Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

"Lũ" - Final Draft April 2015



11



          Thời gian như bị ai ăn cắp, vì nó không biết sinh sôi nẩy nở, trong khi đó việc thì cứ tự nó đẻ ra, chẳng cần phải ai xui bảo. Nhất là những việc không ai ngờ tới… Gần một nửa năm nay công trường cao ốc Skyline ngày đêm chạy thi với thời gian, cố mở hết tốc độ để hoàn thiện phần thô trước mùa mưa. Điều này quan trọng lắm, vào những ngày cao điểm dồn hết lực như thế này, cứ một ngày công trường chậm tiến độ và nhàn rỗi sẽ thiệt hại mất khoảng 120– 150 triệu đồng, do hàng loạt máy móc và thiết bị nằm chơi, lương công nhân, lãi xuất ngân hàng, tiền thuê đất mở đường tránh tạm cho trục giao thông Trần Hưng Đạo và ty tỷ các thứ chi phí không tên khác. Hoặc giả không phải chi gì, nếu phải thi công một ngày trong mùa mưa có khi sẽ đắt gấp đôi, thậm chí có những việc không thể thi công trong mưa…


          Nhưng đùng một cái xẩy ra sự cố lún cát làm cho các dẫy nhà dân và cơ quan chung quanh công trường Skyline sụt lún, siêu vẹo. Tường của nhiều nhà bị xé chéo, gạch vữa nứt bở rơi lả tả. Một vài căn nhà nghiêng hẳn có thể thấy rõ bằng mắt thường, ai nhìn thấy cũng phát hoảng… Giới chuyên môn hai ba đường ý kiến. Người thì bảo nằm sâu dưới địa tầng nơi công trường Skyline là túi cát khổng lồ. Kẻ nói Skyline đụng phải túi bùn đang di động…

          Cứu! Phải bằng mọi cách CỨU!

          Ban quản trị Skyline họp liên miên tìm cách cứu. Vừa cãi nhau, vừa cứu. Không cứu nhanh, mà để trở thành phản ứng của dân thì cái xảy nảy cái ung, sẽ không biết đường nào mà lần. Vì chưa có sự cố này Thành phố đã quá tải rồi, nói cho đúng hơn là gần như vỡ tung. Hàng ngày dồn dập biết bao nhiêu chuyện: tắc đường, tai nạn giao thông, ngập lụt, bùn, bụi… Chỗ nào cũng là công trường… Lại còn chuyện thời tiết tự dưng nóng gắt, mất điện bây giờ không cần lịch, cháy xưởng, cháy nhà… Không sự cố này thì sự cố khác, Thành phố cứ như một bãi lớn lùng nhùng những bong bóng, ngày đêm lụp bụp nổ khắp nơi.

          Trong những ngày khốn đốn này của công trường, Hai Điểu là một ông tướng.

          Là thành viên trẻ nhất của hội đồng quản trị Skyline, cũng là ông chủ góp vốn bự nhất, Hai Điểu còn mạnh hơn nhiều thành viên khác ở chỗ miệng nói tay làm được, và hầu như nói việc nào là làm được việc nấy. Cả một bề dầy kinh nghiệm trùm xe vua của vôi cát, xi măng, sắt thép, kiến thức về xây dựng có được từ học lỏm, xem lỏm khá giầu, và rất đc đáo… Hai Điểu đọc các bản thiết kế vanh vách, khẩu khí ngôn ngữ thì cứ chan chát như búa, choòng, mỏ-lết… Đầu đội mũ bảo hiểm lao động, tay bộ đàm, chân nện giầy bố đóng đinh, nhảy lên nhảy xuống trên công trường thoăn thoắt.., phải nói Hai Điểu còn nhanh hơn khỉ…

          Trên công trường Skyline, Hai Điểu đi đến đâu, công việc ở đó chạy ầm ầm. Nếu công trường có chuyện hạch sách gì đó từ phía chính quyền, phải làm việc với địa phương, từ cái anh loèn quèn nhất là hộ tịch viên, cho đến cán bộ này nọ của phường, quận.., lác đác của cả Sở nữa.., Hai Điểu giải quyết ngon lành. Cái chính là Hai Điểu đã nhẵn mặt những người này, lại đi đúng đường lối nữa, nên làm việc trơn chu. Riêng trong tháng vừa qua, công trường xẩy ra 6 vụ tai nạn lao động nghiêm trọng, làm chết 2 người, bị thương không cần tính. Hộ tịch viên và người của Phòng Lao động và Thương binh xã hội Quận tha hồ tới tấp về làm việc. Hai Điểu lo ổn hết. Báo chí cũng bị bịt kín, im re. Trên công trường, trông thấy Hai Điểu từ xa, công nhân nhắc nhau phải chú ý, khó một sai sót kỹ thuật nào có thể lọt được mắt Hai Điểu, bị xẻo lương hay mất thưởng dễ như chơi. Chuyện sụt lún khiến hai tuần nay cán bộ Phòng Xây dựng của Quận xuống thăm công trường liên tục, cũng có nghĩa Hai Điểu phải làm việc liên tục, không một ai trong Hội đồng quản trị có thể thế chân được Hai Điểu trong công tác ngoại giao này…

-         …Đố đấy, thằng nào trong cái đám lãnh đạo Skyline này nắm được đường lối bằng tao? - …Hai Điểu tự đắc nói thầm với mình trong bụng.

          Riêng cái sức khoẻ chịu đựng mưa nắng dãi dầu trên công trường thì Hai Điểu ăn đứt mọi thành viên lãnh đạo cái cơ ngơi này.

          Trong Hội đồng quản trị Skyline, Hai Điểu luôn luôn được tâng bốc lên mây xanh.

          Chủ tịch hội đồng quản trị, cái lão người Tây để tóc búi tó, tiếng Việt nói như ranh:

-         Ông Hai Điểu đã có chức trùm xe vua rồi, bây giờ chúng tôi xin suy tôn ông lên làm vua công trường, ông có nhận không?
-         Thế hả?
-         Skyline cảm ơn ông nhiều lắm! Phải ghi công hàng đầu cho ông. Nhất là trong những ngày chống lún này!
-         Công trường này cũng là công trường của tôi mà! – mặt Hai Điểu tỉnh bơ.
-        
-        

          Hôm nay cũng thế, với tất cả hào hứng của kẻ đắc thắng, Hai Điểu kể lại cho bố dượng Cường đá những chuyện xảy ra trên công trường.  Hai Điểu thao thao bất tuyệt về vai trò không thể thiếu được của mình trong việc giữ đúng tiến độ thi công của Skyline, khí thế tả xung hữu đột của mình… Lần nào cũng vậy, Hai Điểu kết thúc bản báo cáo thành tích của mình bằng mấy câu thăm dò:

-         Ba xem, vào trận mới biết nhau. Cái đám Hội đồng quản trị ăn nhằm gì hả ba? Con nắm tủ được hết trọi rồi.
-         … - khác với mọi lần, bây giờ Cường đá chỉ ngồi nghe, không hỏi, không trả lời.
-         Bây giờ có thể hê tuốt bọn này đi hết, Ba? Một mình con làm được mà Ba? …Kể cả các mối liên hệ…
-        
-         Chỉ còn mỗi cái tiếng Anh ẻo ẻo là con ghét độc. Học nó chẳng vào. Con sẽ thay thế bằng thằng phiên dịch.
-        
-         Hê bọn chúng đi hết được không ba? Con không muốn dưới quyền đứa nào cả.
-         Sao? Định cướp chính quyền à? – lúc này Cường đá mới mở miệng.
-         Con muốn làm Chủ tịch Hội đồng quản trị. Về mọi mặt con đều hơn chúng… Con chỉ thua cái lão Tây búi tó mỗi cái tiếng Anh và chuyện viết lách của nó thôi!
-         Mấy bằng đại học mà vẫn dở hả?
-         Câu chuyện đâu nằm chỗ đó. Mỗi người chỉ mạnh cái thế mạnh mình có thôi chứ.
-         Hê bằng cách nào?
-         Rắn hoặc mềm? Ba ưng cách nào?
-         Nói thử coi.
-         Rắn thì kiếm mấy cái chỉ thị của Thành phố, bắt đình chỉ dài dài cái chơi. Rồi tính… Nhân thể bây giờ đang có chuyện sụt lún, hạch sách chuyện thi công an toàn, dễ ợt!.. Mềm thì con bỏ việc đi đánh golf với ba mấy hôm, cách gì chúng nó cũng phải cho người đi kiếm con về… Được không ba?
-        
-         Ba không ưng sao? Con còn nhiều võ khác.
-        
-         Nói đi ba. Con không thích có đứa ngồi lên đầu mình.
-         Tính ngang tàng của con thì được… Nhưng vẫn là tính nước một! Tính trước mũi… Không quá được cái mũi…
-         ???
-        

Cường đá bỏ mặc cho Hai Điểu ngồi chờ, đứng dậy rời nhà kính, đi ra vườn… Vừa đi vừa bật lửa châm thuốc.

-         Coi bộ ba có điều gì không vui? – Hai Điểu tợp xong ngụm cà phê đá rồi vội chạy theo bố dượng Cường đá.
-         Ba đang tính chuyện khác.
-         Ba bảo con phải giao hẳn đoàn xe vua cho vợ con để sang làm việc ở Skyline cơ mà?
-         Được bao lâu rồi nhỉ?
-         Cỡ một năm rồi Ba.
-         Thế là nhanh đấy.
-         Vâng, có con, tiến độ Skyline thuộc loại nhanh nhất so với mọi nơi khác trong Thành phố đấy ba ạ. Nó được cả một đội quân xe vua hiệp đồng, nên không nơi đâu chạy kịp bằng.
-         Không, ba nói con tiến bộ nhanh, chứ không phải công trường.
-         Bộ trời hạn sắp mưa rào sao mà ba khen con dữ vậy?
-         Nếu hê được, con sẽ được gì?
-         Con sẽ là vua công trường, nghĩa là chủ tịch Hội đồng quản trị. Cái lão Tây búi tó thực ra đã thừa nhận con là vua công trường rồi.
-        
-        
-         Vợ con quản được đoàn xe vua chưa?
-         Ngon lành rồi ba ạ.
-        
-         ???
-        

Cường đá không nói không rằng, lững thững bước một, Hai Điểu theo sau.

-         Lại đây. – Cường đá ngồi xuống một cái ghế ở vườn hoa dưới gốc cây dừa, chỉ chỗ cho Hai Điểu ngồi cạnh. - …Ba đang tính chuyện khác.  - …Bây giờ đến lượt vợ con phải làm việc của con.
-         Ba nói sao?
-         Con vừa là ông chủ, vừa là cai thầu, vừa là cai đầu dài khoảng một năm ở Skyline rồi phải không?
-         Vâng. Tính đúng, là một năm thiếu 12  hay 13 ngày gì đó.
-         Thế là đủ rồi. Vua công trường cũng chỉ là ông vua bé.
-         Ba có chiến lược lớn hơn? – bệnh sính danh từ của Hai Điểu lại có dịp chui ra.
-         Cái gì con sợ nhất?
-         Cái tiếng Anh ẻo ẻo, con nói rồi Ba.
-         Con phải học bằng được cái đó!
-         Thôi đi. Con xin ba.
-         Dọa thế mà đã sợ hả?
-         ...???
-         Nghe này, con phải bỏ nghề con đang làm đi. Bỏ nghĩa là không làm, chứ không phải vứt đi. Nghề của con rất cần cho con nữa là khác.
-         Nhưng cái tiếng Anh ẻo ẻo thì con xin hàng.
-         Con phải học.
-         Gần ba năm nay ba đã bắt con học đại học kinh tế và lấy thêm cái bằng thạc sỹ quản trị kinh doanh rồi… Thế mà vẫn còn chưa đủ sao? Bằng con đem về là bằng thiệt, học thiệt!
-         Chưa là gì cả.
-         Trong cái học này có quá nhiều cái dỏm, cái lỗi thời, ba còn lạ gì nữa!
-         Cái đó không phải tại lỗi người học.
-         Nhưng mà đoàn xe vua của con không cần hai cái bằng này. Công việc kinh doanh địa ốc của con lại càng không cần!
-         Cơm không ăn, gạo còn đấy. Lo gì!
-         Nhưng mà tất cả những thứ con học được mấy năm rồi nắm không hết trong lòng bàn tay… Hầu như chẳng dùng vào được việc gì cả. Kém xa những gì con học được trong đời.
-         … - Cường đá ngồi yên. 
-         Uổng sức con quá mà ba!
-         Ba nói lại, nghề mới của con là học. Bây giờ là đi học! - nét mặt Cường đá nghiêm hẳn lên.
-         Chui cha ông thiên ông địa ơi, nhà mình có thiếu ăn nữa đâu mà con phải đi học hả ba?
-         Làm thế là đủ rồi.
-         Học có làm ra tiền đâu mà gọi là nghề được hả ba?
-         Cái đó còn tuỳ.
-         Ba lựa lựa kiểu gì mà lại lựa đúng cái mặt con yếu nhất, ghét nhất!
-         Ta không có điều kiện buôn vua thì ta nghĩ cách nặn ra vua, bắt đầu từ việc con phải chọn nghề học.
-         Ba nói gì con không hiểu. – mắt Hai Điểu trố lên.
-         Rồi khác hiểu.
-         ???
-         Ba đã bàn với ông Hai. Ba nghĩ kỹ rồi. Tuyển con vào danh sách đi học lớp chính trị trung cấp một năm! Học tập trung tại trường.
-         Học gì mà dữ thế ba? Công việc bỏ cho ai?
-         Cái ghế của con trong Hội đồng quản trị Skyline sẽ được chuyển sang cho vợ con. Ba đã thu xếp rồi.
-         Trời đất! Toàn chuyện áp đặt!
-         … - mặt Cường đá nghiêm hẳn lại, môi mím chặt.
-         Ấy chết… Không!.. Ý con muốn nói là toàn chuyện bất ngờ!
-         Gọi là một năm, nhưng thật ra con học khoảng tám, chín tháng thôi… - lúc này mặt Cường đá mới dịu lại. - …Nếu tính những ngày tập trung tại trường thì còn ngắn hơn nhiều, có thể chỉ dăm tháng.
-         Con không phải đảng viên, học chính trị sao được?
-         Ông Hai và ba tính hết rồi, Đoàn Thanh niên sẽ gửi con đi học. Hồ sơ đăng ký cho con đi học cũng xong rồi. …Thuộc diện bồi dưỡng cốt cán cán bộ Đoàn.
-         Con không hiểu… Để làm gì hả ba?
-         Con có một năm, phải học bằng xong khoá chính trị này. Phải phấn đấu được kết nạp Đảng, phải lấy bằng được cái bằng tiếng Anh ẻo ẻo mà con rất ghét!
-         Chui cha!.. Chịu không nổi đâu ba! Con nói rồi nhà mình đâu có thiếu tiền! Cần gì học?
-         Tiền không thiếu, nhưng chưa đủ quyền!
-         Thế ba chẳng nói là tiền mua hết được mọi thứ là gì? Có tiền mới là quyết định!
-         Quả thực là con chưa nhìn quá cái mũi… Là tính cờ nước một.
-         Con nói lại y sì triết lý của ba về tiền mà. Và con thấy nó đúng!
-         Có thêm quyền nữa, tiền trong tay sẽ nặng hơn, sẽ mua được nhiều hơn.
-        
-         Con không hiểu điều này à?.. Bây giờ mới vào cuộc là hơi chậm, nhưng không sao…
-         Quỹ thời gian của con rất dài mà ba?
-         Không dài đâu. Con chỉ có hai năm cho việc này. Một năm học và một năm chiến đấu. Ông Hai trù tính thời gian như thế cũng tạm ổn.
-         Con là vua nhưng còn trẻ lắm, lo gì ba!
-         Nói cho mà biết, việc này chỉ có hai năm, liệu mà lo. Nếu lỡ, phải chờ thêm 5 năm nữa là 7 năm. Hoặc lỡ tầu suốt đời luôn! Hiểu chưa?
-         Tính gì mà xa vậy. Đã là vua rồi mà vẫn còn phải tính dữ thế!..
-         Nói rồi, mới chỉ là vua bé thôi! Quên cái đoàn xe vua mắc dịch của con đi! Báo chí vẫn tiếp tục chửi đấy.
-         Không! Cái tiếng Anh ẻo ẻo con dứt khoát trả lại cho ba và ông Hai. Còn lại ba bắt con học gì cũng được. Làm gì cũng được!.. Nhưng mà… tại sao cứ phải đi học? Chẳng lẽ không còn cách nào khác học hả ba? – Hai Điểu mặc cả.
-         Đừng cuống lên thế. Cái khoản tiếng Anh vào đầu được chữ nào hay chữ ấy, chuyện này không quan trọng. Cái chính là để có cái chứng chỉ theo học tiếng Anh là được rồi.
-         Ba và ông Hai quá độc tài. Ba chục tuổi đầu rồi mà còn bắt con người ta đi học!
-         Không phải thế… - Cường đá bắt đầu quay sang động viên. - …Lỗi tại con, chứ không phải tại ông Hai và ba.
-         Lại còn thế nữa.
-         Nói thật, vì một năm qua ở Skyline con tiến bộ rất nhanh. Ba không ngờ đấy. Chỉ còn hai chuyện thôi, một là cái tiếng Anh ẻo ẻo thì con biết rồi. Chuyện thứ hai là con nói năng vẫn còn nặng ngôn ngữ của cái thứ dân gạch vôi đá xi-măng sắt thép quá. Sửa được không?
-         Vậy nghề của ba bây giờ là đi phát hiện nhân tài?
-         Đi phát hiện nhân tài một nửa thôi, nửa còn lại phải có trường đào tạo, chính quy hẳn hoi… Rồi còn phải có nhãn mác, phải đánh bóng mạ kền nữa...
-         Sao ông Hai và ba lại khoái cái nghề chỉ tay năm ngón đến thế nhỉ?
-         Nghe đây, ba chủ động nêu chuyện này với ông Hai. Ổng tán thành ngay. Mọi việc đã an bài, không bàn ra bàn vào nữa.
-         Ba nói gì ạ? Mọi việc xong xuôi rồi?
-         Tuần sau lớp học bắt đầu khai giảng.
-         Ối cha mẹ ơi!.. Độc tài hơn cả phát xít!
-        
-        


Thế là mọi chuyện an bài thật rồi!…


          Bớ cái cuộc đời! Đ… mẹ… Không có gì chán bằng cái học!...


          Hai Điểu chửi thề như thế không biết bao nhiêu lần khi ngồi một mình!

          Không thể nói Hai Điểu học dốt, mặc dù toàn bộ câu chuyện tốt nghiệp cấp II và cấp III phổ thông trung học cái chính là nhờ mua điểm. Gần như bẩm sinh: Hai Điểu ghét học. Chỉ có thế thôi.

          …Hay là tại từ bé Hai Điểu đã được bố mẹ đẻ và bố dượng nhồi vào đầu: Tiền mới làm ra tất cả, có tiền mua tiên cũng được

          Hai Điểu rất được nuông chiều. Cái gì Hai Điểu không làm được ở trường, là bố mẹ mua, hoặc thuê học trò hay người khác làm hộ. Là chủ mỏ đá, nhiều tiền, cho đến khi phá sản, bố mẹ Hai Điểu đi chơi đâu là tha con đi theo đấy, bất kể là ngày đi học hay nghỉ, thậm chí chưa có lấy một lần xin phép nhà trường.

-         Có mà tiêu hết đời cái mỏ đá này cũng không hết tiền, việc gì phải học, có phải không con? – bố đẻ Hai Điểu thường hay nựng con như vậy khi muốn dụ con bỏ học đi chơi với mình, tay khua khua chỉ lên dẫy núi trước mặt.

          Nếu bị nhà trường trách móc, mẹ Hai Điểu lại đến xin lỗi. Có đêm Hai Điểu ngồi chầu rìa bố mẹ chơi tổ tôm đến sáng luôn, hôm sau ngủ rũ, bỏ học. Ở cái vùng chó ăn đá gà ăn sỏi này trẻ con bỏ học là chuyện bình thường. Trong cái cảnh chung ấy, Hai Điểu bỏ học chẳng thành vấn đề… Mới hết cấp I mà Hai Điểu đã thuộc lầu hết quân cỗ bài tổ tôm mà Hai Điểu phải gang cả hai bàn tay mới cầm xuể. Hết cấp II đã có lúc cầm bài hộ mẹ khi mẹ bận chuyện gì đó phải đi đâu một lúc. Đôi ba lần Hai Điểu ù hẳn hoi, mọi người ngạc nhiên, bố mẹ Hai Điểu càng thích chí…  Đến khi có bố dượng, Hai Điểu được nuông chiều tiếp.., có thể vì bố dượng phải lấy lòng mẹ, có thể vì Cường đá rất mạnh khỏe nhưng ác một nỗi trời không cho có khả năng để giống

          Hết cấp III ở trường huyện, dù là với điểm mua, bằng tốt nghiệp mua, Hai Điểu xin bố dượng và mẹ được một món tiền đủ mua nguyên hẳn một con chó đã làm lông và thui sạch sẽ, rượu sâm banh, ba hộp bia, các thức cần thiết khác, làm một bữa tiệc chiêu đãi các bạn thân học cùng lớp.

          Cả một buổi chiều, đủ mặt hai mươi ba trai và gái là bạn cùng lớp của Hai Điểu. Tất cả cùng nhau hì hụi nấu nấu nướng nướng. Riêng cái chuyện mọi người được mời không vắng một ai, cũng đủ nói lên mối quan hệ và uy tín của Hai Điểu đối với bạn bè. Cả một tầng nhà dưới cứ như cái chợ vỡ, khác chăng là chỉ toàn những tiếng trêu chọc nhau và tiếng nói cười vui vẻ. Bếp núc gần xong, bố dượng của Hai Điểu còn mang đến cho một chai whisky bự và một con lợn sữa quay đến bốn năm ký. Cuối cùng là một bữa tiệc thịnh soạn, bầy biện khá đẹp mắt, thức ăn phong phú, có thể nói là biết nấu nướng, ngoại trừ một số đĩa thịt bầy hơi thô, chỉ thua những lời lẽ trong bữa tiệc còn thô tục hơn mà thôi, đôi khi khá sống sượng. Những đợt sóng “Dô dô dô!” như muốn nổ tung cả gian nhà, các lon bia vút vút lên trời…

          Cao điểm của bữa tiệc là lúc Hai Điểu đứng giữa nhà, đề nghị mọi người yên  lặng, rồi nổ sâm-banh – không phải để uống, mà để tưới lên mọi người. Tiếng cười như nắc nẻ, tiếng reo hò có lúc như rú lên, nhất là mỗi khi những tia rượu tưới lên các mái tóc con gái… Hai Điểu làm đúng những động tác của người đua ô-tô thắng cuộc như vẫn thường thấy trên tivi, người rướn rướn về phía trước, các tia sâm-banh vọt lên tung tóe... Cuối cùng mọi người chuyền tay nhau uống thẳng từ chai số sâm-banh còn lại cho đến hết. Lúc này Hai Điểu mới dõng dạc:

-         Các bạn ạ, sáng nay tớ vừa mới thắp hương trên bàn thờ làm lễ đốt sách!
-         Cái gì? Cái gì?
-         ???…
-         Tớ không phải là Tần Thuỷ Hoàng, nhưng đốt sách để quyết tâm từ nay sống là để kiếm tiền, dứt khoát không thèm học!

Các tiếng vỗ tay rào rào. Xen vào là những tiếng reo hò… “Đúng thế! Quá đúng… Phá cho sướng!”… “Nhất thằng Điểu!”… “Đù mẹ… Thằng Điểu là số dzách!”..

-         Các cậu ngồi đây, đứa nào muốn lên đại học, lên cái gì nữa cứ lên! Có giỏi thì chấp nhận thi đua với tớ… Đù mẹ, …xem thằng nào giầu hơn thằng nào! Thằng nào sướng hơn? Kể từ ngày hôm nay!.. Tớ thề đấy!..
-        

          …Cái lời thề ấy hôm nào đã hơn một chục năm rồi.

          Chính cái lời thề ấy đã thôi thúc người học trò nghịch ngợm và hay bỏ học Nguyễn Văn Điểu từ một anh chở cát thuê làm nên ông vua của cả một đoàn xe vua… Đất đá cát sỏi xi-măng sắt thép dọc ngang bốn phương trời…

          Sau cái bữa tiệc vào đời hôm ấy, Hai Điểu đặt cho buổi liên hoan chia tay bạn bè cái tên như vậy, cuộc chiến bắt đầu…

          Bây giờ Hai Điểu hị hụi ngồi viết lại lý lịch của mình, chuẩn bị đi học lớp chính trị trung cấp - thuộc diện cốt cán của Đoàn Thanh niên, chế độ đào tạo đặc cách.

          Thoạt đầu vào đời, Cường đá cấp vốn liếng cho Hai Điểu là khoản học phí đi học lái xe tải, một cái xe ben cũ kỹ, và một ít lưng vốn ban đầu đủ mua một đến hai xe cát trên bãi.

-         Thế này là quá sang so với hồi ba lập nghiệp rồi nghen! Hồi đó ba chỉ có hai bàn tay trắng.
-         Con đã đốt sách để ăn thề lập nghiệp rồi ba.
-         Được. Còn một điều răn, làm sai chém liền đó.
-         Con xin nghe.
-         Làm ra tiền thì hoàn toàn có quyền hưởng mọi điều sung sướng, bất kể cái gì, trừ hai cái: cờ bạc và nghiện hút! Rõ chưa.
-         Ba yên tâm.
-         Nói lại lần nữa cho nhớ: Sai chém liền, rõ chưa?
-         Xin tuân lệnh! – Hai Điểu còn quỳ một chân xuống, hai tay chắp lại dâng lên cao khỏi đầu, điệu bộ bắt chước như trong hát tuồng, vừa nói vừa cười, nửa nghiêm trang, nửa pha trò. Làm mọi người chung quanh đều cười…

Sau này, cái lời răn như dao chém đá ấy của Cường đá trở thành chuẩn mực sống của Hai Điểu. Lúc cao hứng, Hai Điểu nói với bạn bè: …Tao không đi tu, nhưng nhất định sẽ làm Hoà thượng thích đủ thứ cho chúng mày xem, trừ cờ bạc và tiên nâu.

Hai Điểu bỏ cái máu mê tổ tôm không khó lắm, đơn giản là vì làm ăn hái ra tiền, song lao động cực nhọc, rất cần ngủ, nhiều lúc việc nhiều quá không đủ thời giờ để ngủ. Tự tay xúc cát, tự tay lái xe, làm việc như trâu lăn, nên một vốn bẩy tám lời, chứ không phải một vốn bốn lời! Lại có thêm những lời cố vấn đích đáng của bố dượng Cường đá nữa, ngay trong năm đầu tiên một xe ben tòng tọc của Hai Điểu đã trở thành 3 xe ngon lành, rủ thêm được hai bạn cùng học vào lái xe cho mình. Khi tậu được cái xe ben thứ 5, Hai Điểu cưới vợ, sau khi đã “thử” năm hay sáu cô gái gì đó. Từ đây Hai Điểu thôi không trực tiếp lái xe nữa, suốt ngày lân la trên mọi công trường, tâm trí dồn hết vào công việc xây dựng và khát vọng sở hữu những xe siêu trường siêu trọng chuyên dụng cho chở vật liệu xây dựng. Từ năm thứ 5 đoàn xe vua bắt đầu hình thành, lúc đầu chỉ là 3 chiếc… Sài Gòn và khắp vùng đồng bằng sông Đồng Nai xây dựng như điên, đoàn xe vua của Hai Điểu lớn lên như điên. Cái chất ông chủ trong Hai Điểu cũng lớn lên như điên – trừ cái tiếng Anh ẻo ẻo và công việc viết lách. Bù lại, sự tháo vát, đầu óc thực tế và những kinh nghiệm thực hành trên công trường Hai Điểu học lỏm được, chưa hẳn kỹ sư xây dựng nào cũng qua mặt được Hai Điểu, nhất là một khi đụng chạm đến những xe chuyên dụng như máy xúc, máy ủi, cần cẩu, máy tời, những công nghệ cơ khí và công nghệ thi công có liên quan… Thêm cái khẩu khí có được từ cuộc đời ở mỏ đá, được tôi luyện trên các khai trường cát, Hai Điểu có được cái ngôn ngữ như búa choòng mỏ-lết, nên chỗ này chỗ khác đã thừa nhận miệng Hai Điểu có thép! – với cả nghĩa bóng và nghĩa đen… …Tổ cha chúng mày chứ, ý tưởng thì chúng mày còn phải học ông. Chỉ có cái ông không cần phí thời giờ bôi bôi vẽ vẽ lên giấy như chúng mày thôi… Có lúc Hai Điểu đã to tiếng như vậy trong khi tranh cãi với mấy chàng kỹ sư xây dựng về các vấn đề mắc míu chưa có giải pháp trong bản thiết kế. Những kỹ sư này cùng chạc tuổi như Hai Điểu.

Đoàn xe vua dần dần trở thành một đội quân cơ giới ngành xây dựng…

Nói theo ngôn ngữ cách mạng một ngày bằng hai mươi năm có lẽ cũng phần nào đúng với Hai Điểu. Cứ lấy cái lóng ngóng, cái hiểu biết quá sách vở của mấy anh kỹ sư nọ làm đơn vị đo lường, thì có lẽ Hai Điểu đạt chuẩn này thật. Bởi vì những anh kỹ sư này có học cho đến lúc chết cũng không thể có được cái tố chất tháo vát, tài xử lý tại chỗ như Hai Điểu. Những thứ này nhà trường không dậy, mà chỉ có kinh nghiệm. Mà muốn có kinh nghiệm thì phải làm việc như cướp, phải có con mắt cú vọ.., những thứ này nhà trường cũng không có nốt để mà dậy các học trò của mình. Kỹ sư làm thuê ăn lương nên càng khó đạt những chuẩn ấy. Riêng cái tố chất ông chủ, thì các kỹ sư này chịu đứt, không thể đang lăn lưng trên công trường làm công ăn lương mà lại mơ ước những thứ to lớn đâu đâu cho mình, vì công trường không có sự gắn bó như là của riêng mình. Vả lại cái tố chất Hai Điểu có lẽ cũng một phần do trời cho nữa, tự mình đã ghét học ngay từ bé, không phải vì dốt hay nghèo, mà có thể vì bướng, vì thích khác người. Nói được, làm được, thích lao thẳng vào cái đích mình muốn: làm cái việc hái ra tiền…
                         
          Hai Điểu giầu nhanh như điên, có lẽ còn vì mang được cái tính quyết liệt ở mỏ đá vào việc giành giật các khai trường cát sỏi, và thị trường bán cát sỏi.., nghĩa là tính quyết đoán rất cao khi đã thấy mục tiêu. Từ khi có đoàn xe vua, trong nhiều phi vụ gần như Hai Điểu là thượng đế, chứ không phải khách hàng. Nếu phi vụ béo bở nào đó không rơi vào tay mình thì tìm cách gây sức ép, khống chế, bằng mọi cách.., kể cả gây ra tai nạn giao thông nghiêm trọng nếu cần… Xe vua ầm ầm đi lấn đường, tranh bãi, nhiều lúc ngang nhiên chiếm chỗ, vì sau lưng đã có tay trong hậu thuẫn… Cái tài làm việc và đi đúng đường lối của Hai Điểu để ứng phó với chính quyền thuộc loại siêu, vì cánh Cường đá, Tư Vôi quan hệ rộng, còn bản thân Hai Điểu đã nhẵn mặt các đối tác, tiền lót tay  không thành vấn đề…

          Hai Điểu trả lương cho lái xe và công nhân cao hơn mọi nơi, song ai cũng phải làm việc như điên, ốm đau lôi thôi mất việc liền. Đơn giản vì trong xây dựng, thời gian và tốc độ rất quan trọng, lại phải rất quyết đoán nữa. Không thiếu lúc thương trường là chiến trường trong ngành xây dựng đúng với cả nghĩa đen, nghĩa là tranh chấp không khoan nhượng, có cả mùi thuốc súng, án mạng. Vì vậy Hai Điểu rất rắn với các lái xe của mình. Có lần một lái xe vừa bị ăn tát vừa bị mắng cái tội về chậm, không theo kịp nhóm:

-         Tao như vừa làm vừa cướp, để chúng mày lúc nào cũng có cát mà chở, thế mà dềnh dàng vậy hả? Tổ cha mày!.. – tiếp theo là một cái mỏ-lết bay ngay vào ống chân người lái xe về trễ này. Hôm sau người này mất việc.

          Lý lịch đoàn xe vua đến nay có 6 án mạng với cái tên trong biên bản là tai nạn giao thông nghiêm trọng. Quân, chồng của Bảo Vân là nạn nhân thứ tư, nghĩa là sau Quân còn hai người nữa... Song Quân không liên quan gì đến xe vua, mà chẳng qua chết oan, vì xe vua không biết nhẹ tay thôi. Cường đá từ lâu đã ngắm toàn bộ khu Đồng Dơi cho một dự án bự và còn hấp dẫn hơn cả Skyline, dự kiến làm một sân golf hiện đại nhất Đông Nam Á. Song chậm chân so với vợ chồng Bảo Vân, nên Cường đá không chiếm được trọn vẹn vùng này. Thuyết phục vợ chồng  Bảo Vân nhượng lại phần cửa ngõ của Đồng Dơi thế nào cũng không được, cho đầu gấu đánh nhau với dân làng tại chỗ mãi cũng không xong, Cường đá sai Hai Điểu cho người cảnh cáo trực tiếp vợ chồng nhà này.

-         Chỉ cảnh cáo! Nghĩa là va quệt hỏng xe, có thể trầy chợt hay thương tích thân thể chút chút thôi nghen! – Cường đá lệnh cho Hai Điểu rành rọt như vậy.
                                                                
Hai Điểu không có thù oán gì với Quân, bố dượng giao nhiệm vụ thì làm thôi. Vì thế Hai Điểu triển khai việc này rất thận trọng, lựa chọn địa hình nắm chắc phần thắng trong tay, trực tiếp bàn với hai bạn thân của mình lên kế hoạch, rồi giao cho một lái xe nữa bố trí, thực hiện. Có nghiên cứu địa bàn và thực tập trước hẳn hoi. Được cái thời buổi điện thoại di động này liên lạc với nhau cực dễ, kế hoạch dự định sao, lúc thực hiện diễn ra y trang vậy.

Nhưng cái mà kế hoạch sơ xuất, nói cho đúng hơn là cái không thể ngờ tới: xe vua trọng tải 20 tấn chỉ biết tang chết Quân thôi, làm sao mà hôn nhẹ được…

Bây giờ, đoàn xe vua đã lên năm tuổi, hậu cần của đoàn quân cơ giới xây dựng, cũng do Hai Điểu làm chủ.…
…Đang hình thành một binh chủng cơ giới hiện đại của công nghiệp xây dựng thì …bỗng dưng ở đâu ra cái ý tưởng mắc dịch, bắt con người ta đi học!.. –  Hai Điểu lầu bầu như thế một mình, trong đầu oán trách bố dượng và ông Hai. …Cái nghề xây dựng lớn như thế ăn mới đã… Lãi bậm của nghề đã đành, thầu khoán đời nào chẳng thế!.. Quan trọng hơn nhiều là còn ăn được cả đất nữa, ăn nhiều đất!..

Nhờ nghề, Hai Điểu đã có được kha khá đất, tính bằng nhiều héc-ta, chứ không phải bằng mét vuông... Đất trong tay Hai Điểu hệ số lời thường là luỹ thừa n... – Hai Điểu khoe với bạn như vậy. Đoàn xe vua và đội quân cơ giới xây dựng hôm nay lớn như điên ra đời chủ yếu từ đất. Chỉ cần bán đi đôi ba mảnh đất kiếm được trong những cơ hội này.., đúng là mua tiên cũng được. …Sắp lên vua ở Sky Line đến nơi rồi!.. Thế mà lại bắt con người ta đi học!..

-         …Nhưng có lẽ ba nói đúng, mình mới chỉ là vua bé thôi. Trong tay một mớ bự tài sản thế này mà không có thế lực cũng nguy… Mình giầu lên nhanh quá, cái khôn của mình lớn không kịp, thanh thế lại càng không kịp… Với lại dù sao mình cũng là cột trụ tương lai của cả cái tổ chấy Cường đá nhà ta…

Ngồi viết lý lịch để hoàn tất hồ sơ nhập học, Hai Điểu ngộ ra đôi điều mới lạ từ cái việc bố dượng lại bắt đi học. Cái sợ học trong Hai Điểu bỗng dưng trở thành ý chí quyết đoán cho việc lại đi học, quyết liệt chẳng thua kém gì cái việc đốt sách năm nào để bước vào đời…

Nguyễn Văn Điểu, đoàn viên Thanh Niên.., cán bộ quận đoàn quận… Thành phần xuất thân: công nhân. Trình độ văn hoá: Đại học kinh tế, thạc sỹ quản trị kinh doanh; Chủ nhiệm hợp tác xã vận tải vật liệu xây dựng… Hoạt động quần chúng: Bảo vệ môi trường, phòng chống HIV-AIDS và tệ nạn ma tuý…


          Tin ông Tám Việt đột quỵ và mất tại bệnh viện Chợ Rẫy lan đi rất nhanh trong Thành phố. Từ lâu, người chiến sỹ lão thành cách mạng này là một biểu tượng, là niềm tin cho những gì tốt đẹp Thành phố này có được. Tại các chợ, trên bến xe, trong các quán nước và vào sâu trong các hẻm, trong các cơ quan trên địa bàn Thành phố, đâu đâu cũng râm ran nỗi thương tiếc: …Lại vắng thêm một tiếng nói cương trực của chính nghĩa!..
         
          Chuyện xẩy ra lần này là ông Tám đang trên đường đến Thành uỷ thì đột quỵ. Đây là đột quỵ lần thứ ba. Người sỹ quan hộ vệ và lái xe của ông ngay lập tức đưa ông vào bệnh viện. Vì không phải lần đầu tiên, nên họ rất có kinh nghiệm. Đến cửa bệnh viện, ông Tám được bế ra khỏi xe, rồi được đặt nằm lên cáng, đẩy thẳng đến phòng cấp cứu, rất chuyên nghiệp. Nhưng lần này kẻ thua cuộc là các bác sỹ.

          Sau khi các bác sỹ cấp cứu chịu bó tay, ông Tám Việt được chuyển sang phòng bên, để chờ người nhà đến vĩnh biệt. Trong lúc làm vệ sinh phòng cấp cứu, người hộ lý nhặt được một phong thư dưới đất, mở ra đọc: Đấy là lá thư thứ 5 của ông Tám đòi Thành uỷ phải can thiệp làm rõ vụ án mạng giết chết Lê Quốc Quân do xe vua gây ra. Lần này ông muốn trao tận tay cho người có trách nhiệm trong Thành uỷ. Người hộ lý nộp thư này cho Ban giám đốc bệnh viện xử lý.

          Trong gia đình, từ lâu vợ con ông Tám và người trong nhà đã khuyên can ông Tám nên để cho các cơ quan chức năng và những cán bộ có trách nhiệm tiếp tục xử lý vụ việc này… Ông dấn thân cho lẽ phải như thế là đủ rồi, tuổi thì cao, bệnh tật lại như vậy…

-         Bà ạ, tôi còn sống một giờ, một giờ tôi không bỏ việc này. Có lẽ đây là công việc cuối cùng của tôi… Tôi phải trả món nợ riêng của mình với bà má Sáu Nhơn, bà ạ…  Bà má Sáu đã tìm được gia đình người cứu mạng tôi, nhưng quan trọng hơn nữa, bà đã mở mắt cho tôi nhiều điều…[1]  - ông Tám từ tốn nói cho vợ mình hiểu.
-        


Đang giờ học, Hai Điểu nhận được tin nhắn của bố dượng: Tan học tạt về nhà ngay. Hai Điểu huỷ một cuộc nhậu đã bố trí từ tuần trước. Chuông nhà trường reo, ra khỏi trường Hai Điểu lái xe về thẳng nhà. Trong đầu không sao đoán được ở nhà có chuyện gì.

Bước vào nhà kính, bố dượng và Tư Vôi đã chờ sẵn:

-         Con chào Ba, con chào chú Tư. Có việc gì mà gọi con về gấp vậy. Lại có cả sâm-banh thế kia! – Hai Điểu mồm chào, tay chỉ vào chai rượu và mấy cái ly đã bầy sẵn.
-         Gọi về chạm cốc khai mạc chiến dịch mới! – Cường đá đáp lại.
-         ??? – Hai Điểu vẫn chưa thủng điều gì.
-         Tấn công mạnh hướng Đồng Dơi! – Cường đá cầm chai rượu lên, vặn vặn cái đai dây thép, mắt nhìn vào chai rượu, đến lúc này vẫn chưa ngó tới Hai Điểu.

          Bốp! – nút rượu bật lên trần nhà, các con mắt nhìn theo. Ngón tay cái của Cường đá đã kịp bít chặt lấy miệng chai, rất diệu nghệ, không một giọt rượu nào ra ngoài.  Sau đó chỉ thấy hơi sâm-banh trong chai bay lên…

-         Thời gian bây giờ tính bằng giây! Đừng để trâu chậm uống nước đục! – Cường đá nói, tự tay rót rượu ra các ly. Vẫn chưa ngó đến mặt Hai Điểu.
-         Tám Việt chết rồi. Chuyện kiện cáo chấm dứt, chúng ta phải khởi động nhanh! – Tư Vôi giải thích cho Hai Điểu.
-         Hèn gì!.. – Hai Điểu nghĩ thế nào lại bỏ lửng câu định nói.
-         Chúc mừng! – Cường đá nâng cốc lên, Tư Vôi và Hai Điểu làm theo. Lúc này Cường đá mới ngắm nghía đến Hai Điểu.
-         Anh Ba giỏi quá nè. Hôm rồi về Tám Việt, anh Ba nói: Cái gì chúng ta chưa làm được thì trời sẽ làm giúp! Bây giờ đúng y sì vậy! Ngoẻo nhăn răng rồi, hết cả kiện với cáo! -  Tư Vôi hào hứng.
-         Ổng mới chết hả ba? Trong trường chẳng ai để ý… Cũng chẳng thấy thông báo.
-         Hai hôm nay rồi. Chuyện ngoẻo của ông già về vườn, trường thông báo làm gì? Chỉ có ngoài đường phố là râm ran thôi. – Tư Vôi bình.
-         Vì thế ba mới gọi con về gấp. Tư nói nghe, xem chuyện quy hoạch của Thành phố bây giờ đến đâu rồi.
-         Dư luận về sân golf rác tai quá, dứt khoát bị bác rồi. Bây giờ ưu tiên một là chung cư cao cấp toàn bộ khu Đồng Dơi anh Ba ạ.
-         Thế thì bự lắm đấy… - Cường đá thủng thỉnh, mắt nhìn đâu đâu.
-         Vâng. Sẽ là một Phú Mỹ Hưng mới, một Ciputra hay là Times City mới.., có thể còn lớn hơn… Đấy là ý kiến từ Thành uỷ. Song bên sở Kế hoạch và Đầu tư lại muốn là khu an dưỡng, trường đại học, trung tâm nghiên cứu khoa học công nghệ...
-         Có cả trường đại học của nhóm PH, cánh Bảo Vân?
-         Đúng vậy, anh Ba.
-         Tay nào ở Sở đưa ra ý kiến này?
-         Giám đốc Sở.
-         Nghĩa là Bảo Vân đã chạy được tới Sở?
-         Không loại trừ, anh Ba. Bên Thành uỷ không thấy nói gì đến trường đại học. Như vậy chắc chắn là thành ủy chỉ có phương án chung cư cao cấp thôi.
-         Ở trong trường con cũng nghe loáng thoáng như chú Tư nói, Ba ạ. Mấy tay do Thành uỷ cử đi học cho con biết như vậy.

Cả ba người lục lọi, sàng lọc mọi thông tin để tìm xem điều gì là dễ xảy ra nhất. Hai Điểu không ngờ những câu chuyên kiểu thông tấn xã vỉa hè trong trường mình học đôi khi cũng có ích hoặc loé ra một vài gợi ý gì đó, nhất là những mẩu chuyện liên quan đến xu thế thị trường. Hai Điểu nghĩ rằng những chuyện loại buôn dưa, loại thông tấn xã vỉa hè như thế này đôi khi chẳng khác gì một bài giảng kinh tế thiết thực chứ không phải lý thuyết, nhất là cái hôm nghe một học viên tán với nhau trong một bữa nhậu do Hai Điểu chủ sị. Người này giải thích khá rõ sự đổ vỡ của thị trường tài chính thế giới, rồi liên hệ với nước ta tại sao giá vàng và giá địa ốc lên, trong khi thị trường chứng khoán sụt thê thảm. Cũng từ bữa nấy, Hai Điểu chủ trương tổ chức những bữa nhậu như thế, chọn người và chọn câu chuyện hẳn hoi mà tổ chức nhậu, đúng với câu nói ngàn đời ngưu tầm ngưu, mã tầm mã… Có tươi mát từ A đến Z luôn, nếu đã đến mức hẩu với nhau hoặc là hạng người có máu mặt…

-         Lãi xuất ngất ngưởng, tiền Việt mất giá đùng đùng, làm ăn gì cũng chẳng lại, tiền chẳng chui vào bất động sản và vàng thì còn chạy đi đâu?!
-         Đúng thế, trong vòng chưa đầy hai năm nay mười đồng trong túi bây giờ chỉ còn giá trị bằng bẩy đồng! Cứ như là bị ăn cắp!
-        
-        

Ý kiến sôi nổi ồn ào. Bàn nhậu chỉ có mấy người mà cứ như cái chợ vỡ. Hai Điểu cao hứng đứng hẳn lên, vại bia ngang mặt:

-         Cái học không phải là học thế này mới thực sự là có giá trị! Học các bài giảng ăn thua mẹ gì! Bỏ xa các thông tin in-te-nết! Dô dô dô!..
-         Chú Hai mày nói sai rồi! – một học viên lớn tuổi hơn bắt bẻ Hai Điểu: - …Chúng ta mới thực sự là những cái in-te-nêt bằng thịt! Tin thiệt hẳn hoi, nhạy bén tức thì!.. In-te-nết thịt này mới là dô địch!.. Dô dô dô!..
-         Các người anh em… - Hai Điểu xách mé: - …Nói thực lòng nhé, trong cơ chế này, thằng nào chết cứ cho chết! Còn loại như cánh ta ngồi đây, chỉ có đui què mẻ sứt mới chịu nghèo có phải không? Tóc tai lành lặn thế này mà nhà cửa không nổi lấy vài cái, xe nọ xe kia không được vài chiếc, quẩn quanh cái chuyện cơm –phở phở - cơm thì cũng chỉ là cái đồ giẻ rách, đáng quăng cho chó nhá thôi!  Hai Điểu này nói phăng ra như thế đấy! Chịu không?.. – giọng Hai Điểu bắt đầu ngà ngà…
-         Cơm thì bỏ ống một nơi, nhưng phở phải dăm ba chốn, nói thế mới đủ chứ Hai!..
-         Ái là ái, tình là tình, phải cho phân miêng, tiền bạc sòng phẳng, không cần giấu giấu diếm diếm! Chứ thập thò cơm cơm phở phở… thì cũng vẫn chỉ là một thằng hèn!.. – giọng Hai Điểu cứ như là chém đá.
-         ???
-         ???
-        

          Giữa những âm thanh như pháo ran nồng nặc bia rượu, đôi lúc có nhiều thông tin quan trọng. Hai Điểu đã kết thân được với vài người, ươm ướm được một vài người nữa, đinh bụng sẽ mời về.., để sai khiến…

          Kết nghĩa anh em giữa Hai Điểu và tổng giám đốc Tổng công ty quốc doanh VINACONS ra đời từ một trong các bữa nhậu như thế. Cả hai đều gặp may. Hai Điểu thì như diều gặp gió, vì muốn có không gian tung hoành mới. Tổng VINACONS như chó ngáp phải ruồi, vì đang bên bờ vực thẳm, cần có tiếp sức mới… VINACONS có trong tay bao nhiêu thứ vơ ra của, đất đai, quyền kinh doanh, các giấy ưu tiên… Nhưng “tổng” này làm ăn chia chác nhau với nhau thế nào mà cuối cùng lỗ lớn, nói thất thoát lớn có lẽ đúng hơn. Hai Điểu thực sự bị hớp hồn khi biết VINACONS có 17 công ty con rải đều cả ba miền Bắc, Trung, Nam, bụng bảo dạ: Đây mới là trời đất của ta!..

Không kể một vài ngoại lệ, phần đông “bạn mới” kiếm được trong khóa học này sàn sàn tuổi với Hai Điểu, tất cả đều đại học hay thạc sỹ, tiến sỹ gì đó, thật giả không cần biết, thâm niên công tác kha khá… Qua những mối thân quen này, các đường dây làm ăn mới dần dần hình thành. Văn hoá theo bằng cấp thì Hai Điểu chẳng phải loại thua kém ai, bằng thật hẳn hoi, mặc dù không trong biên chế nhà nước, nhưng xét về chịu chơi thì đúng Hai Điểu là số dzách của toàn khoá học. Cứ nhìn Hai Điểu sáng sáng lái chiếc Rolls Royce Phantom đánh số 29 bóng loáng đi học, chiều lái về, không ít học viên bị ngợp, thèm khát...   – đúng là giầu sụ, miệng nói được, tay làm được, khẩu khí ngang tàng…

Các buổi nhậu bồi tiếp thêm uy thế cho Hai Điểu…

Ba bố con anh em nhà Cường đá bàn gắt nhất chuyện làm thế nào để không cho cánh tay của bọn Năm Hồng có thể với tới phá đám các dự án vùng Đồng Dơi. Cái đám nhà này hôm nào đã doạ cho Hai Điểu ăn đấm vỡ mũi về cái chuyện muốn tổ chức một buổi chiêu đãi các hoa hậu hoàn vũ quốc tế…

-         Ông Hai nhà mình thì không thể đọ được với ô dù của đám Năm Hồng rồi. Đó là cái chắc. – Tư Vôi nhắc lại ý kiến của Thạch nói vào tai Cường đá trong buổi liên hoan đăng quang áo dài Việt Nam năm nào.
-         Con thấy đúng đấy, ý kiến của bên Thành uỷ hay bên Sở thắng không thành vấn đề, bên nào ta cũng hứng sẵn rồi. Ta chỉ còn chưa biết cánh Năm Hồng dở rói gì thôi.
-        


          Cao thủ như Cường đá mà cứ đụng đến cánh Năm Hồng là bí. Không phải chờ đến hôm nay Cường đá mới nghĩ đến chuyện này, mà phải kể từ cái đêm đăng quang áo dài Việt Nam. Không nghĩ đến thì thôi, nghĩ đến nhiều khi mất ăn mất ngủ.., nhất là mấy câu dỉ tai của Thạch đêm dạ hội đăng quang áo dài...

-         Cánh Năm Hồng có thể bắt ông Hai của ông làm tù binh đấy, đã bỏ ra kha khá nhiều “quan hệ”…

          Trong buổi tối hôm đó, Thạch dỉ tai Cường đá đôi điều nghe lạnh cả người. Thạch còn dựa vào những dữ liệu Ngân hàng PH khai thác được, kể ra cho Cường đá nghe một số dẫn chứng cánh Năm Hồng đã tiếp cận ông Hai như thế nào và việc chính cánh Năm Hồng yêu cầu Thành ủy gác chuyện duyệt golf Đồng Dơi của Cường đá lại. Thạch kể thêm một số “phi vụ” của bà Hai được cánh Năm Hồng đỡ đầu, “quan hệ” nào cũng phải tính ở mức tiền tỷ, tiền nhiều tỷ… Mọi chuyện nói có sách mách có chứng, hai năm rõ mười, không tin không được… Cường đá giữ trong bụng những thông tin này, dứt khoát chưa cho Tư Vôi và Hai Điểu biết vội.

          Năm Hồng có hai lợi thế mà Cường đá không có: Ô dù có thế hơn, lại thêm nguồn tiền rất mạnh từ ngoài. Riêng tiền trong tay của cánh Vietfund có dây mơ rễ má với Năm Hồng đã lên tới hàng trăm triệu đô, nguồn gốc chỉ có trời biết… Còn nếu so sánh đầu óc, mưu mô, tính quyết đoán.., chưa biết mèo nào cắn mỉu nào. Thực ra Năm Hồng còn một lợi thế nữa là có nhiều đường dây trên cao, trong khi đó Cường đá còn phải dựa nhiều vào thân quen. Đường dây khắp nơi có nghĩa là thông tin từ khắp nơi, đến được khắp mọi chỗ cần đến… Còn thân quen thì chỉ mổ cò việc một thôi, chưa đụng được vào “đường dây”, cũng có nghĩa là chưa đụng được vào các chính sách lúc còn trong trứng... Cường đá hiểu được chuyện này, nhưng cho đến nay vẫn chưa có cơ hội tạo dựng.  ...Vận may chưa đến, chỉ khôn ngoan thôi không lại được!..   Đang trong tâm trạng cay cú, bỗng dưng Cường đá lại thấy cánh Năm Hồng lôi được cả một đống nhân vật tai to mặt lớn đứng ra tổ chức thi hoa hậu hoàn vũ. Báo chí tha hồ chửi, mặc! Cường đá thừa nhận cuộc thi này là một sáng kiến lợi hại, các đôi chân dài này sẽ đi vào những con đường không đi được, khởi đầu cho biết bao nhiêu chuyện khác không cần trình tự khởi đầu... Việc thi hoa hậu đã khó với dư luận rồi. Báo chí rầm rầm chửi nữa, chửi mãi, nhưng nước đổ lá môn!  Đã thế khi bế mạc, quan chức cao cấp đến dự đen ngòm như kiến tha mồi. …Trời đất, sự ngang nhiên này táo tợn quá! Rõ ràng phải có một thế lực ghê gớm nào đó đứng sau cánh Năm Hồng?.. Hay là chỉ do cánh Năm Hồng có đội ngũ quân sư giỏi, đa dạng, có chất xám, bầy đặt ra được đủ mọi thứ?..  

Ngày đêm Cường đá mất ăn mất ngủ…

Trong thâm tâm Cường đá thừa nhận: mưu mô có, quan hệ có – có thể là chưa đủ, nhưng chưa bao giờ mình có quân sư. Không rõ vì cái tổ chấy nhà mình văn hoá thấp, hay là phong cách đi lên của cái tổ chấy này là chỉ quan tâm đến cái võ đánh thẳng, dứt điểm thẳng, cho nên đến nay chưa nghĩ tới, chưa thâu tóm được người đáng thâu tóm… Hay là ta chưa có đầu óc với tới được cái giới người có thể vời làm quân sư?.. Càng nghĩ, Cường đá càng thấy cái lỗ hổng này lớn quá, quyết định phải thay đổi chiến lược... Ta bắt Hai Điểu bỏ hết mọi thứ để đi học chính trị là đúng!..

-         Chuyện chặn bàn tay cánh Năm Hồng sẽ nghĩ tiếp. Chưa nghĩ được thì bỏ đấy cái đã. Đừng cố đấm ăn xôi, mất thời giờ nghen. Các phương án của Sở hay của Thành uỷ đều ủng hộ, cố nhẩy vô sớm… Giao cho Tư việc này. Được không?
-         Được, anh Ba.
-         Động tĩnh gì báo liền nghen.
-         Vâng.
-         Hai đang đi học cứ học tiếp. Nhưng ngay từ bây giờ phải chuẩn bị tìm cách tranh thủ nhóm PH.
-         Chui cha! Ba nói cái gì ạ?
-         Có điếc đâu mà phải hỏi lại.
-         Đánh thẳng vào các công ty quốc doanh, xong ngay, con không sợ. Nhưng húc vào cái đám PH này… Chúng nó toàn bọn đi học Tây học Mỹ về! Đấu trí với tụi nó không xong, ba ạ. Mà cũng không ăn nhằm gì. Chuyển sang đấu võ thiệt, xong ngay!
-         Khoan!.. Cố tranh thủ hợp tác… Sau đó thôn tính!.. Học chính trị trung cấp mà không làm nổi việc này thì đổ cơm cho chó ăn. – Cường đá bẳn lên.
-         … - Hai Điểu biết là không được bàn lùi.
-         Cháu còn mấy tháng nữa mới học xong, nghĩa là còn mấy tháng nữa để chuẩn bị cơ mà, đừng lo. – Tư Vôi động viên.
-         Quyết như thế nhé? Còn lăn tăn gì nữa không? – Cường đá hỏi?
-         Chúc sức khoẻ anh Ba! – Tư Vôi nâng cốc, coi như tuân lệnh.
-         Con chúc sức khỏe ba, chúc sức khoẻ chú Tư! – Hai Điểu làm theo như cái máy, chưa sao bình tĩnh lại được.

Cuộc họp bất thường của cái tổ chấy kết thúc.

-         Kể nghe coi học hành thế nào? – giọng Cường đá trở về bình thường.
-         Chuyện học hành quan trọng gì đâu ba.
-         Vậy hả? Nói nghe coi.
-         Con bắt mối được nhiều đường dây mới, qua các học viên. Tuần vừa qua con vừa mới thôn tính xong được hai công ty mới. Một làm cung ứng sắt thép, một làm cán thép, cả hai đều quốc doanh. Thế là trong tay con đến bây giờ là 5 chú bé ngoan rồi!
-         Đang mùa cổ phần hóa, việc này là đương nhiên, có gì mà khoe! Đâu phải chờ đến khi đi học mới làm được?..
-         ??? – Hai Điểu nhăn mặt vì ngỡ ngàng.
-         Ba hỏi lại, việc học hành thế nào?

Mất cả hý hửng, Hai Điểu đành phải trả lời vào câu hỏi:

-         Dễ hơn học văn hoá mà ba. Cái gì cũng theo đáp án có sẵn… Mà môn mào con cũng có đáp án có sẵn. Cái đầu để làm việc khác.  
-         Có khôn lên được tý nào không?
-         Nói thiệt ba à, nếu không vì các chỉ tiêu ba giao, học thế này phí thời gian và tiền của! Nếu không thì…
-         Liệu có đạt được các chỉ tiêu ba giao không?
-         Các chỉ tiêu ấy chẳng ăn nhằm gì! Con nghĩ là được!
-         Thế mà còn lo phí thời gian và tiền của?
-         Con có cảm tưởng học viên giỏi hơn giảng viên.
-         Chuyện gì mà ngược đời thế?
-         Giảng viên chỉ có giáo trình với đáp án thôi, cuộc sống thực họ thua học viên xa. Đã thế khi họp tổ giảng viên nói hệt như đáp án, nhưng bước chân ra khỏi phòng họp là ngôn ngữ lại sệt ngoài đời như học viên.
-        
-        
-         Hai này,
-         Dạ…
-         Đã rõ cái lão Thạch từ lỗ nẻ nào chui lên chưa?
-         Chưa ba ạ. Con có để ý chuyện này. Gợi gợi ra, mọi người đều nói: Một cái tên lạ hoắc, vô danh tiểu tốt! 
-         Lão ta sống ở Hà Nội, đâu có ở trong này, phải không Hai? – Tư Vôi hỏi.
-         Con cũng nghĩ thế.
-         Thôi được, tìm cách tiếp cận dần nhóm PH đi là vừa, nhân lúc đi học thế này có thời giờ.
-         ??? – Hai Điểu mắt giương to nhìn bố dượng một mực ép chuyện PH. Hai Điểu định nói lại điều gì đó, nhưng hàm cứng đơ, trong bụng rất ngạc nhiên thấy bố dượng không thèm hỏi một câu về chiến tích thôn tính mới của mình.
-        

          Phải nói tại lớp học này Hai Điểu thắng đậm trong mùa “cổ phần hóa các doanh nghiệp nhà nước”. Trời đất run rủi thế nào mà trùm xe vua vớ bở một dịp may hiếm có: Đúng vào năm học này, lệnh đẩy mạnh cổ phần hóa các doanh nghiệp nhà nước được thực hiện tất bật với tất cả năng lượng và nhiệt tình các giám đốc quốc doanh có thể có được. Một số giám đốc hoặc những người có chân trong lãnh đạo các doanh nghiệp nhà nước đang theo học lớp chính trị trung cấp này và Hai Điểu đã móc nối được với nhau làm những “áp-phe” động trời cho riêng mình. Gần như trong tay họ có chiếc gậy thần: Sau khi đã ngã giá với nhau, một vị giám đốc chỉ cần hô “Biến!”, thế là doanh nghiệp nhà nước trở thành doanh nghiệp cổ phần hóa, công ty cổ phần… Hầu hết Hai Điểu đều nắm tỷ lệ cổ phần áp đảo trong các phi vụ này.  Toàn bộ đất đai hoặc không tính được, hoặc được hóa giá như cho, có những nơi là đắc địa. Nhưng cái nhãn mác doanh nghiệp nhà nước và những ưu đãi chế độ chính sách được nhà nước ban cho vẫn được phép ở lại nguyên vẹn với chủ mới. Trao đi đổi lại với nhau như thế, với tính cách là cổ đông bự nhất, Hai Điểu có trong tay ảnh hưởng chi phối trên thực tế 5 doanh nghiệp nhà nước đã cổ phần hóa. Có những hôm Hai Điểu và những học viên có liên quan phải xin phép nghỉ học với lý do có việc đột suất của cơ quan, thực ra chỉ để xúc tiến những phi vụ này.

          Trong tương lai ta sẽ rất bận vì nhũng mục tiêu này đây! Đất đai của những chú bé ngoan này mới là cái làm ta thích nhất!.. – Hai Điểu tay gõ gõ trên vô-lăng, miệng tự nói với mình như vậy trên đường lái xe từ trường học về nhà mình, trong lòng đầy tự mãn.

          Lớp học kết thúc, ít lâu sau Hai Điểu được kết nạp đảng tại chi bộ ông tổng giám đốc VINACONS, vì thành tích học tập xuất sắc và vì có nhiều đóng góp cho VINACONS. Theo nguyên tắc tổ chức, nhà trường không kết nạp đảng viên, vì đây là nhiệm vụ chức năng của các tổ chức cơ sở Đảng. Một tổ đảng trong một công ty của VINACONS đã gửi Hai Điểu về sinh hoạt đối tượng kết nạp Đảng của chi bộ Văn phòng VINACONS, lý do là Hai Điểu chiếm được một chân trong Hội đồng quản trị của công ty này, leo lên từ chức chủ tịch hội đồng quản trị một công ty con con đã cổ phần hóa 100% trong VINACONS.





[1] Xem “Dòng đời” quyển một, tập 2, trang 531…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét