Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

"Lũ" - Final Draft April 2015



6




H
ai Điểu cay cú bị nhóm Năm Hồng tảy chay, không cho tham gia tài trợ bữa tiệc tổng kết và tiễn biệt các thí sinh quốc tế tham gia cuộc thi Hoa hậu hoàn vũ. Người trong Ban tổ chức được giao nhiệm vụ đến tận nơi trả lời: Góp tiền thì bao nhiêu cũng được, còn nêu tên trong danh sách các nhà tài trợ thì chỉ nêu đầy đủ họ tên của Hai Điểu thôi, không thể nêu cả tên xí nghiệp hay công ty của Hai Điểu được. Người này giải thích: Ghi bất kỳ tên một xí nghiệp hay công ty nào của Hai Điểu thì trong Thành phố này ai cũng biết ngay đó là tiền của Trùm xe vua mà báo chí đã một thời lên án, như vậy không ổn lắm! Sau đó họ con cho người nói riêng vào tai Điểu: Tai tiếng Trùm xe vua từ sau cái vụ xe chở đá đâm chết Quân trở thành bia miệng mất rồi, rất khó tẩy sạch, mong thông cảm… Ngoài chợ, miệng đời tàn nhẫn hơn ngàn vạn lần: …Suốt ngày gạch đá cát sỏi mà cũng màng tới hoàn vũ với hoa hậu!..


Chúng nó cố tình cấm cửa chống mình rồi!.. Nhưng chỉ ghi trần trụi là Nguyễn Văn Điểu trong một danh sách tài trợ dài dằng dặc thì thiên hạ biết mình là cha căng chú kiết nào! Mất tiền mà chỉ ghi được như thế thì mất làm đếch gì!..

-         Đù mẹ, tiền của tao thì tụi bay không chê! – Hai Điểu chửi đổng như vậy.  Cầm lên trong tay thông báo của Ban tổ chức, Hai Điểu đọc được cùng một nội dung khước từ đểu, nhưng lời lẽ hoàn toàn lịch sự.
-         Đã bảo mà, anh chưa với lên tầm cao ấy được đâu! – vợ Hai Điểu ngứa mồm bình thêm

Song câu chuyện chưa dừng ở đây. Hai Điểu sôi tiết khi con trai Năm Hồng cho tay chân đến nói tận mặt:

-         Nói cho mà biết, đỉa mà đòi đeo chân hạc! Cái tên Cường đá đừng bao giờ mơ đứng cạnh cái tên Năm Hồng. Còn Hai Điểu muốn bị tao đấm vỡ mồm mũi như thằng nhà báo Minh Kiển thì bảo nó cứ vác mặt đến đây!

Hai Điểu đã đọc trên báo Nông Nghiệp & Nông thôn chuyện nhà báo này bị con Năm Hồng đấm gẫy răng ngay trước mặt các hoa hậu và quan khách nước trong nước ngoài hôm chiêu đãi bế mạc… Hai Điểu hiểu sức nặng của lời đe dọa này. 

…Ông sẽ cho xe vua nghiền tan xác cả nhà chúng mày!.. – Hai Điểu chửi thề.

Đám quân sư của Hai Điểu mách chiêu độc: Tổ chức đêm Giao lưu đăng quang áo dài Việt Nam.

Như chết đuối vớ được cọc, Hai Điểu vồ lấy ngay.

Quả thực cứ bàn đến việc chi tiền thì có đề tài và được chấp thuận dễ ợt. Tìm người tổ chức cũng rất dễ! Có tới 3 nhóm xin đăng cai đêm giao lưu, Hai Điểu phải nhờ cả nhà động não để lựa chọn. Cuối cùng, nghe theo phân tích của bố dượng, Hai Điểu chấm: Nhà Văn hóa Thành phố.

Nhà tài trợ duy nhất cho đêm giao lưu này là doanh gia Nguyễn Văn Điểu, không kèm theo chức danh hay giới thiệu dài dòng gì cả. Hai Điểu quyết từ nay xác lập thương hiệu mới.

-         Có thế chứ! Một mình Hai Điểu này làm vua một sân chơi cho tụi bay coi! Thiên hạ rồi sẽ biết ta là ai!..

Tham gia giao lưu áo dài gồm các hoa hậu Việt Nam đã tham gia bình chọn của Hoa hậu hoàn vũ, một số nhà tạo mốt, các nhà báo, ngoài ra còn có một số nhà báo và doanh nhân nước ngoài. Danh nghĩa đăng cai là Nhà Văn hóa Thành phố rất oách, khá thuận lợi cho công việc lễ tân và mời mọc... Nội dung chủ yếu là giới thiệu thời trang và tôn vinh áo dài Việt Nam nên vô thưởng vô phạt về mặt chính trị, song lại được các nhà tạo mốt hăng hái tham gia để tranh thủ cơ hội quảng bá không mất tiền. Có ba ca sỹ nổi tiếng – hai nữ một nam – được ký “show” đến trình diễn một số bài chọn lọc của Văn Cao, Trịnh công Sơn. Đương nhiên với thù lao hậu hĩnh. Nhà Văn hóa Thành phố chọn được một người điều khiển chương trình có tên tuổi, giao cho nhiệm vụ đặc biệt là đề cao gia thế Cường đá sao cho thật khéo, Hai Điểu phải là nhân vật trung tâm. Về phía quan chức nhà nước, Nhà Văn hóa Thành phố cũng cời được Phó giám đốc Sở Văn hóa tới dự. Cái sáng tạo của buổi giao lưu này là sân khấu chỉ dành chỗ cho ban nhạc, còn sân khấu dành cho biểu diễn thời trang, nơi giao lưu là khoảng trống giữa sảnh, rất linh hoạt và sống động. Cử tọa ngồi chung quanh theo bàn có đánh số, cách xắp đặt rất thuận lợi cho khách giao tiếp nhau.

Đêm Giao lưu đăng quang áo dài Việt Nam chỉ có giấy mời cho khách được chọn lọc, không bán vé.

Bảo Vân nhận được một giấy mời như thế, loại dành cho VIP.

Sau khi đọc kỹ giấy mời, Bảo Vân xé luôn và ném vào sọt rác.

- Cha người mời ta chưa chắc ta đã đi, mà người lại dám đứng tên mời ta!..

Trong sự giận dữ như thế, Bảo Vân gọi điện thoại cho Vũ và cho Yến, cái chính là để san sẻ bớt sự bực dọc của mình.

-         Không được Bảo Vân ơi, em phải đi dự - đầu dây bên kia Yến trả lời.
-         Không có chuyện này đâu, chị đừng bắt ép em.
-         Nghe chị đi, em phải đi dự, mà dự cho “ngon” vào!
-         Cho “ngon” là thế nào?
-         Còn bao nhiêu thời gian nữa?
-         Khoảng một tuần nữa… - Bảo Vân lục lại trí nhớ. - …Nói chính xác là 8 ngày nữa.
-         Tốt rồi.
-         Cái gì tốt mới được chứ?
-         Anh Thạch sẽ vào cùng đi dự với em.
-         Để làm gì cơ chứ?
-         Em và anh Thạch phải là hoàng hậu và ông vua của buổi giao lưu này để bọn họ mở mắt ra. Cho Cường đá một đòn. Chịu không?

Bặm môi suy nghĩ giây lát, cuối cùng Bảo Vân trả lời:

-         Chịu.
-         Kiếm cho anh Thạch một giấy mời VIP nhé.
-         Vì sao?
-         Vua không thể đi với hoàng hậu bằng giấy mời thường được.
-         Có lý.
-         Cố moi cho được lý do tổ chức buổi giao lưu này nhé.
-         Để làm gì hả chị?
-         Để đóng vai hoàng hậu và nhà vua thật đạt. 
-         Hiểu.
-         Nhớ nghen, hoàng hậu phải cho ngon! – Yến cố tình nói theo giọng miền Nam.
-         Được. Đóng vai hoàng hậu thiệt có chịu không?.. Chị thật tinh quái.
-         … - đầu dây bên kia ngắc ngứ.

Ngay sau đó cô thư ký của Bảo Vân thu xếp việc giấy mời cho vua. Trong buổi chiều cùng ngày giấy mời vua đã đến văn phòng của Bảo Vân.

Sự mẫn cán này của Hai Điểu nói lên nhiều điều.  Bà Yến này thật là quái đản!.. – Bảo Vân khâm phục trong lòng, bấm điện thoại cho Yến về cái giấy mời VIP Thạch.


N
gay buổi tối, Yến mời Thạch đến ăn cơm ở nhà mình để bàn việc cụ thể. Ông bà Chính đã thu xếp bữa ăn chỉ có hai người để họ vừa ăn vừa làm việc, vì cả hai đều rất bận.

          Khi Thạch đến hơi sớm, Yến chưa xong giờ tập thể dục, nên phải chờ. Bà Chính tiếp Thạch.

Sau mấy câu nói bâng quơ gần như không có chủ đề, rót xong cho Thạch tách nước chè, bà Chính hỏi:

-         Thế nào. Có bận lắm không ông cố vấn?
-         Dạ…
-         Chị nghe nói ông cố vấn mất chức rồi. – Tai Thạch ù lên, không phải vì chuyện mất chức, cũng chưa biết là mất chức gì, mà là lần đầu tiên trong đời thấy bà Chính xưng chị với mình.
-         Dạ… - Thạch thực sự lúng túng.
-         Chị được nhóm PH thông báo là đã tước mất chức chú Thạch rồi, chỉ để lại cho em cái chức anh Thạch thôi.
-         Dạ em… - tai Thạch nóng lên, mặt bừng bừng.
-         Yến đã kể lại cuộc họp trong đó, việc mất chức của em được cả nhà ngoài này chấp nhận.
-         … - Thạch thực sự loáng choáng.
-         Xưng hô trong ngôn ngữ Việt ta khó thật. – bà Chính tỏ ra thông cảm.
-         Em thừa nhận, nhưng …em xin chị đổi đề tài đi… - câu này Thạch buột nói ra theo bản năng, vì quá lúng túng.

Bà Chính cười:

-         Chị hiểu và thông cảm.
-         ???…- Thạch.
-         Có thể hình dung một chàng trai Thạch Thất khắc khổ, lỳ lợm giữa sống và chết đến là vậy mà cũng lúng túng như hôm nay được không nhỉ! – bà Chính vẫn cười một cách độ lượng và thông cảm.
-         Sao chị không nói ngay là một chàng trai Thạch Thất mặt sắt đen xì… cho em dễ thưa…
-         Anh Thạch nói sai rồi, lẽ ra anh phải nói là mặt sắt đen xì mà vẫn đỏ như gấc mới đúng chứ ạ. – Yến vừa bước tới, hất làn tóc vẫn còn hơi ướt ra phía sau và nói xen ngay vào chỗ Thạch đang ấp úng, trên khuôn mặt một nụ cười rất tự tin.

Bà Chính quay ra nhìn Yến, cười một cách hóm hỉnh:

-         Con đã giúp anh Thạch nói ra điều khó nói!
-         Trời đất, hôm nay em hiểu thế nào là thế mạnh của phái nữ chị Chính ạ! – Thạch lúng búng trả lời bà Chính.
-         Dù sao cũng vẫn là dạng chậm hiểu. – bà Chính cười nhìn cả hai người rồi nói tiếp: - …Thôi, hai anh em đi ăn cơm và bàn công việc đi. – bà Chính đứng dậy, tự tay lại mở cửa phòng ăn rồi đi ra.

Chờ cho bà Chính đi khuất hẳn, Thạch mới định thần được:

-         Em chỉ có cái tài móc tim người ta ra mà nói!
-         Em giúp anh nói ra một câu mà anh ấp úng mãi không nói ra được còn gì nữa? Thế mà không được một lời cảm ơn.
-         Thôi, anh chịu rồi. Chịu miền Nam đấy, thế có phải cảm ơn nữa không? – Thạch đã đủ bình tĩnh trêu lại.
-         Việc nào đi việc nấy.
-         Thôi được, cho anh nợ. Em mời anh đến ăn cơm cơ mà?
-         Không phải thế. Hôm nay em mời anh lên ngôi vua.
-         ???
-         Anh vẫn chưa nghe ra à. Em mời anh vào Sài Gòn đóng vai ông vua cho Bảo Vân làm hoàng hậu.
-         Em nói gì? Đóng vai vua cho hoàng hậu Bảo Vân?
-        
-         Vào Sài Gòn?
-         Vâng.
-         Để làm gì?
-         Em muốn tát vỗ mặt nhóm Cường đá.
-         Bằng cách nào?

Yến thuật lại cuộc điện thọai với Bảo Vân rồi kết luận:

-         Biến buổi giao lưu này thành của ta, và cho Cường đá biết chúng ta là ai, anh ạ.
-         Để giữ đất Đồng Dơi?
-         Chuyện này tính sau. Trước mắt làm cho đối phương hoảng loạn cái đã.
-         Ý kiến này không tồi. Nhưng bằng cách nào?
-         Anh và Bảo Vân phải xuất hiện đúng với tư thế vua và hoàng hậu trong buổi giao lưu đăng quang áo dài này. Còn như thế nào mới là vua và hoàng hậu thì anh và Bảo Vân phải tự nghĩ lấy. Hồ sơ về Cường đá ngân hàng PH chuẩn bị cho anh đầy đủ rồi.

Suy nghĩ một lúc, Thạch gật đầu:

-         Hiểu. Vai diễn này lý thú đấy.
-         Anh dành cho em trọn vẹn hai giờ buổi sáng mai được không?

Thạch bấm điện thoại của mình xem lại lịch làm việc rồi trả lời Yến:

-         Tốt nhất cho anh là từ 9 giờ đến 11 giờ.
-         Anh chờ em một chút. – Yến gọi điện cho Cẩm Liên xem có thể thu xếp một số việc Yến yêu cầu không, rồi nói chuyện tiếp với Thạch: - …Nói chung em vẫn chưa nghĩ ra cách gì trị được nhóm Cường đá, song không thể không đá bọn chúng một cái. Đây chính là cơ hội.
-         Ăn cơm thế này mà phải nghĩ đến Cường đá thì mất ngon.
-         Đấy cũng là cái nghiệp của chúng ta mà. Gợi ý của anh về địa điểm Thạch Thất cũng đang được cân nhắc, em đã cho người lên đó điều tra cụ thể. Nhưng lên đô thị mất rồi, đất ở đấy bây giờ đắt hơn vàng.
-         Chúng ta chịu khoanh tay ngồi yên?.. Đã có lần em giảng cho anh nghe: Có thua cũng phải thua một cách thuyết phục. Tư duy ấy bây giờ đâu rồi?

Điên thoại của Cẩm Liên trả lời. Nghe xong Yến nói với Thạch:

-         Vâng, rồi anh sẽ biết. Ngày mai từ 9 giờ đến 11 giờ anh đi với em nhé.
-         Đi đâu?
-         Em sẽ dựng anh thành ông vua. Còn anh thì phải tự nghĩ mình sắm vai vua như thế nào.
-         ??? – Thạch nhìn Yến chằm chằm vì chưa hiểu.
-         Em sẽ đưa anh đi những cửa hàng mốt sịn nhất, do các nghệ nhân nổi tiếng trực tiếp may đo cho anh. Cẩm Liên đã bố trí xong rồi. Em không lấy quá hai giờ của anh đâu.

Thạch lắc đầu và cười:

-         Anh cứ nghĩ là thời nay hết vua bù nhìn rồi!
-         Anh phải làm vua thật, chứ có ai khiến anh làm vua bù nhìn đâu. Vua thật mà vẫn là bù nhìn mới khó anh ạ. Bây giờ chúng ta phải để tâm vào thưởng thức mẹ Chính em hôm nay chiêu đãi anh em mình những gì… - Yến mời Thạch sang phòng ăn, rồi tự tay rót rượu cho Thạch và cho mình.

Câu chuyện giữa hai người bây giờ mới chuyển hướng vào các món ăn và những chuyện khác trên đời. Suốt bữa ăn, Thạch luôn luôn là người bị dẫn chuyên.

         
K
hách đến dự buổi giao lưu Đăng quang áo dài Việt Nam đã ngồi gần kín hết tất cả các bàn của phòng Grand Ballroom với 500 chỗ ngồi. Riêng bàn VIP số 1 chỉ còn thiếu Bảo Vân và một khách lạ nữa mà họ hàng nhà Cường đá chịu chết chưa biết là ai. Niềm vui lớn là số khách ngoại quốc đông bất ngờ, có đến vài chuc người, phần đông là các nhà báo và doanh nhân đang sống và làm việc tại Thành phố. Song đấy cũng là nỗi lo lớn của Cường đá, vì chương trình mà dở, họ bỏ về giữa chừng sẽ mất hay. Đã thế quá giờ rồi mà vẫn chưa khai mạc được, thật là bất tiện.

-         Sao, cái tên VIP này là ai? Con là chủ nhà đứng ra mời mà cũng không biết hả? – Cường đá hỏi Hai Điểu.
-         Con không biết thật. Chỉ thấy thư ký nói là Bảo Vân sẽ đến dự, nếu có khách VIP của Bảo Vân đi tháp tùng.
-         Lại còn thế nữa? Bảo Vân là bà Chủ tịch nước hay sao mà phải có người tháp tùng, mà lại là VIP tháp tùng? – Cường đá bắt đầu thấy bực, vì đã quá giờ khai mạc tới mười lăm phút rồi.
-         Ta cố chờ thêm vài phút nữa, ba. Vì MC đã nói trên loa tên của Bảo Vân rồi. – Hai Điểu năn nỉ.
-         Nó không đến thì càng dở! – Cường đá làu bàu.
-        

Bỗng nhiên có tiếng xì xào lạ, rồi sự im lặng như một làn gió từ lối đi chính lan dần vào trong hội trường:

Một đôi nam nữ thong dong bước vào, hai người phục vụ khách sạn đi trước trịnh trọng mở đường cho họ..

Hai người đi tới đâu sự im lặng trên các bộ mặt ngơ ngác lan theo tới đó. Tất cả giương to mắt ra nhìn.

Nữ là Bảo Vân, trong bộ áo dài may bằng gấm vàng hoàng bào, tà áo sau quét dài trên mặt đất, hai ống tay cắt lửng nhưng loe ra ở dưới rất đẹp, càng tôn thêm vẻ đẹp hai cánh tay dài và thon thả mang găng trắng nuốt của Bảo Vân. Chiếc khăn voan trắng mỏng tang trên vai phấp phới theo bước đi gợi ra hình ảnh Bảo Vân đi tới đâu ánh sáng theo tới đó. Tóc Bảo Vân búi cao đen mượt, đầu đội khăn gấm vàng như của Nam phương Hoàng hậu, đôi bông kim cương lóng lánh hai bên tai, cổ đeo chiếc kiềng bạc trạm rồng. Bảo Vân đi đôi hài cao gót đính các hạt cườm vàng và đỏ, thêu hình con phượng…Với khuôn mặt trang điểm nhã nhặn, rất đường nét một cách trang nghiêm, Bảo Vân nhìn thẳng hơi ngửng lên một chút, khiến cho những bước đi như toát lên một quyền uy nào đó. Giới doanh nhân có mặt tại hội trường có khá nhiều người quen biết Bảo Vân, song chính những người này càng trầm trồ ngạc nhiên hơn, vì chưa bao giờ họ thấy Bảo Vân đẹp như hôm nay, quý phái như hôm nay.

Nam là Thạch, dong dỏng cao trong bộ complet đũi trắng cao cổ nhiều khuy, cắt theo kiểu hiện đại. Đôi mắt kính trắng thanh tú trên khuôn mặt của một người từng trải. Thạch mang nơ đen, tóc cắt cua cao đứng càng tăng thêm vẻ đẹp rắn rỏi của một nam tử trí thức, chân mang dầy bostine trắng, tay đi găng trắng, nhưng chỉ mang bên trái và cầm trong tay chiếc găng bên phải, bàn tay phải để trần.

Bảo Vân trong tay phải chiếc ví gấm vàng nhỏ nhắn rất đẹp, cách cầm ví rất đài các, tay trái khoác tay Thạch, cả hai tài tử giai nhân này lẫm liệt bước đến bàn VIP số 1 theo hướng dẫn của người điều khiển chương trình.

Vợ chồng Cường đá, vợ chồng Vua lò vôi, vợ chồng Trùm xe vua, Phó giám đốc Sở Văn hóa, vợ chồng Chủ nhiệm Nhà Văn hóa Thành phố, tất cả đều trong quần áo và phấn son nhiều mầu sắc, lấp lóe ánh vàng và ánh bạch kim, mùi nước hoa đặm đặc. Không ai bảo ai, tất cả đều đứng dậy như người máy, do một sức mạnh vô hình nào đó của sự ngạc nhiên điều khiển. Riêng Cường đá lúc đầu lưỡng lự chưa định đứng lên, nhưng không hiểu tại sao cũng đứng lên như một cái máy tự động.

Bảo Vân nhìn thẳng vào Cường đá.

Như bị thôi miên, Cường đá là người lên tiếng trước tiên:

-         Xin chào chị Út Vân, cảm ơn chị đã nhận lời mời của chúng tôi. – Cường đá giơ cả hai tay ra bắt tay Bảo Vân.
-         Cảm ơn gia đình nhà đã có lời mời chúng tôi, xin trân trọng giới thiệu các quý vị đây là quý ông Nguyễn Thạch, cố vấn của tôi. – Bảo Vân hơi nghiêng đầu trịnh trọng giới thiệu Thạch với mọi người. Mấy từ “cố vấn của tôi” làm cho mắt mọi người càng giãn nữa ra… 
-         Rất hân hạnh. Xin chào… - Thạch nói trước, chủ động bắt tay từng người. – Cho phép tôi một lần nữa cảm ơn nhã ý của các quý vị.
-         … - chỉ có những cái đầu cúi rạp đáp lại, vẫn chưa ai nói được câu gì.

Bắt tay mọi người hết lượt, Thạch kéo ghế mời Bảo Vân ngồi vào chỗ của mình, vừa mời vừa giúp Bảo Vân nâng tà áo sau rất điệu đàng. Ổn định chỗ ngồi, sửa sửa xiêm áo một chút, đặt ví lên bàn, lúc này Bảo Vân mới từ từ rút găng tay ra để bên cạnh chiếc ví. Bảo Vân làm động tác tháo găng rất thong thả, không quan tâm đến thời gian, ngầm lưu ý mọi người vào việc này, một cử chỉ rất bề trên và trịch thượng một cách kín đáo.

-         … - vẫn chưa ai nói được câu gì.
-         Tôi hy vọng buổi giao lưu Đăng quang áo dài Việt Nam tối nay sẽ có nhiều ý nghĩa đối với Thành phố ta. – Thạch chủ động khơi chuyện cho mọi người đỡ lúng túng.
-         Ông Thạch nói thế là hiểu rất rõ ý nguyện của chúng tôi. Xin đa tạ. – Cường đá lúc này mới tìm được ý để bắt nhời. – Đây là sáng kiến và nỗ lực của Hai Điểu, con trai tôi, cũng là tương lai của tôi… Lúc nào tôi lúc nào cũng nhắc nhủ con tôi phải quan tâm đến sự nghiệp chung, đến cộng đồng.
-         Em Hai Điểu vâng lời ba như thế là tốt lắm. Em sẽ còn tiến xa nữa. – Bảo Vân nói thong thả để tỏ ra là bậc bề trên của Hai Điểu.

Cường đá đứng dậy trân trọng giới thiệu ông phó giám đốc Sở, vợ chồng ông chủ nhiệm Nhà Văn hóa Thành phố với Bảo Vân và Thạch. Các câu thăm hỏi xã giao trao đi đổi lại nhanh chóng. Không khí xa lạ không còn nữa.

Hai Điểu lúc này mới vẫy tay làm hiệu cho người điểu khiển chương trình bắt đầu.

Sau bài nhạc mở đầu đinh tai, Cường đá được mời lên phát biểu khai mạc, đọc nguyên văn một bài ngắn do ai đó viết sẵn, nội dung chính là ca ngợi cái duyên dáng của áo dài Việt Nam. Bài văn quá chải chuốt so với cái giọng oang oang như lệnh vỡ của Cường đá. Cái giọng có âm lực tưởng chừng như bở cả đá ấy vốn dĩ rất cần thiết trên những mỏ đá ngày xưa, nhưng bây giờ ở đây thoạt nghe rất oai, càng nghe lại hóa ra hơi cưng cứng. Bài đọc càng về cuối càng thô khi đụng đến những tà áo dài thướt tha…. Khi chuyển sang phần kết, Cường đá nghỉ hơi dài, đã có một vài tiếng vỗ tay lộp bộp. May mà Cường đá kịp đọc tiếp luôn… Câu cuối cùng là: “…Xin kính chúc các quý vị mạnh khoẻ lý tưởng… …Của chúng ta là cống hiến! …Xin cảm ơn!”, rồi Cường đá tự vỗ tay trước. Cuối cùng bài nói cũng được kết thúc trong vỗ tay, rồi đột nhiên tiếng vỗ tay ầm ầm như pháo ran. Có tiếng nhại theo: “Của chúng ta là để cống hiến!..” “Của chúng ta là để cống hiến!”…Kế liền, tiếng nhại theo, những câu bông đùa ướt át… Tất cả làm thành thành các đợt sóng “Dô dô dô! Của chúng ta là để cống hiến!” “Dô dô dô! Của chúng ta là để cống hiến!”..  – không khí cử toạ vui vẻ nhộn nhịp khác thường.

Em bé lên tặng hoa Cường đá...

Câu cuối cùng trong bài nói của Cường đá thực ra là “…Xin kính chúc các quý vị mạnh khoẻ. – xuống dòng – Lý tưởng của chúng ta là cống hiến!.. Xin cảm ơn…”

Tiếp theo là phần của các ca sỹ. Việc lựa chọn những bài hát của Văn Cao và Trịnh Công Sơn hoàn toàn phù hợp với không khí cởi mở chan hòa, nhiều phần lãng mạn của đêm giao lưu. Người dự có cảm giác mọi ưu lo trong đời sống hàng ngày đã được cất đi đâu đó hoặc vợi bớt. Nhìn đâu trong hội trường lớn cũng chỉ thấy các nụ cười, các khóe mắt trêu nhau, tìm nhau, trên các làn môi.., đan xen trong những câu chuyện râm ran… Phần này kết thúc rất thành công với bài Hãy yêu nhau đi… Sóng vỗ tay dạt dào hai ba lần, ca sỹ phải ra hát thêm một lần nữa, rồi kết thúc hẳn để chuyển sang phần khác.

Hội trường trở lại yên lặng trong không khí hân hoan. Trên sân khấu ban nhạc 999 cử bài Danub xanh cho việc chuyển đoạn, khách ở nhiều bàn cũng đung đưa dập dìu theo các làn sóng từng lớp, từng lớp, tạo ra từ nhịp nhạc.

Giữa lúc đó Thạch đứng dậy cúi đầu mời Yến và giơ tay cho Yến khoác vào, cả hai bước ra sàn nhảy giữa hội trường. Tay trái Thạch cầm lấy góc vạt  áo dài sau lên tay, hai người quyện vào nhau như một bông hoa.

Cả hai như bay như lượn trong điệu valse của Danub xanh, thu hút tất cả các con mắt trong hội trường. Chưa bao giờ họ được thấy một cặp khiêu vũ rất quý phái trong trang phục và kiểu cách đi đứng, rất diệu nghệ trong các bước lả lướt, các bước cách điệu, các vòng quay ngược chiều bất ngờ một cách ngoạn mục…

Tiếng nhạc dứt. Tiếng vỗ tay ầm ầm. Thạch để tay lên ngực cúi chào cảm ơn Bảo Vân, Bảo Vân hai tay cầm hai bên vạt áo khẽ nghiêng đầu đáp lễ lại Thạch.

Chờ tiếng vỗ tay dứt hẳn, Thạch cầm lấy micrô:

-         Kính thưa quý bà quý ông, được quý chủ tôn vinh là khách mời đặc biệt của buổi giao lưu hôm nay, xin cho phép tôi gửi đến quý bà quý ông lời chào thân mến. Kính chúc quý bà quý ông an khang.

Tiếng vỗ tay ran lên. Chờ tiếng vỗ tay chấm dứt, Thạch quay sang hỏi  Bảo Vân:

-         Would you like to say some words to our foreign guesses?
-         Sure, I will.

Bảo Vân đón lấy micrô từ tay Thạch:

-         Ladies and Gentlmen, allow me to take this opportunity to say helo to every one being here today. I do hope our get-toghether today would give to ao dai a new mark in enriching the vietnamese beauty. I thank the host so much for the invitation, at the same time I would like to wish all of you being here the best. Good luck![1].

Trong tiếng vỗ tay kéo dài kèm theo sự trầm trồ đầy ngạc nhiên của cử tọa, Thạch đưa tay cho Bảo Vân khoác để dẫn về chỗ ngồi. Về đến nơi, cả bàn đều đứng dậy bắt tay Bảo Vân và Thạch, mào đầu là ông chủ nhiệm Nhà Văn hóa Thành phố, mọi người làm theo. Lời cảm ơn, lời khen không dứt. Người MC số 1 chạy một mạch từ trên sân khấu chỗ ban nhạc xuống:

-         Trời ơi, cô chú cứ như là…là… … Mà sao phát âm tiếng Anh của cô chuẩn thế!.. Vốn từ chết tiệt của tôi đi đâu hết thế này, tìm mãi không ra từ xứng đáng! Cô chú xứng đáng là… là… Vua và Hoàng hậu…
-         Thì cứ gọi là hoàng hậu và nhà vua cho dễ gọi! – Thạch lỡ lời vì quen miệng trêu chọc Bảo Vân cả sáng nay khi hai người tập khiêu vũ với nhau.
-         Ôi chú nói đúng qua, gọi cô chú là hoàng hậu và nhà vua là từ xứng đáng nhất trong buổi giao lưu hôm nay! Đẹp tuyệt trần đời! Cháu chưa bao giờ được vinh dự có cô chú trong buổi mình làm MC như hôm nay. – dứt lời người MC số 1 cả hai tay bắt tay cảm ơn Bảo Vân và Thạch.

Ông chủ nhiệm Nhà Văn hóa Thành phố vỗ tay nói vui:

-         Nhiệt liệt hoan nghênh hoàng hậu và nhà vua của chúng ta.

Tất cả đều vỗ tay theo và hưởng ứng lời hoan nghênh này rồi mới ngồi xuống, câu chuyện trên bàn bắt đầu một cách tự nhiên và không dứt.

Nào là lời khen điệu khiêu vũ, nào là lời bình về phong cách khiêu vũ, quần áo, nhạc… Vài ba khách nước ngoài, rồi có đến hơn một chục, rồi hai chục… lại đứng quây quần chung quanh bàn VIP 1 để bắt chuyện với Bảo Vân và Thạch. Vài nhà báo Việt Nam cũng tham gia. Bảo Vân và Thạch phải đứng dạy tiếp chuyện. Tiếng Anh lưu loát và tính cởi mở của hai người thực sự có sức hút nam châm kỳ lạ đối với họ.

Hai Điểu nhanh trí gọi người phục vụ khách sạn kéo mấy bàn lại xếp  thành một bàn lớn để có đủ chỗ ngồi cho mọi người, gọi người phục vụ mang đồ uống tới, gọi người MC số 2 xuống làm phiên dịch, vì ngoài hoàng hậu và nhà vua ra không mấy người nói được tiếng Anh.

Hội trường tự nhiên có hai hoạt động song song. Hoạt động chính là biểu diễn thời trang và thưởng thức. Hoạt động phụ không có trong chương trình nhưng không kém phần quan trọng là cuộc tọa đàm chung quanh cái bàn VIP số 1 mở rộng, trong đó hoàng hậunhà vua là hai ngôi sao nổi bật.

Câu chuyện thời trang áo dài trên bàn VIP số 1 diễn ra chỉ được một lúc, sớm chuyển sang những đề tài kinh tế đang nóng hổi. Khách nước ngoài rất muốn được nghe ý kiến của hoàng hậunhà vua về triển vọng của lạm phát hai con số, về tình hình thanh khoản của các ngân hàng thương mại, tình hình thị trường bất động sản, thị trường chứng khoán, tình hình đình công, tình hình thiếu điện… Có lẽ kinh tế cả nước ta có bao nhiêu vấn đề cần quan tâm thì khách nước ngoài ngồi đây đều đưa hết lên bàn. Vài khách nước ngoài trước đây đã có mối liên hệ với Bảo Vân trên thị trường đất đai, nên câu chuyện mau chóng trở nên rôm rả.  Hoàng Hậu nhà vua cùng trả lời, cùng thảo luận trực tiếp về những ý kiến, những nhận định của khách. Người MC số 2 dịch đuổi theo cho phía không nói tiếng Anh nghe, nhưng không kịp. Anh ta chuyển sang cách ngồi nghe rồi tóm tắt ý chính từng phần, phía không nói tiếng Anh cuối cùng cũng thủng câu chuyện và theo dõi được mạch lạc. Nhưng họ chỉ ngồi nghe, vì không có gì để nói, hơn nữa toàn vấn đề khó, phần nào cũng thiếu tự tin...

Đôi lúc để cho sinh động, Bảo Vân hoặc Thạch lại gạt một vài câu hỏi đơn giản và cụ thể về phía Cường đá, người MC số 2 dịch lại, song câu hỏi thường quay trở lại hoàng hậunhà vua.

Khách nước ngoài có ấn tượng sâu sắc về những ý kiến thẳng thắn của hoàng hậunhà vua, và họ bớt bi quan so với những đồn đại mà họ thu nhận được. Họ cảm thấy những lý lẽ của hoàng hậunhà vua về khả năng vượt qua khủng hoảng kinh tế của Việt Nam khá thuyết phục, với điều kiện quản lý vỹ mô được siết chặt đúng hướng. Họ cũng lưu ý phía Việt Nam cần thận trọng đối những tác động khó lường từ tình hình giá cả và lạm phát đang tăng nhanh trên thị trường thế giới.

-         Những ý kiến của quý bà và quý ông đối với chúng tôi có giá trị không kém một cuộc họp báo chính thức của Thành phố, nhưng thực chất hơn… - một vị khách nước ngoài nhận xét, ông ta là phó thư ký AmCham[2] ở Thành phố
-         Rất hiếm khi chúng tôi có một cuộc nói chuyện cởi mở và thẳng thắn với giới doanh nhân Việt Nam như vậy.
-        

Vào lúc thuận tiện, Thạch nói chuyện thẳng với Cường đá:

-         Ông Ba nên đa dạng hóa phương thức kinh doanh và hợp tác. Cách làm như hiện nay chưa ổn lắm đâu.
-         Ông Thạch nói sao ạ? – vì quá đột ngột, Cường đá chưa hiểu gì cả
-         Ông so sánh thử xem, Năm Hồng có hàng trăm hecta đất đai từ Bắc vào Nam, hết khu du lịch này đến khu  du lịch khác khắp miền Trung và trong này, dăm ba nhà máy may mặc xuất khẩu, là chủ chi xịn của cuộc thi hoa hậu Hoàn Vũ, các mối liên hệ rộng khắp… Còn Cường đá có cái gì? Chẳng lẽ cứ vôi vữa cát đá mãi? Nên tỉnh táo nhìn lại mình một chút ông Ba ạ. – Thạch ra đòn thứ nhất.
-         … - Cường đá điếng người, im lặng. Cái cách Thạch nói năng đầy xách mé càng làm cho Cường đá bối rối.
-         Hơn nữa ông Hai nhà ta chưa phải là nhân vật tiền hô hậu ủng đâu, nhiệm kỳ này đã xuống cấp phó rồi, nhiệm kỳ tới này chưa biết thế nào. Mà như thế ông Ba không thể một chọi một với cánh Năm Hồng được đâu. Đấy chỉ là một ví dụ... – Thạch ra đòn thứ hai, mặt tỉnh queo.
-         Vâng, bây giờ tôi hiểu ý ông nói gì. – Cường đá ngộ ra.
-         … - Thạch ghé sát vào tai Cường đá nói điều gì đó hệ trọng, chỉ có Cường đá nghe được, hiểu nhanh, đầu gật gật… rồi quay ra cầm lấy cốc rượu đưa về phía Cường đá: - …Chúc sự làm quen của chúng ta hôm nay!
-         Xin lấy làm hân hạnh. Rất hân hạnh!..  - Cường đá hơi luống cuống, nói xong rồi mới kịp nâng cốc rượu của mình lên để chạm cốc với Thạch.

Ngay sau đó Thạch lại tiếp tục câu chuyện với khách nước ngoài. Thỉnh thoàng mới lại tiếp tục câu chuyện với Cường đá.

Nhìn đồng hồ, thấy được hai phần ba chương trình rồi, Thạch nói người phục vụ khách sạn mời nhạc trưởng và MC số 1 đến gặp. Một lát sau cả hai đều có mặt.

-         Cô chú có yêu cầu gì ạ? – chàng thanh niên MC số 1 hỏi.
-         Có bài nhạc nào dành riêng cho hai chúng tôi không? – Thạch hỏi.
-         Một dạ khúc tango được không ạ? – nhạc trưởng nhanh nhẩu.
-         … Không ổn. – Thạch trả lời.
-         Hay là một dạ khúc cho điệu nhảy Cha-cha?
-         Toàn là những thứ nhạc không phải cho hoàng hậu và nhà vua! – Thạch cười.

Nhạc trưởng bí, MC số 1 sáng dạ hơn, chuyển quả bóng về phía Thạch:

-         Chú có gợi ý gì không ạ?
-         Một điệu valse cho nhà vua… Ví dụ The Emperor Waltz của Strauss được không? – Thạch hỏi.
-         Ô, Der Kaiser Waltz? Xong ngay! – mắt nhạc trưởng sáng lên.
-         OK! – Thạch đồng ý.

Hai người nhanh nhẩu về chỗ. Thạch sai một người phục vụ khách sạn mang một chai vang đắt tiền để nguyên mang lên tặng dàn nhạc.

Một lúc sau người MC số 1 bước ra sân khấu:

-         Thưa các quý vị, bây giờ đến giờ phút đỉnh cao của đêm giao lưu hôm nay. Ban nhạc 999 xin có một món quà đặc biệt kính tặng hoàng hậunhà vua của đêm Đăng quang áo dài Việt Nam: The Emperor Waltz, composed by Johannes Strauss! Xin mời!..

Tiếng vỗ tay ran lên.

Trong khúc dạo đầu của bản nhạc, Thạch trịnh trọng dẫn Bảo Vân ra sàn nhẩy. Hai người khiêu vũ điệu valse dành cho cung đình trong các yến tiệc nhà vua ở châu Âu.

Thay vì một bên là các công hầu bá tước, một bên là các phu nhân xếp thành hai hàng, mỗi bên khiêu vũ trong hàng của mình, lúc bước lên, lúc bước xuống nhịp nhàng, lúc các phu nhân khuỵu chân chuyển làn múa, lúc các phu nhân một tay nhấc xiêm áo xoay quanh điểm trụ là bàn tay của phu quân giơ cao… Nhưng ở đây, trong hội trường này, mỗi hàng chỉ có một người, một là Thạch, một là Bảo Vân. Song cách biểu diễn và các bước đi của hai người vẫn cho phép cử tọa hình dung được đây là cuộc khiêu vũ của hai hàng quý tộc vũ công – một hàng nam và một hàng nữ - trong cung đình. Thỉnh thoảng một đợt vỗ tay ran lên vào lúc chuyển làn mà mọi người có thể dễ dàng nhận ra khi hai bên chào nhau để chuyển sang một làn vũ khúc khác.

Khi điệu nhạc kết thúc, Thạch và Bảo Vân đứng đối diện nhau. Thạch tay phải để lên ngực, tay trái đưa thẳng ra phía sau, còn Bảo Vân hai tay nâng tà áo, chân trái khuỵu xuống phía sau, cả hai cúi xuống thấp chào nhau trong tiếng vỗ tay kéo dài. Lúc này hai người mới quay ra chào cử toạ.

Tiếng vỗ tay vẫn chưa ngớt, họ chào nhau lần thứ hai, rồi lần thứ ba. Lúc này Thạch đưa tay trái cầm lấy micrô, rồi để cho Bảo Vân khoác tay phải đứng cạnh, cả hai tay trong tay quay về phía cử tọa chính là bàn số 1, rồi cùng cúi chào lần nữa.  Tiếng vỗ tay lại ran lên.

Thạch một mình bước lên một bước, để Bảo Vân đứng lại phía sau một chút:

-         Thưa quý bà quý ông, xin cho phép chúng tôi chân thành cảm ơn sự nhiệt thành hiếm có của quý bà quý ông dành cho hai chúng tôi trong đêm giao lưu văn hóa đặc biệt này. Cho phép tôi được tự giới thiệu: Tôi là Nguyễn Thạch. Nghề nghiệp của tôi là đi mọi nơi trên thế giới này mà tôi có thể đến được, nhặt nhạnh mọi điều hay dở để chia sẻ với trong nước qua phương tiện báo chí. Trong đời tôi không ngờ lại có một ngẫu nhiên may mắn lần thứ hai: Bà Bảo Vân đây, một doanh nhân có tên tuổi của Thành phố ta, giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn Bảo Vân, mời tôi về làm cố vấn cho công ty. Tôi hy vọng trong công việc mới này tôi sẽ có dịp gặp lại các vị, học hỏi các vị, vì sự thịnh vượng của chúng ta và của Thành phố. Xin chúc tất cả các quý vị hạnh phúc và thành công. Xin trân trọng cảm ơn sự quan tâm của quý vị. Xin kính chào tạm biệt. – Thạch cúi thấp khá lâu chào mọi người. – chờ cho tiếng vỗ tay dứt, Thạch nói tiếp: -  Hai chúng tôi đã phân công nhau, bây giờ tôi xin mời bà Bảo Vân nói đôi lời với các vị khách nước ngoài. – Thạch lui xuống mấy bước trịnh trọng dẫn Bảo Vân đi lên phía trước rồi trao micrô.

Bảo Vân cầm lấy micrô,  nghiêng đầu cảm ơn Thạch, đứng yên một lát mới nói:

-         Now I have to do my duty with pleasure, but I do it with a little bit of regret. Ladies and gentlmen, the time has come and that is the truth. Frankly speaking, the Queen and the King of the promotion ceremony today for AO DAI don’t have any police escort like a real royal House usualy does. (có tiếng cười nổi lên). So to avoid the famous trafic jam of our beloved city it is time for both of us to say good bye to you. But I strongly believe we all together have shared a wonderful event tonight in this hall for strengthening our mutual understanding and cooperarion. I do hope after all, there will be more suggestions or initiatives among ourselves that would gather all of us together here again and again in this hall or somewhere else. In that sense we hope we will get in touch with all of you very soon. So many thanks for sharing time with us. We will miss you so much. Bye! Bye![3].. – Bảo Vân cúi xuống trong tiếng vỗ tay, chỗ này chỗ kia nổi lên tiếng gọi đầy luyến tiếc.

Bảo Vân và Thạch quay lại bàn VIP số 1 ân cần chào mọi người rồi ra về theo lối đi giữa hội trường. Tiếng nhạc và tiếng vỗ tay tiễn đưa hai người. Bảo Vân và Thạch khoác tay nhau, vừa đi thỉnh thoảng vừa cúi đầu chào mọi người…

…Đẹp đôi quá ta!
…Trông rất ngon kìa!
…Số dzách! Số dzách!

Những tiếng như thế hai bên lối đi như rót vào tai mọi người.

Ngồi vào trong xe, chờ cho xe lăn bánh, Bảo Vân mới bắt tay Thạch:

-         We have done a good job.
-         Yes. Perfect![4] That is perfect!
-         Bài nhạc The Emperor Waltz anh đưa ra thế mà đắc dụng đấy, nói thế nào nhỉ: Đúng như kế hoạch! – Bảo Vân khen.
-         Đấy là nhờ vào vốn liếng mười mấy năm lang thang ở nước ngoài em ạ. Có những đêm nhớ nhà không ngủ được, mở FM nghe nhạc tới sáng, chán thì lại bật tivi xem opera.
-         Phải cảm ơn mạng youtube nữa chứ! Không xem video clip điệu múa Der Kaiser Walze em không múa nổi bài này đâu.
-         Yến dặn anh phải sử dụng thông thạo vi tính và internet thật chí lý.
-         Ngày nay đó là tiêu chuẩn để được coi là thoát nạn mù chữ đấy anh ạ! Cường đá ngồi cạnh anh hôm nay sao nhũn nhặn thế!
-        
-        


K
hi đêm đăng quang áo dài Việt Nam bế mạc, mọi người ra về hết, riêng đám nhà Cường đá còn ngồi lại với nhau hồi lâu trong một phòng khách nhỏ của khách sạn. Bây giờ họ mới thực sự nghĩ đến ăn uống vì đói và mệt, với mọi tâm trạng chen lấn nhau.

          Mọi người đều thừa nhận Bảo Vân và Thạch đã làm cho đêm Đăng quang sinh động và có tầm văn hóa khác hẳn so với những buổi tổ chức như thế này trong Thành phố. Một thành công lớn cho Hai Điểu.

Mọi người cũng thừa nhận Bảo Vân và Thạch là một cặp hoàng hậu và nhà vua thực sự của đêm Đăng quang.

-         Cái thằng cha Thạch này ở cái lỗ nẻ nào chui lên vậy!? – Cường đá vẫn chưa hết ngạc nhiên.
-         Dính vào cái đám tiếng Anh oẻo oẻo này mệt đấy anh Ba! Bọn mình cứ ngồi trơ thổ địa! – Tư Vôi nói suy nghĩ của mình.
-         Con thấy lời cảnh báo của cái nhà ông Thạch về cánh Năm Hồng có lý đấy Ba. – Hai Điểu lo thực sự.
-         … - Cường đá ngồi im suy nghĩ.
-         Sao tay Thạch lại biết cả ông Hai nhà mình nhỉ? Ba nghe có nhầm không ba?
-         Nhầm thế đếch nào được! Nó còn nói rõ ông Hai nhà mình chưa phải là loại tiền hô hậu ủng, kể vanh vách các chuyện về ổng! – Cường đá khẳng định.
-         Mấy cha nội của cánh Năm Hồng đều loại tiền hô hậu ủng hả ba?
-        

Không rõ vì điều hòa trong phòng chạy quá cỡ hay là vì câu chuyện của Thạch, Cường đá phải kéo cổ áo lên vì cảm thấy ớn lạnh như người phải cảm, miệng lẩm bẩm: …Một chọi một! …Ông Hai nhà ta đang… Sao nó biết hết trọi mọi ngóc ngách thế?..

-         Ba ơi, ba hôm nay coi bộ mệt sao mà thờ thẫn vậy? – Hai Điểu lo lắng vì thấy bố dượng mình mất hẳn cái khí phách hàng ngày.
-         … - Cường đá nghe thấy con hỏi mà vẫn như điếc. Trong đầu quá bận dộn với điều Thạch ghé nói sát vào tai: “…Ông Hai nhà ta đang…”


Ngày hôm sau, và nhiều ngày nữa hai họ Phạm - Huỳnh được nhiều trận cười vỡ bụng với nhau, ở nhà và trên cả đường điện thọai Bắc Nam.

Bảo Vân gửi cho Yến qua đường bưu điện phát chuyển nhanh mấy tờ báo trong Sài Gòn giật tít: “Hoàng hậu và nhà vua dự dạ hội đăng quang áo dài Việt Nam”… kèm theo mấy dòng chữ:

…Tiền bạc phân miêng, ái tình sòng phẳng! Mỗi giờ lao động của em là 500 USD, các giờ thử áo và giờ tập vũ công cộng là 48 giờ; nhóm PH thanh toán cho em đầy đủ nghen, thưa Bà Chủ tịch. Mọi chí phí khác Bảo Vân  biếu không!!!

Yến cầm lấy điện thoại, gõ email cho Bảo Vân: Hi. Đã trả công cả một ông vua mà còn đòi tiền nữa! Mắc quá hèm! Yến.

Trong Thành phố, nhà tạo mốt Sĩ Hùng bắt đầu lăng-xê mốt áo dài Bảo Vân, khăn và hài Bảo Vân, đồ trang sức Bảo Vân … mà chính nhà tạo mốt này đã mất gần trọn vẹn sáu ngày để chuẩn bị cho Bảo Vân dự đêm giao lưu đăng quang áo dài.






[1] - Em có muốn nói với các khách ngoại quốc của chúng ta vài lời không?
- Có chứ.
- Thưa các quý bà quý ông, xin cho phép tôi nhân cơ hội này gửi lời chào đến tất cả. Tôi hy vọng cuộc họp mặt của chúng ta hôm nay tại đây sẽ đem lại cho áo dài một dấu ấn mới làm giầu vẻ đẹp Việt Nam. Tôi chân thành cảm ơn chủ nhà về lời mời chúng tôi đến dự, và nhân đây xin chúc tất cả các quý bà quý ông hiển diện ở đây những điều tốt đẹp nhất. Chúc may mắn!
[2] Phòng Thương mại Mỹ.
[3] Bây giờ tôi rất vui được làm phần việc của mình, nhưng với ít nhiều luyến tiếc. Thưa quý bà quý ông, sự thật là bây giờ đã đến giờ… Xin nói thật hoàng hậu và nhà vua của buổi tôn vinh áo dài hôm nay không có cảnh sát đi hộ tống như hoàng hậu và nhà vua thật vẫn thường có. (có tiếng  cười). Để tránh nạn kẹt xe nổi tiếng của Thành phố chúng ta, đã đến lúc chúng tôi phải nói lời tạm biệt với các ban. Nhưng tôi tin rằng chúng ta tối nay tại hội trường này, đã  cùng nhau chia sẻ một sự kiện tuyệt vời làm tăng thêm sự hiểu biết lẫn nhau và sự hợp tác giữa chúng ta. Vì vậy tôi hy vọng sau đây sẽ sớm có những để nghị hoặc sáng kiến lại tập hợp chúng ta tại đây hay tại một nơi nào khác. Một lần nữa xin cảm ơn sự quan tâm của quý vị. Chúng tôi  rất nhớ các quý vị. Tạm biệt!
[4] - Chúng ta đã làm tốt công việc.
- Thật hoàn hảo! Thật hoàn hảo!

1 nhận xét: