạch kín cả tháng rồi.
-         Chuyện vô cùng quan trọng anh ạ, không thể thiếu anh được.
-         Tìm người khác, giải pháp khác đi. Lúc này tôi không thể đi đâu được. – ông Hai tuy không biết Cường đá định nêu chuyện gì, nhưng cứ gạt phăng đi như thế để dễ bề thoái thác.
-         Anh không vào được thì bể trời đấy. Cô Năm cũng nhắn rõ như thế.
-         … - mặt ông Hai trắng nhợt.
-         Anh quyết định ngày đi, càng sớm càng tốt.
-         Thôi được, tôi đến cơ quan bàn công việc rồi sẽ gọi lại.
-         Dứt khoát trong sáng nay anh gọi lại cho em được không?
-         Được. – ông Hai chủ động cúp máy, nhưng trong lòng như lửa đốt, ông chợt nhớ ra: …Bỏ mẹ rồi, thằng Ba Cường có cả số điện thoại cố định của mình ở nhà và ở cơ quan!.. Thật là sơ xuất chết người!..

Ông Hai đút điện thoại di động vào túi áo, nói bâng quơ một mình, thật ra là để tung hoả mù:

-         Đúng là cái điện thoại di động chết tiệt! Ăn sáng cũng không yên thân!
-         Mit-stơ Hai không gì thay thế được! Lại có chiến dịch mới phải không?  - bà Hai nói diễu.
-         Đúng, lại có việc đột xuất. Tôi lại phải trở vàoThành phố, càng sớm càng tốt.
-         Bao giờ ông đi.
-         Sáng nay tôi lên cơ quan rồi sẽ liệu, có lẽ ngày mai hay ngày kia.
-        
-        
         

          Chưa đầy 48 giờ đồng hồ, cái cú điện thoại chết tiệt lúc ăn sáng ấy đã đưa ông Hai trở lại vào Thành phố - tự ông Hai cũng không sao phân biệt được: Mình đang bị Ba Cường dắt mũi hay là đang đi theo tiếng gọi có vẻ như hăm dọa của cô Năm!?.. Ngay lập tức tính tự ái của ông bào chữa cho ông: …Lực hấp dẫn của cô Năm lớn quá đấy thôi! Làm gì có chuyện dắt mũi…  Nhưng cái tính cảnh giác của ông vẫn nhắc nhở: …Hình như Ba Cường đang được đằng chân lân đằng đầu, phải coi chừng!..

          Tại ngôi nhà xinh xinh là-của-ông bên ven sông Sài Gòn, Ba Cường vào thẳng vấn đề:

-         Anh Hai ạ, bằng mọi giá anh phải ủng hộ dự án trường đại học PH xây trên đất của Bảo Vân. Đấy là cách tốt nhất xoá đi vĩnh viễn sự thù hận vì cái chết của tay Quân và làm yên lòng phe cánh còn lại của bà má Sáu Nhơn.
-         Chuyện này vẫn còn dữ dội đến vậy à?
-         Chính anh đã quyết liệt giục bọn em phải giải quyết cho êm đẹp chuyện này.
-         Tôi không quên…
-         Anh Hai ạ, mọi chuyện đã êm êm rồi, cái thư của ông Tám Việt trước khi chết lại làm cho nó nổ tung. Ông ta doạ kiện cả Thành uỷ. Toàn Thành phố biết cái thư này!
-         … - ông Hai tính toán các bước đi, nên vẫn ngồi im
-         Thật ra ý kiến của lãnh đạo Thành phố tán thành xây dựng trường khá mạnh, vì các trường đại học của Thành phố đang quá tải. Chỉ có một nhóm trong Thành uỷ có lợi ích khác nên còn đang nói ra nói vào thôi. Chính lúc này anh phải lên tiếng! Vì sự nghiệp giáo dục anh ạ!
-         Đi nói với ai?
-         Bất kỳ ai trong Thành uỷ anh ạ. Lúc này nhấn mạnh tầm quan trọng của giáo dục là đúng sách nhất! Anh chỉ cần nhấn mạnh giáo dục là quốc sách hàng đầu của Đảng là đủ!
-         Ừ, nhưng mà nói với ai?
-         Em đã bố trí xong những người anh cần nói trong bữa cơm tối nay. Chúng ta còn khoảng một tiếng đồng hồ để chuẩn bị anh ạ.
-         …???
-         Trong bữa cơm tối nay anh cố đánh bật hộ em mọi quan điểm nặng về kinh doanh giải trí, sân golf, coi nhẹ các vấn đề trọng đại như giáo dục, coi nhẹ các vấn đề của phúc lợi dân sinh… Cái thói này trong Thành phố tệ lắm anh ạ.
-         Chỉ cần nêu quan điểm chung chung thôi, có được không? – ông Hai ướm hỏi.
-         Nêu quan điểm xong rồi, anh phải nói thẳng vào trường đại học của Bảo Vân chứ! Nếu không lại tõm vào không khí mất. Phải nhắc đến công lao của bà má Sáu Nhơn nữa anh ạ. Phải nhấn mạnh uống nước nhớ nguồn…
-         ???…
-         Anh quên mất chuyện phải trang trải dứt điểm cái vụ thằng Quân à?
-        
-        

Càng nghe Ba Cường nói, ông Hai càng cảm thấy chính mình cũng được thuyết phục, nhất là những điểm Cường đá phê phán nhiều người trong Thành uỷ để cho cánh Năm Hồng dắt dây, hết sân golf lại đến nhà giải trí kiểu Đà Nẵng đang bị Chính phủ đình chỉ, rồi lại thi hoa hậu, lại lễ hội… Ông Hai vốn dĩ ác cảm với cái vụ con rể Năm Hồng đấm vỡ mũi nhà báo trong cuộc thi hoa hậu năm nào, nên trong thâm tâm cũng muốn hạn chế sự hoành hành của nhóm này…

-         Liệu Skyline có thể trở thành nhà giải trí kiểu Đà Nẵng không?
-         Anh yên tâm. Em không bao giờ để cho Thành phố mang tên Bác có sòng bạc và nhà chứa trá hình đâu. Không bao giờ!..
-         ???

Cường đá nói liền một mạch nửa giờ đồng hồ những điểm ông Hai cần nã pháo, nhất là tình trạng Thành phố làm ăn kém hiệu quả, nhiều vụ bê bối, để cho vấn đề văn hoá giáo dục xuống cấp, lơ là vấn đề đảng tính… Những thông tin Đàm Kiều Oanh và Hai Điểu thu thập được từ dự án của trường đại học PH qua miệng Cường đá trở thành những quan điểm yêu nước và tiến bộ khó tưởng tượng nổi. Ngồi nghe, có lúc ông Hai nghĩ bụng …Có thể tuyển thằng cha này vào làm chân rết cho Ban được đấy, mọi yếu kém của Thành uỷ và biết bao nhiêu vấn đề quan trọng khác hắn cứ kể ra vanh vách, có lớp có lang hẳn hoi…Thằng cha này quả là thấm nhuần đường lối, hơn đứt mấy cái thằng giáo vụ trong Ban…

Ông Hai chỉ còn mười lăm phút đi rửa mặt và thay quần áo để đi dự bữa tiệc tối do Cường đá xắp xếp.

Tại bữa tiệc đông đủ các khách Thành ủy được mời, những ý cần nói của Cường đá qua mồm ông Hai có một sức nặng đáng kể, được trình bầy không chê vào đâu được… Rồi đến những chủ trương chính sách lớn của lãnh đạo Đảng và Nhà nước…

…Thuyết phục nhất là khi ông Hai phê phán lãnh đạo Thành phố coi nhẹ vấn đề giáo dục thanh niên, quá thiên về đáp ứng những đòi hỏi của giới kinh doanh. Khi đề cập đến dự án trường đại học của nhóm PH, ông Hai nhấn mạnh đây là dự án của những hậu duệ của những gia đình có công với cách mạng, của những người kế tiếp tinh thần và sự nghiệp khuyến học của Phan Châu Trinh, là con đường đi lên hiện đại và văn minh của đất nước… Thành phố mang tên Bác phải đi đầu trong lĩnh vực giáo dục đại học… Các sân golf và nhà giải trí không đưa Thành phố ta đi lên được đâu… Thành phố đừng làm trái tinh thần chủ đạo này của Trung ương!..

-         …Đù mẹ, tự dưng ông Hai xông vào đây nhắc nhở những chuyện này là không đùa được rồi! – một khách ẩm thực dỉ vào tai người ngồi cạnh.
-         Thôi chuyển! Cứ thế mà làm, đừng bàn đi bàn lại nữa!..
-        

Xong việc, ông Hai nán ở lại ngôi nhà xinh xinh ven sông là-của-ông một ngày nữa. Khi ông bay ra Hà Nội, Cường đá tiễn ông với cái tin sốt dẻo: Việc cấp phép xây trường đại học PH trên đất của Bảo Vân đã đi tới hồi kết có hậu.

-         Còn nhanh hơn điện?
-         Ý kiến của anh hôm rồi còn hơn cả mệnh lệnh!
-         Tôi nói quốc sách của Đảng chứ có ra chỉ thị nào đâu?
-         Nói thế mới ăn tiền anh Hai ạ! Khi ra Hà Nội, mong anh nói thêm vài câu với bên Bộ Giáo dục và Đào tạo về trường đại học PH. Câu chuyện ở đấy cũng xong đến chín phần mười rồi. Cứ dựa vào quốc sách mà nói anh ạ. – Cường đá nói vào tai ông Hai khi tiễn ông ra khỏi phòng VIP của sân bay.





[1] Nguyễn Trường Tô: Chủ tịch UBNN tỉnh Bắc Giang, báo chí đưa tin ông này phạm tội mua dâm và cưỡng dâm nữ sinh vị thành niên, mọi việc vào thời điểm này đang còn chờ xác minh và kết luận các cơ quan điều tra hình sự; Nguyễn Ngọc Ân: đậu tiến sỹ Mỹ mà không biết tiếng Anh, báo chí nói thực chất đây là việc mua bằng rởm với giá 17000 USD.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét