Thứ Sáu, 29 tháng 5, 2015

"Lũ" - Final Draft April 2015



7




G
iá săng đột ngột tăng một bước lên 36%, đạt mức 19 nghìn đồng/lít, nguyên nhân chính được nói là ngân sách Chính phủ bù lỗ chịu không thấu để giữ nguyên mức giá như ba tháng trước đây, với hy vọng góp phần kiềm chế tâm lý dao động thời lạm phát. Đã thế càng ghìm giá, lượng săng leo qua rừng núi hoặc lội ruộng vượt sông xuất lậu sang các nước lân cận ngày càng lớn. Tại nhiều nơi người ta còn bỏ cả việc làm trong xí nghiệp hay cơ quan để đi buôn lậu săng qua biên giới. Vật giá trong đời sống hàng ngày cũng leo thang theo, cứ lương mười đồng trong tay sức mua chỉ còn bẩy so với cách đây sáu tháng. Trên báo chí tin tức công nhân đình công trong các xí nghiệp liên doanh với nước ngoài ngày càng liên tiếp, nơi thì hàng bẩy tám trăm, nơi thì hàng nghìn công nhân. Một số nhà đầu tư Đài Loan, Hàn Quốc đã phải lên tiếng đề nghị chính quyền sở tại can thiệp giúp. Tình hình lan dần sang các xí nghiệp tư nhân. Đời sống công nhân trong hầu hết các loại doanh nghiệp khác gay go không kém.


          Bàn bạc với nhau qua mạng, nhóm PH quyết định thực hiện ngay biện pháp phụ cấp đồng loạt 100.000 đồng/tháng/người cho công nhân trong các xí nghiệp sản xuất của mình, riêng bộ phận hành chính chưa được hưởng sự hỗ trợ này. Đây là quyết định đầy khó khăn, chỉ có thể thực hiện được thông qua cắt giảm rất nhiều thứ, song trước hết là tăng thêm các biện pháp tiết kiệm và cải tiến sự vận hành xí nghiệp. Ban lãnh đạo PH cũng nhất trí với nhau trên mạng kế hoạch 4 điểm cho tình hình khẩn cấp hiện nay: Rà xoát tình  hình thực hiện các hợp đồng ký kết với nước ngoài để tháo gỡ, kiến nghị những biện pháp tương hỗ trong nội bộ tập đoàn PH, chuẩn bị những biện pháp dự phòng tiếp theo, công khai minh bạch giải thích cho toàn thể cộng đồng cán bộ công nhân viên của mình các hoạt động đối phó với lạm phát. Trên tất cả là thực hiện tính toán chi ly công khai mọi việc của từng người trong từng phân xưởng, để mỗi công nhân tự đánh giá được xem bản thân mình có thể làm gì góp phần tạo ra được khoản phụ cấp này cho chính bản thân mình và đồng nghiệp. Phải làm cho công nhân rõ: Tất cả chúng ta đang cùng ngồi trên một con thuyền! – Yến  nhấn đi nhấn lại tinh thần này trên mạng.

          …
          …

Sau gần một giờ ngồi trước màn hình vi tính, Yến đưa hai tay xoa mạnh lên mặt hồi lâu rồi mới đứng dậy. Bây giờ mới có thời giờ nghĩ đến nhức đầu và đau cổ. Yến đi một vài bước dài trong phòng làm việc, vặn mình, xoay vai, xoay cổ rồi đứng lại thở hít sâu một lúc.

Cẩm Liên mang lại cho Yến cốc nước cam:

-         Cháu cứ nghĩ là mọi việc đã chuẩn bị kỹ rồi, các Sếp chỉ ngồi lại với nhau mươi mười lăm phút trên mạng là xong, thế mà… Cũng may các Sếp họp vào giờ tan tầm, nên mạng thông suốt.
-         Tình hình khó hơn chúng ta lường em ạ, nhất là khi bàn đến khả năng hậu thuẫn của Ngân hàng PH cho các xí nghiệp trong tập đoàn.
-         Các Sếp quyết định PH chỉ ưu đãi cung ứng vốn, không ưu đãi điều kiện vay là tỉnh táo đấy ạ.
-         Siết như vậy cũng gay go lắm đấy em ạ, các xí nghiệp có lẽ chỉ còn một con đường là nhân dịp này sắp xếp lại chính mình để sống sót và tìm đường đi tiếp thôi… Cam hôm nay mua được ở đâu thế, nước cam ngon quá. – Yến uống thêm một ngụm nữa rồi mới đặt cốc xuống bàn.
-         Cam mẹ cháu chọn đấy ạ.
-         Nói hộ Sếp gửi lời cảm ơn mẹ cháu nhé. Cháu bận gì thì cứ về trước đi, cửa dả đã có bảo vệ. Sếp còn dở mấy việc.
-         Cháu sẽ chờ,  đằng nào cháu cũng phải mail báo cáo tóm tắt những quyết định vừa rồi của các Sếp cho chú Thạch ạ. Lúc các Sếp họp, chú Thạch còn đang lặn lội trong rừng với khách, tối hẳn mới kịp trở về khách sạn.
-         Các ý tưởng về dự án Dankra ngày càng rõ dần. Khi hoàn tất dự án này chú Thạch có lẽ sẽ trở thành người Tây Nguyên mất. Hay là ngược lại..?
-         Sếp băn khoăn điều gì ạ?
-         Còn rất nhiều khó khăn chưa lường hết được. Thậm chí còn có thể là dự án ma! Có quá nhiều lợi ích khác nhau tranh chấp!
-         Vâng, có lẽ vì thế chú Thạch đi đã gần ba tháng rồi mà công việc cứ như là mới khởi động ạ. Mà trước đó họ đã đàm phán với nhau mấy năm rồi…
-         À quên, chuẩn bị cho  hội nghị thượng đỉnh APEC sắp tới ở Sidney đến đâu rồi?
-         Thưa Sếp vẫn theo ý Sếp là hai khả năng, Sếp đi dự hoặc từ chối ạ. Nhưng cháu thấy khó.
-         Có chuyện gì vậy?
-         Ban tổ chức Hội nghị mail nhắc trả lời dứt khoát để họ gửi giấy mời chính thức đích danh. Ban tổ chức Hội nghị, chứ không phải Phòng Thương mại và Công nghiệp Việt Nam đâu Sếp ạ.
-         Bao giờ phải trả lời?
-         Thưa Sếp hết tuần sau ạ.
-         Thôi được, đầu tuần tới nhắc Sếp có quyết định cuối cùng.
-        

          Cẩm Liên ghi chép các việc được sếp của mình dặn tiếp…

Khi Yến lên xe về nhà, thành phố đã lên đèn. Những hôm bận như thế này yến thường ăn cơm một mình, vì không thể bỏ buổi tập hàng ngày và cũng không muốn ông bà Chính phải chờ cơm.

Trên đường về, Yến nhận được điện thoại của Trung Nam xin gặp mẹ tối nay, nhưng Trung Nam không thể về kịp cùng ăn cơm với Yến được.

-         Con ăn cơm với mẹ lúc nào mà không được ạ. Nhưng tối nay có lẽ phải quãng 9 giờ con mới tới chỗ mẹ được ạ. – Trung Nam khẩn khoản.
-         Hình như hai tuần nay rồi con không về ăn cơm với mẹ, đúng không?
-         Đúng là hồi này con ăn cơm với ông bà nhiều hơn với mẹ, nhưng ngày nào con không điện thoại cho mẹ ạ?
-         Tùy lòng tốt chàng trai thượng đế của mẹ vậy. Không đến nỗi quên mẹ là được rồi!.. giọng nói Yến kéo dài ra.
-         Con cảm ơn mẹ ạ.
-        

…Ôi khi người ta đang yêu, nhất là ở tuổi Trung Nam. Cả bầu trời trái đất này chỉ dành riêng cho hai người mà thôi… Mình đã một thời như thế! – Yến thốt lên trong lòng và mỉm cười với chính mình.

Trong mấy tuần vừa qua, đã bận chết người mà Yến vẫn phải dành khá nhiều thời giờ cho Lan, người giúp việc của mình: Mối tình đầu của Lan mới chớm nở nhưng đang đi tới đổ vỡ. Lan cố tỏ ra bình thường bề ngoài, nhưng hai con mắt húp lên thì không giấu ai được - vì khóc thầm hay khóc lúc ngồi một mình. Chính hai con mắt sưng húp ấy mách bảo Yến:

-         Có chuyện gì mà mặt mày ủ dột vậy Lan?
-         … - Lan òa lên khóc. Nức nở mãi không nói.

Yến phải dỗ dành, mãi Lan mới trả lời được:

-         Con… Con xin phép cô cho con về quê sống với mẹ ạ.
-         Có chuyện gì con? Lành dữ thế nào?

Lan không nói nổi thành lời, trong tiếng nấc lên cứ một mực xin về quê. Yến phải chờ đến hôm sau. Dỗ dành mãi cuối cùng Lan cũng nói ra được: Người yêu đòi phải xin được việc làm ở chỗ Yến, hoặc phải cưới chạy. Mấy tháng nay anh ta cứ nằng nặc đòi như vậy, thậm chí còn nói dứt khoát: Nếu không thì cắt đứt luôn!

-         Có lẽ tại anh ấy biết con là con gái nhà quê, không nơi nương tựa, nên càng làm già!..
-         … - Yến chỉ lắng nghe.

Giá mà đứng trước mặt mình, anh chàng này đáng được ăn mấy cái tạt tai...

Yến không nói gì, mà chỉ gạn hỏi Lan nói hết suy nghĩ của mình. Nhưng trước sau Lan chỉ có một lời cầu xin về quê sống với mẹ.

Lại phải mất hai hôm nữa:

-         Con hiểu được anh ấy đặt vấn đề như vậy là không thực lòng yêu con rồi.
-         Giả thử cô cho anh ấy một việc làm ở chỗ cô, con thấy thế nào?
-         Không! Cô đừng cho ạ! Cô đừng cho gì một con người như thế ạ!
-         … - Yến lặng thinh.
-         Con cũng dứt khoát không xin ạ! – Lan kiên quyết.
-         Nhưng giả thử để giữ con ở lại với cô, cô sẽ chấp nhận đơn xin việc của anh ta?
-         Không! Đừng ạ! Nếu thế con càng phải về quê ạ!
-         Thế thì có chuyện gì phải khóc? Phải về quê?
-         Dạ…
-        
-         Dạ…
-         Dạ là thế nào? Con có sao không? Nói thật đi! – Yến nhìn thẳng vào mắt Lan.
-         Không ạ. Con không làm sao ạ.
-         Nếu con tin cô, con không được giấu cô bất cứ điều gì.
-         Thưa cô, con không làm sao thật ạ.
-         Thật không? Con...
-         Thật ạ. Cô phải tin con.
-         Thế thì cười lên, chẳng có chuyện gì phải khóc! – Yến nhẹ cả người.

Câu nói của Yến làm cho Lan cũng phải gượng cười, nhưng Lan vẫn một mực:

-         Xin cô cho con về quê ạ…  … … Vì… … vì con yêu anh ấy quá. Nhưng càng nghĩ, con lại càng thấy không thể yêu một con người như thế được ạ…
-         … -
-         …Con sợ không bỏ về quê, con sẽ đầu hàng những đòi hỏi bất lương của anh ấy…
-         Nếu anh ấy cũng về quê tìm con thì sao?
-        
-        
-         Con... không biết ạ.
-         Nếu con đủ can đảm chối bỏ một con người như thế, con phải thực hiện sự can đảm ấy ngay bây giờ, tại đây, chứ không chạy trốn về quê! Hiểu không?
-        
-        

Mấy hôm nay đã thấy Lan tươi tỉnh trở lại, song Yến cũng chưa muốn hỏi thêm về chuyện này, vì chỉ e là mình can thiệp quá sâu vào đời riêng của Lan.

-         …Lan ơi, con chỉ thực sự có tình yêu khi yêu con cảm thấy mình tự do. Thiếu nó, tình yêu sẽ chỉ là sự nô lệ mù quáng con ạ…
-         ... – tay trong tay, Lan ngước nhìn Yến nhưng không nói được gì.
-         Nhưng muốn có tự do con phải dám lựa chọn quyết định của mình. – Yến khuyên giải thêm.
-         Mấy năm sống với cô, con hiểu cô muốn nói với con điều gì.
-         … - Yến không nói gì thêm, chỉ vuốt ve Lan như đang tìm cách hỗ trợ cho con gái mình trong khúc đường đời như thế này.

Nếu cần thiết, Yến có thể cho Lan một vài lời khuyên, song nghĩ vẫn còn quá sớm.

Tuổi trẻ ngày nay phức tạp là thế đấy... – Yến tự nói với mình như vậy, trong đầu đoán già đoán non xem tối nay Trung Nam sẽ thưa chuyện gì mà khẩn khoản xin gặp đến vậy.

Yến biết Trung Nam và bà nội đang giấu diếm Yến chuyện gì đó mà chưa tiện hỏi. Mấy lần Yến hỏi ướm ướm xa xa về chuyện người yêu của Trung Nam thì cả hai bà cháu đều tìm cách đánh trống lảng. Trước sau hai bà cháu đều một cách trả lời: Xin để cho mọi việc theo đúng thời gian đặt ra…

-         Tình yêu lớn, bí mật lớn chăng?
-         Trung Nam đã mấy lần nói với mẹ là xin để cho mọi việc đi theo đúng thời gian mà con...
-         Vâng ạ. Tình yêu lớn, bí mật lớn, hai bà cháu càng âm mưu lớn ạ! – Yến không còn biết nói thế nào khác với bà Chính.

Hôm nay chắc là đã đúng thời gian!.. Yến tự nói với mình như vậy, một niềm vui lớn của hồi hộp, của chờ đợi, của hạnh phúc ập đến.

Nam không còn nữa, song những gì Yến ước ao cho Trung Nam có thể nói là hầu như Yến toại nguyện. Cũng có nghĩa là Nam cũng có thể toại nguyện...

Song cũng cho đến hôm nay, chưa một lần nào Trung Nam chính thức thưa chuyện với mẹ về Vi Thanh, kể từ cái hôm cả nhà đi nghe đêm ca nhạc Văn Cao – Trịnh Công Sơn năm nào…

…Một ngày nào đó Vi Thanh sẽ là con dâu của mẹ??? Hay là con còn cô gái nào khác nữa? những cô gái nào khác nữa??? – đã bao nhiêu lần Yến tự hỏi mình như thế, nhưng vẫn kiên trì chờ đợi Trung Nam nói ra...

Trước mặt mẹ, Trung Nam thường chỉ chia sẻ sự khâm phục, mến  mộ của mình đối với giọng hát hay và rất đa dạng, được ngoài đời khi thì tặng cho biệt danh là một Khánh Vân mới, một Tân Nhân mới, khi thì gọi Vi Thanh là “Lê Dung của Hà Nội!”... Đôi lúc Yến cũng thấy Trung Nam nhắc tên cô này cô kia. Song bản năng làm mẹ sớm cho Yến thấy càng ngày Vi Thanh càng trở thành nhân vật trung tâm trong tâm trí con mình…

Đôi ba lần Yến ướm hỏi con về gia đình Vi Thanh, được biết: lại cũng gia đình con một. Đã lo càng thêm lo. Bố mẹ Vi Thanh là nhà giáo dậy cấp 3 trường Chu Văn An, người Hà Nội gốc, vừa mới nghỉ hưu. Trung Nam không nói gì hơn, mà Yến thấy cũng chưa tiện hỏi.

Về sau này, đi xa hơn được một chút, Trung Nam kể cho mẹ nghe về những hoạt động xã hội của Vi Thanh. Báo chí cũng có nhiều lời khen, có bài dành cho Vi Thanh danh hiệu “cô gái hát rong của tình thương”. Chính Yến cũng có ấn tượng sâu sắc khi qua tivi và báo chí thấy Vi Thanh lúc xuất hiện ở Trường Sa, lúc ở các vùng biên giới heo hút phía Bắc của Tổ quốc, lúc thấy Vi Thanh biểu diễn trong các làng ung thư, các vùng quê nhiễm chất độc mầu da cam, tại các trại cai nghiện, trại phong… và đôi ba lần cả trong trại giam các tù nhân lâu năm… Trong những tháng gần đây Trung Nam thường xuyên gửi báo hoặc email cho mẹ hầu như không xót một hoạt động, một cuộc biểu diễn nào như thế của Vi Thanh trên khắp mọi miền của đất nước…

Đôi lúc lòng trống trải nghĩ về con, Yến thú nhận phải vất vả lắm mới xua ra được khỏi đầu sự hành hạ bao phen của những từ ngữ như “xướng ca vô loài”, “hoa cho mọi người”.., của tâm trạng bất trắc và nhiều hoài nghi khác nữa. Những điều biết về Vi Thanh như vậy làm vơi đi phần nào nỗi lo không xác định được trong tâm trí Yến.

Nhưng Yến chờ đợi mãi điều Yến muốn nghe từ con mà đến nay vẫn chưa thấy. Có chăng là khoảng một năm trở lại đây Trung Nam ngày càng có nhiều chuyến đi xa có vẻ khác thường, tuy có xin phép mẹ, có lần cho mẹ biết là mời Vi Thanh đi cùng.., nhưng toàn với những lý do rất chung chung. Có những chuyến đi Trung Nam kết hợp với công việc đang được giao.

Ăn cơm trước kẻng? Tuần trăng mật đi trước?.. Ôi, tuổi trẻ làm sao mà biết chờ đợi? Có núi cao nào không muốn trèo qua? Có chân trời nào mà không muốn bước tới?!..  Yến tự cảm thấy thẹn với chính mình về những ý nghĩ nghi ngờ con, song ngay sau đó trong lòng lại tự xin tha thứ cho tâm trạng như vậy của người làm mẹ.

Đôi ba lần Yến ướm hỏi con mình, trước sau vẫn chỉ được một “luận điệu”: …Xin để cho mọi việc đúng với thời gian đặt ra ạ! – Yến kể lại với bà Chính như thế -  vừa cười vừa nói, với ít nhiều hơi hướng trách móc cả hai bà cháu.

Mẹ nào mà không hồi hộp, chờ đợi, lo lắng về con dâu tương lai của mình! Nhất là trong hoàn cảnh một mẹ một con như Yến! Điều duy nhất làm vợi nỗ lo lắng và chờ đợi này là Yến thấy Vi Thanh và Trung Nam có lẽ hợp nhau về cách sống cởi mở, ưa thích các hoạt động xã hội. Đây cũng là một đặc tính nổi trội của Trung Nam trong các năm còn là học sinh, dù là trong nước hay trong thời gian học đại học ở nước ngoài.

Con là niềm tự hào của chúng ta, anh ạ!.. – Yến tự nói với mình như thế không biết bao nhiêu lần.

Từ ngày lọt lòng mẹ, Trung Nam chưa biết mặt bố. Lúc Trung Nam bắt đầu biết ăn bột, nghĩa là khoảng bảy tám tháng tuổi, thì có giấy báo tử của bố từ chiến trường Siêmriệp gửi về. Lúc gần bốn tuổi, Trung Nam lần đầu tiên được tiếp xúc với bố mình, song đó là lúc Trung Nam trong tay mẹ, đầu chít khăn tang, được mẹ dắt đi lẫm chẫm theo sau linh cữu của bố từ chiến trường Campuchia trở về, để đưa bố về nơi an nghỉ cuối cùng…[1]

Nghĩ đến con, nghĩ đến chồng, nghĩ đến chặng đường mấy chục năm qua, nước mắt tự đâu đó cứ trào ra, giữa niềm vui về sự trưởng thành của Trung Nam, về tình yêu và hạnh phúc Trung Nam đang vươn tới. Giờ phút này Yến thực tình không sao hiểu rõ được mình đang khóc, hay đang vui, về con, về chính mình, về sự toại nguyện đã đạt được, về những hứa hẹn trong tương lai…

Nhiều lúc Yến cảm thấy mình không có thời giờ để thở, vì chưa xong việc này, việc khác đã ập tới. Thế mà bây giờ, sau buổi tập, sau bữa cơm tối, thời gian chờ con đến hình như vẫn đang dài vô tận.

Yến hết đi đi lại lại rồi quay về nằm dài trên ghế sôfa phòng khách, vừa nghe nhạc, vừa thư dãn, nhưng cái chính là để bớt hồi hộp. Yến nghĩ sẽ nghe, và chỉ nghe con nói chứ không hỏi… Còn niềm hạnh phúc nào lớn hơn khi được nghe con mình bộc bạch về tình yêu!.. Tất cả những điều hay -dở - trái - thuận của thanh niên Yến thấy được trong cuộc sống đời nay hình như chỉ càng tăng thêm sự hồi hộp và niềm tự hào trong những phút chờ đợi này. Nhất là Yến tin rằng Yến rất hiểu con mình. Yến rất tin vào sự trưởng thành con mình và tự hào về điều này…

Phạm Trung Trung Nam được rèn luyện ý chí tự lập và ý thức quan sát từ rất sớm. Khi còn rất bé Trung Nam đã được mẹ tập cho thói quen chơi xong đồ chơi phải cất vào đúng chỗ, khi ăn cơm phải tự đi lấy bát lấy thìa, ăn xong phải tự mang bát để vào bồn rửa… Khó nhất là tập cho Nam có thói quen giờ nào làm đúng việc nấy, định trước các trò chơi hay các việc sẽ làm. Bà Chính hiểu cách dậy con của Yến và thực ra là bà mẹ thứ hai của Trung Nam, nhất là trong những năm Yến đi học và thực tập ở nước ngoài. Song Yến ảnh hưởng đối với Trung Nam nhiều nhất kể từ những năm Trung Nam học đại học, học cao học và thực tập ở nước ngoài, nhất là tính cởi mở, ý chí quyết đoán.

Trung Nam chuyên sâu vào vấn đề quản trị và phát triển nguồn nhân lực. Vì vậy ngay sau khi xong bằng thạc sỹ, nhóm PH đồng ý tuyển Trung Nam làm thành viên thường trực trong Ban sáng lập trường đại học của nhóm PH, trực tiếp làm trợ lý cho chú Khái trong quá trình xây dựng trường. Từ hai năm nay nhiệm vụ chính của Trung Nam là đi khảo sát một số trường đại học trong nước và trên thế giới để rút ra những kết luận hoặc quyết định cần thiết cho tổ chức và quản lý trường đại học của nhóm PH trong tương lai. Ngoài ra Trung Nam đi sâu vào vấn đề phát triển nguồn nhân lực, tuy nhiên dự định sẽ làm Ph. D về đề tài này tạm thời phải hoãn lại… Do công việc được giao như vậy, thời giờ hai mẹ con Yến được sống với nhau thật hiếm hoi.

Bây giờ Trung Nam lại có thêm Vi Thanh, có lẽ được hai năm rồi, hoặc có thể hơn… Yến kiên trì chờ đợi con sẽ tự nói lên với mình tình yêu và hạnh phúc con tìm được trên đời này. Ôi có gì đáng chờ đợi hơn, hạnh phúc hơn, kiêu hãnh hơn khi được nghe từ con mình nói lên những lời như thế!..

Đã phải chờ thì kiên tâm chờ vậy… - Yến tự nhủ với mình như thế và cố tự tin như thế. Nhưng bồn chồn thì vẫn bồn chồn… Nhất là từ hơn một năm nay lúc nào cũng thấy Trung Nam như thiếu thời giờ, như đang tất bật với điều gì đó…

-         Thời gian dành cho mẹ ngày càng vơi đi Trung Nam nhỉ? – Yến phải cố vừa nói vừa cười để làm nhẹ câu nói.
-         Ấy chết. Sao mẹ lại nói thể. – Trung Nam luống cuống.
-         Mẹ thấy hai mắt con hình như trũng hơn mọi khi… Hình như hơi gầy đi một chút thì phải…
-         Trung Nam của mẹ lúc nào cũng thế thôi ạ…
-         Phải rồi…  Thế nào hôm nay con cũng sẽ lại tặng mẹ một lời khất cho mà xem…
-         Mẹ đúng là bà chủ ngân hàng ạ, không bao giờ mẹ quên con nợ ạ!..
-         Bệnh nghề nghiệp của mẹ mà.
-         Con xin mẹ để cho mọi việc đúng thời gian đề ra…
-         !!! ???

Yến ướm xa ướm gần mãi với con mình… Lần nào đại thể cũng chỉ được có vậy thôi…

Cho đến giờ phút này vẫn là sự chờ đợi… Mình sinh ra là để chờ đợi?.. Bao nhiêu thời gian khắc khoải chờ Nam từ mặt trận … Rồi đến cái tin hãi hùng… Đến cái ngày hai mẹ con Yến sụt sùi dắt tay nhau đi sau cái xe chở hài cốt của Nam đưa từ Campuchia về, trên phủ lá cờ tổ quốc…

-         Con chào mẹ ạ!
-         Mẹ chờ con mãi!... - giọng nói của Yến ít nhiều phảng phất trách móc hay hờn dỗi gì đó.
-         Con xin lỗi mẹ, nếu con nghe lời mẹ đi tắc-xi, chắc mẹ còn phải chờ con lâu nữa ạ. Giờ này mà vẫn tắc đường không tưởng tượng được ạ.
-         Trời đất ơi, con đi xe ôm?
-         Không ạ, con từ chỗ Vi Thanh, nên con lấy xe máy của Vi Thanh đi ngay cho kịp giờ hẹn với mẹ ạ!
-         Trời đất!.. Con có mang mũ bảo hiểm không?
-         Có ạ, em Lan đã cất dùm con rồi.
-         Sao con không lấy xe nhà mà đi?
-         Mẹ ơi, tắc đường đối với xe nhà hay tắc-xi có khác gì nhau đâu?

Yến lại ngắm nhìn Trung Nam sát tận mặt, rờ nắn con, cứ như thể đang xem Trung Nam có còn nguyên vẹn hay bị sây sát gì không.

-         Tối thế này mà đi xe máy nguy hiểm lắm con ạ. Con có đói không?
-         Con biết thế nào con cũng được mẹ chiêu đãi mà!
-         Con thích ăn gì, mẹ cũng có. Thượng đế của mẹ ạ! – Yến vừa nói vừa ôm lấy Trung Nam. - …Mẹ thấy con hồi này hơi gầy đi và rám đen?
-        

Lan bưng vào trên khay một đĩa mỳ sào hải sản. Yến ra tủ rượu tự tay rót cho con một ly vang đỏ:

-         Hôm nay mẹ vào bếp tự tay sào mỳ thết con đấy, vì mẹ biết con thích gì.
-         Mẹ lúc nào cũng là nhất. Con cảm ơn mẹ.
-         Bây giờ con ngồi thưởng thức món ăn mẹ chuẩn bị. Mẹ muốn tận mắt nhìn xem con mẹ ăn ngon như thế nào.
-         Dạ…. Vâng…
-         Còn thời giờ mà, chưa nói chuyện gì vội, được không?
-         Dạ… dạ…
-         Mẹ không giữ con ngủ lại đây đâu, đừng lo. 

Trung Nam ngồi vào bàn, gần như một người máy, vẻ tự nhiên một cách gắng gượng khi mới đến tan biến quá nhanh. Sự ngập ngừng, lưỡng lự suốt bao ngày nay lại ập đến. Bao nhiêu điều định nói với mẹ đổ lên đổ xuống.  Nhất là từ hai ngày nay Trung Nam vẫn chưa sao quyết định được nên mở đầu câu chuyện thưa với mẹ từ đâu...
-         Mẹ ạ, thời gian không còn nhiều… - Trung Nam đã ngồi vào bàn mà vẫn chưa cầm được đũa bát lên.
-         Mẹ biết.  Mẹ muốn ngắm nhìn xem con mẹ ăn uống như thế nào. – Yến nhắc lại.
-         Con chúc sức khỏe mẹ.  -  bị mẹ giục, Trung Nam hấp tấp nâng ly rượu lên như người máy, sau đó lấy thìa xẻ mỳ vào bát, một ý nghĩ khác lại ập tới, Trung Nam ăn vội như nuốt, hình như không nghĩ gì đến thức ăn, mà chỉ là để có thời giờ suy nghĩ thêm chút nữa trước khi nói.
-         Mẹ nghĩ con đang rất đói. – Yến lựa lời.
-         Vâng ạ… - Trung Nam dụt dè.
-         … - Yến sợ con ăn quá vội, nên đứng dậy đi loanh quanh trong phòng, lòng băn khoăn, vì cảm thấy ở con điều gì khang khác. Trung Nam xưa nay vẫn ăn uống một cách thong dong ngon lành, có thói quen vừa ăn vừa bình thức ăn để thưởng thức… Nhưng hôm nay…

Trong đầu, Yến cũng tự hỏi mình nhiều câu hỏi, phần nào tự trách móc mình quá bận và quan tâm đến con ít quá, nhất là trong lúc con đang đến với tình yêu. Câu chuyện của Lan làm cho tâm trạng này của Yến thêm nặng nề.

Yến lại ngồi chỗ bàn làm việc của mình, làm mấy việc lặt vặt, chủ yếu để cho Trung Nam có thời gian.

-         Hôm nay mẹ sẽ có quà đặc biệt cho con.
-         Vâng ạ.
-         Nhưng phải ăn xong mẹ mới thưởng!
-         Mẹ cứ làm như con đang là học sinh mẫu giáo.
-         Lúc nào mà con không phải là học sinh mẫu giáo của mẹ?
-         Con biết… - Trung Nam vừa nhai vừa nói - : …Bây giờ con có thể nói mẹ sào mỳ ngon quá!.. – Trung Nam đã dần dần lấy lại được tự chủ.
-         Cảm ơn anh bạn trẻ… - Yến lại ngồi trên sôfa, gần như nói bâng quơ chỉ để cho chính mình nghe.

Ăn xong, Trung Nam uống hết ly rượu rồi lại ngồi cạnh mẹ:

-         Bây giờ mẹ thưởng cho học sinh mẫu giáo của mẹ quà gì ạ?
-         … - Yến đưa cho Nam một phong bì, nhưng không nói gì.
-         Văn hóa phong bì bây giờ cũng thịnh hành trong nhà ta ạ? – Trung Nam đưa hai tay ra nhận.
-         … - Yến âu yếm nhìn con, nhưng vẫn không nói gì.
-         Nhưng không hải là phiếu bé ngoan, có phải không ạ?
-         … - Yến chỉ cười.
-         Phong bì này nặng hay nhẹ hả mẹ? – Trung Nam nhấc nhấc như đang cân chiếc phong bì trong tay.
-         Mẹ tin là đủ nặng cho con.
-         Con mở nhé?
-         Quà mẹ tặng con mà.

Trung Nam mở phong bì ra, bên trong là một tờ giấy trắng khổ A4, trên mặt giấy là hình vẽ  bút chì mầu đỏ một quả tim, có một mũi tên xuyên qua, bên dưới là dòng chữ: Live your Love! . Dưới nữa là một hàng chữ nhỏ hơn: To those who are falling in love. Yến vừa mới vẽ xong ảnh này cách đây vài phút trong lúc Trung Nam đang ăn.

Trung Nam ôm lấy mẹ:

-         Mẹ làm con can đảm hẳn lên.
-         Bây giờ mẹ nghe con nói.
-         Trước hết con phải xin mẹ can đảm. Thật can đảm mẹ nhé.
-        

          Yến nhắm mắt lại, ghì con vào lòng, nhưng chưa dám trả lời.  …Vì sao lại có chuyện rào trước đón sau kỹ càng thế này?.. Cuộc đời dầy dạn mang lại cho Yến một linh tính, nhắc nhủ Yến biết phải sẵn sàng với tất cả… Với tất cả…

Cuối cùng Yến mắt nhắm nghiền, mãi mới nói được rất khẽ vào tai con mình:

-         Mẹ nghe đây. Con nói đi.
-         Thưa mẹ, chúng con thật sự không còn nhiều thời gian ạ.

Yến có cảm giác như cả bầu trời sụp đổ rất nhanh. Ngày nay có biết bao nhiêu mối nguy từ bệnh tật hiểm nghèo, từ tệ nạn xã hội đang bằng trăm nghìn con đường sẵn sàng cướp sống cướp chín cuộc sống của tuổi trẻ, nhất là tuổi trẻ đang yêu. Là mẹ, là người có ý thức sâu sắc đối với xã hội mình đang sống, trong tâm trí Yến hàng loạt giả định đau sót loang loáng vụt tới - về những điều chỉ một hai giây nữa tự Trung Nam sẽ nói ra với mình…

Vẫn ôm con trong lòng, tự dưng Yến cảm thấy hai tay mình tê dại cứng lại. Yến lấy hết nghị lực, cố thì thào vào tai con, mắt vẫn nhắm nghiền:

-         Trung Nam ơi, mẹ van con… Mẹ sẵn sàng…
-         Vâng. Con… Con cảm ơn mẹ. Can đảm lên mẹ nhé. …Mẹ ạ, thực sự hai chúng con không còn nhiều thời gian ạ.
-         Nói tiếp đi con. – Yến không dám mở mắt ra.
-         Không tính bằng năm được nữa mẹ ạ… Chỉ còn tính được bằng tuần bằng tháng thôi mẹ ạ! –

Yến bật khóc, nhưng vẫn cố kìm hãm chính mình trong những tiếng khóc nghẹn ngào.

-         Trời ơi các con tôi!.. Cái gì?  Con nói cái gì? – Yến rít lên, tiếng hét chết nghẹn trong cổ họng.

Điều khó khăn nhất Trung Nam đã nói ra được.

-         Vi Thanh bị bệnh hiểm nghèo bất khả kháng mẹ ạ! Và…
-         Trời đất ơi! Đừng nói nữa! Mẹ xin con,.. – Yến kêu lên rồi lấy một tay bịt miệng Trung Nam lại vì không còn tinh thần nghe tiếp. Yến không khóc thành tiếng được, nhưng nước mắt giàn giụa.

Như một bản năng, khi Trung Nam nói tiếp, Yến buông con ra, lấy tay tự bịt chặt hai tai mình. Hình như trên đời này không có bà mẹ nào đủ can đảm nghe bản án tử hình về các con mình từ chính miệng con mình nói ra!..

Trung Nam gỡ tay mẹ ra, cũng nước mắt vòng quanh:

-         Mẹ hứa với con đi. Mẹ cũng phải can đảm lên. Bác sỹ đã khẳng định dứt khoát thế rồi mẹ ạ.
-         Trời ơi… Các con tôi!.. Ối trời ơi… - Yến rên rỉ qua vai con.

Trung Nam ôm mẹ hồi lâu, chờ cho mẹ hết thổn thức, Trung Nam gỡ tay mẹ ra, đứng dạy lấy cho mẹ cốc nước.

-         Hãy tha lỗi cho mẹ… - uống xong ngụm nước, Yến thờ thẫn.
-         Chúng ta không ai có lỗi ở đây mẹ ạ!
-         Tha lỗi cho mẹ… - đôi mắt Yến lạc hồn, lời nói thều thào không ra hơi..
-         Con chỉ xin mẹ can đảm lên! Hai chúng con chấp nhận hết mẹ ạ. – Trung Nam tự gạt nước mắt cho mình.

Điện thọai di động của Trung Nam réo.
         
-         Chắc Vi Thanh đấy ạ. Con xin lỗi mẹ.

Nghe xong Trung Nam quay lại nói với mẹ:

-         Vi Thanh thấy muộn, lo cho con nên gọi thôi. Vi Thanh gửi lời chào mẹ ạ.
-         Đừng để Vi Thanh một mình lúc này, từng giây từng phút một!..
-         Vâng. Nhưng mẹ hứa với con can đảm nhé.
-         Mẹ hứa. Cần nói gì với mẹ nữa, con nói nốt đi. Sáng sớm mai mẹ sẽ đến nhà Vi Thanh.

Trung Nam đưa cho mẹ uống ngụm nước nữa rồi kể vắn tắt.

Chính Vi Thanh không thể ngờ được mình có bệnh. Hơn nữa là người rất có ý chí, ngoài học tập, công việc, nghề nghiệp, Vi Thanh tự đề ra cho mình kỷ luật sắt trong việc rèn luyện thể lực. Càng hát những bài khó, càng đòi hỏi phải có thể lực tốt làm nền. Bất luận nắng mưa thế nào, bất luận giờ nào có thể thực hiện được, mỗi ngày Vi Thanh phải chạy bộ đủ bốn nhăm phút đến một giờ trên đường Hồ Tây cạnh khu mình ở, như là hàng ngày sống thì phải thở, phải ăn vậy. Một tuần hai lần, Vi Thanh còn là vận động viên nghiệp dư môn quần vợt, có tay bạt trái đáng nể. Ngoài ra còn tập khí công, tập thái cực quyền, thiền… Khoảng từ hơn một năm nay Vi Thanh thấy xuất hiện triệu chứng mỏi mệt, nhưng kiểm tra sức khỏe không thấy gì. Sau đó, trong mấy lần có việc đi nước ngoài, Trung Nam mời Vi Thanh đi cùng, chủ yếu ghé qua Singapore để kiểm tra sức khỏe. Như một linh tính nào đó mach bảo, Trung Nam một mình lặn lội các trang về y học trên mạng, gặp mọi bác sỹ Trung Nam có thể gặp được, trong nước, ngoài nước… Song vẫn không thấy phát hiện ra triệu chứng gì đáng lo ngại, ngoài việc Trung Nam thấy cái mệt của Vi Thanh không bình thường. Có thể do Vi Thanh làm việc quá sức?..  Cách đây hơn một tháng, Trung Nam đưa Vi Thanh đi Singapore kiểm tra định kỳ theo lời khuyên của bác sỹ, nhưng lần này bác sỹ điều trị giữ lại không cho về, Trung Nam đành về một mình để thu xếp tiền nong và thời gian. Cho đến giờ phút này cả hai vẫn giữ bí mật mọi nỗi lo lắng về bệnh tật. Sau bốn tuần điều trị, bệnh viện điện thọai cho Trung Nam thu xếp đón Vi Thanh về, với kết luận chẩn đoán dứt khoát: Vi Thanh mắc một dạng đặc biệt của căn bệnh ung thư tuyến tụy - pancreatic cancer, giai đoạn cuối – thời gian còn lại của Vi Thanh chỉ có thể tính bằng tuần, bằng tháng. Đặc điểm của căn bệnh này là khi phát hiện ra được thì đã quá muộn. Kết luận này có sự tham gia cùng chẩn đoán qua mạng của các bác sỹ trường Đại học Y khoa Madison (Mỹ).  Chiều hôm qua Trung Nam đưa Vi Thanh về đến Hà Nội.

-         Tinh thần Vi Thanh thế nào con?
-         Vi Thanh rất vững vàng mẹ ạ. Con thật không thể tưởng tượng nổi. Vẫn giữ được phong thái như người không có bệnh.
-         Có bị sút cân không con?
-         Nhìn bề ngoài con không thấy thay đổi gì mẹ ạ. Gần hai tuần qua trong bệnh viện, Vi Thanh dành hết thời giờ và sức lực tự tìm hiểu cặn kẽ  căn bệnh của mình trên mạng.
-         Không còn một cơ may nào về chẩn đoán nhầm hả con?
-         Dứt khoát không ạ, thậm chí bác sỹ còn nói ở giai đoạn cuối bệnh có thể diễn biến rất nhanh.
-         Vi Thanh nói gì với con?
-         Lần này, khi nhìn thấy con mở cửa phòng bước vào, Vi Thanh nhảy tót từ giường bệnh xuống đất rồi đi một đường quyền, vẫn thoăn thoát như khi nào. Sau đó Vi Thanh mới chạy lại ôm lấy con và nói nhẹ nhàng: Anh xem, em chỉ là người có bệnh, chứ không ốm! Có lẽ chủ yếu là để giữ cho con can đảm …
-         Trời đất ơi Vi Thanh!.. Bây giờ hai con định làm gì?
-         Con xin mẹ cho con tạm giao mọi việc con đang làm cho chú Khái ạ. Vi Thanh đã chuẩn bị xong chương trình biểu diễn cuối cùng của mình, lần này với mục đích liên kết mọi người cùng nhau chống ung thư!
-         Ôi con tôi!.. 
-         Từ giường bệnh của mình, Vi Thanh đã liên hệ được với các hội, những người chống ung thư ở Mỹ, Tây Âu, Nhật và Ấn Độ cho việc thành lập hội của Việt Nam mẹ ạ. Vi Thanh hy vọng còn đủ thời gian hoàn thành mong ước này.
-         Con phải giúp Vi Thanh thực hiện bằng được khát vọng này!
-         Ôi, con cảm ơn mẹ.

Bây giờ lại chính là Yến đứng dậy giục con về:

-         Từng giờ từng phút của Vi Thanh bây giờ là vô giá. Can đảm lên con. Về đi! Về ngay đi, đừng để Vi Thanh chờ… – vừa nói Yến vừa tự gạt nước mắt cho mình.
-         Xin mẹ hãy tin con.
-         Hãy xứng đáng là con trai của mẹ, của dòng họ Phạm! Mẹ sẽ làm tất cả những gì mẹ làm được vì hai con.
-        


Tiễn con ra về, Yến ngồi ngay vào bàn mail cho Thạch mọi chi tiết về chuyện dữ.

Ôi.., nếu có anh Thạch ở đây, ta sẽ khóc, khóc thật nhiều cho vợi  bớt nỗi đau này…


Hôm sau, Yến đến nhà Vi Thanh rất sớm.

Người mở cửa đón Yến là Vi Thanh và Trung Nam. Yến ôm trầm lấy hai con mình:

-         Ôi các con tôi! – Yến nói như mếu, nước mắt tự nó trào ra.
-         Mời chị vào trong nhà. – Mẹ Vi Thanh, sau đó là cả bố Vi Thanh cùng ra đón Yến.
-         Xin chào anh chị. Xin cảm ơn anh chị…

Yến buông Trung Nam ra, ôm riết lấy Vi Thanh, ngắm nghía sát tận mặt. Đây là lần đầu tiên Yến giáp mặt với người con gái mà ngày đêm Yến khắc khoải lo nghĩ, mỗi khi nghĩ đến con trai mình. Yến cảm thấy từ thân thể thon chắc của Vi Thanh một làn hơi ấm tỏa sang, đôi mắt Vi Thanh rất sáng và đáng yêu. Đôi mắt ấy đang nói lên tất cả, và hình như Yến cũng hiểu tất cả.

Yến nhìn sâu vào trong mắt Vi Thanh:

-         Ôi con của mẹ! Con nói đúng. Con không ốm! Tất cả chúng ta cùng nhau can đảm, con nhé!
-         Con cảm ơn mẹ. - một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Vi Thanh, những giọt nước mắt không gì sai khiến nổi lăn trên má...

Khi vào đến trong nhà, Yến là người nói trước:

-         Việc đầu tiên là tôi phải xin lỗi anh chị,. Mẹ xin lỗi con, Vi Thanh ạ. Mọi chuyện diễn ra bất ngờ quá. …Tôi tự trách mình đến quá chậm với hai con chúng ta…
-         Không phải thế đâu, chị Yến ạ. Là cha mẹ, hàng ngày chúng tôi sống cùng với hai cháu, được hai cháu chia sẻ mọi chuyện, thế mà riêng chuyện của Vi Thanh cả hai chúng tôi cũng chỉ biết trước chị có mấy tiếng đồng hồ thôi ạ, từ tối hôm qua ạ... – mẹ Vi Thanh giãi bầy.
-         Tại hai chúng con, mẹ Yến ạ. – Vi Thanh tiếp lời mẹ mình. - …Anh Trung Nam và con đã cùng nhau đề ra phương châm: Xin để mọi việc đúng thời gian đặt ra… Hai chúng con đinh ninh việc chúng con sẽ thưa đúng với thời gian đặt ra là ngày cưới của hai chúng con ạ. Chúng con đã chọn ngày và chuẩn bị xong hết mọi việc, cả bản nhạc nhà thờ lúc lễ đón dâu nữa… - Vi Thanh phải cố gắng một chút để không rơi vào một thoáng buồn nào: - …Thế nhưng việc khác xảy ra nhanh hơn chúng con mẹ Yến ạ.., đúng thời gian đặt ra.., nhưng lại là thời gian của định mệnh ạ... Cả hai chúng con đều bất ngờ... Bây giờ là thời gian hai chúng con muốn xin thưa với mẹ Yến và cậu mợ một việc khác ạ.

Bố mẹ Vi Thanh và Yến nhìn nhau. Cả ba người lớn đều không hiểu chuyện gì.

-         Dạ, chuyện hai chúng con xin thưa là thế này ạ. – Trung Nam mở máy tính sách tay ra để trình bầy: - Hai chúng con đã lên xong chương trình đi biểu diễn và vận động chống ung thư tại 8 địa điểm trong cả nước ạ, chủ yếu tại những nơi bệnh này đang có xu hướng lan rộng ạ. …Chúng con định lập hội…
-         Các con định tới các làng ung thư? – bố Vi Thanh hỏi.
-         Vâng ạ. - Trung Nam trình bầy. - …Có thể là làng, là huyện, và cả khu phố nữa ạ. Chúng con sẽ bắt đầu từ Phú Thọ, rồi Hà Tây, Thanh Hóa, Nghệ An, Quảng Nam, Quảng Ngãi, Phú Yên, Bình Thuận, và đợt một này sẽ kết thúc tại Thành Phố Hồ Chí Minh. Đợt vận động này chủ yếu tập trung vào kêu gọi gìn giữ môi trường, phổ biến những kiến thức sơ yếu cho người dân, động viên bệnh nhân có ý thức chăm sóc thể lực và tinh thần. Có sức và lạc quan để đối mặt với bệnh quan trọng lắm ạ. Chúng con dự kiến tất cả 4 tuần ạ. Sau chuyến đi này tụi con sẽ tính tiếp.
-         Có ai tham gia cùng với các con không? – vẫn bố Vi Thanh.
-         Dạ có một bác sỹ ở bệnh viện 354 và một bác sỹ ở khoa u – bướu trường Đại học Y ạ. Cả hai là bạn học cũ của con hồi phổ thông ạ.  Ngoài ra có hai sinh viên năm thứ tư của trường này tình nguyện tham gia. Hai bạn trẻ này đồng thời làm nhạc công cho con cậu ạ. – Vi Thanh nói thêm.
-         Con xin thưa... Toàn bộ công việc con vừa trình bày là thành quả đầu tiên của Vi Thanh trên giường bệnh tại Singapore đấy ạ. Hai bác sỹ bạn Vi Thanh đã hỗ trợ rất tích cực.
-         Cậu mợ ạ, hai anh bạn sinh viên của đoàn thật tuyệt vời. Làm việc với họ qua mạng để lên chương trình cho chuyến đi này con có cảm tưởng đấy là hai con người vạn năng. Có ngoại ngữ, giỏi nhạc, có tài tổ chức… Nhất là rất dấn thân, vui tính, yêu đời…
-         Hai chàng trai này xung phong nhận vai MC cho đoàn trong xuốt chuyến đi ạ. Thật là tuyệt vời! – Trung Nam nói thêm.
-         Ôi thế hệ trẻ của chúng ta!.. – ngồi nghe, Yến thốt lên, chỉ muốn giang tay ôm lấy hai con mình.
-         Hai con thu xếp hợp lý quá. – bố Vi Thanh miệng nói, tay gạt nước mắt. - …Bao giờ hai con bắt đầu.
-         Tụi con 11 giờ tối mai tập kết, sáng sớm ngày kia khởi hành ạ. – Trung Nam trả lời.
-         Thế tối mai chúng ta liên hoan tiễn các con nhé? – bố Vi Thanh hỏi.
-         Xin cậu miễn cho chúng con được không ạ? – Vi Thanh xen vào ngay.  – Tối mai hai chúng con thưởng cho nhau đi uống cà-phê Highland trước khi tập kết.
-         Mấy tuần qua chúng con chịu đựng nhiều căng thẳng quá. Chúng con muốn thư dãn một chút trước chuyến đi dài ngày ạ.  – Trung Nam nói thêm.
-         Thưa mẹ Yến và cậu mợ, con bây giờ phải tiết kiệm từng giờ ạ. Đây là công việc của cả đời người, nhưng bây giờ con phải dồn nén lại phấn đấu thực hiện trong vài tháng, có thể chỉ vài tuần…
-        
-        

Mọi người lúc này đều ngồi yên nhìn Vi Thanh, vì chỉ muốn để Vi Thanh nói, muốn nghe Vi Thanh nói, những tiếng nói họ biết sẽ sớm không còn được nghe nữa...

-         Con muốn góp phần làm cho tình thương phải là giọng hát hay nhất. Giọng hát cao nhất trong cuộc đời này!.. Vâng, có thể chỉ vài tuần...  Ai nói trước được… … Vâng, cho một tình thương như thế, một cội nguồn gắn bó dân tộc ta, gắn bó đất nước ta… - Vi thanh giãi bầy.
-         … - bố Vi Thanh không biết nói gì, chỉ lắc đầu, trong lòng không muốn tin những điều con mình nói là thật: Có thể chỉ vài tuần...

Trong khi đó hai bà mẹ ngồi yên, nắm chặt tay nhau, chịu đựng. Nước mắt chạy quanh, hai bà mẹ cảm thấy mỗi câu nói của Vi Thanh như một mũi giáo xốc vào tim mình: …Có thể chỉ vài tuần…

Trung Nam hiểu tâm trạng các bậc cha mẹ mình, nhưng áp lực của thời gian không cho phép sự chần chừ nào:

-         Sáng hôm qua tụi con đã hoàn thành trang web http://www.tinhthuong.com (trang web Tình thương). Tính đến 12 giờ đêm qua  đã có 32 địa chỉ trong nước và 79 địa chỉ nước ngoài vào trang này của chúng con với nhiều lời nhắn, lời cổ vũ rất cảm động ạ. Trong vòng một ngày chúng con đã có 9 hiệp hội nước ngoài nhận kết nghĩa. - Trung Nam đưa máy tính cho hai mẹ và bố Vi Thanh xem trang web.
-         Có hiệp hội nào trong nước không con? – bố Vi Thanh.
-         Dạ, trong nước chưa thấy ạ.
-         Thế các con lập hội như thế này có phải xin phép Nhà nước không?

Cả Vi Thanh và Trung Nam đều ngỡ ngàng,  Trung Nam là người lên tiếng trước:

-         Thưa cậu, cả nước có hàng nghìn hội các loại rồi, mà Luật về hiệp hội vẫn chưa có ạ. Tại các nước việc lập hội là chuyện của người dân, miễn là hoạt động trong khuôn khổ của Hiến pháp.
-         Nhưng con cũng không thấy quy định nào cấm ạ.  – Vi Thanh thêm vào.
-         Cậu thấy ở ta không có gì rõ ràng rành mạch đâu. Nên lúc nào muốn để thì để, muốn cấm thì cấm. Hai con chú ý điều này.
-         Vâng ạ. Nội nhật hôm nay chúng con sẽ loan báo hết cho các báo in và báo điện tử trong nước, các hội và hiệp hội bạn ở nước ngoài chương trình hoạt động 4 tuần tới của chúng con. Sau đó chúng con sẽ tính tiếp. Hai cậu sinh viên tình nguyện trường Y làm việc hiệu quả như một tòa soạn hoàn chỉnh ạ. Con phục quá... - Trung Nam nói tiếp.
-         Ôi tuổi trẻ của các con tôi! – Yến thốt lên, vừa đau xót cho số phận hai con mình, vừa thấy trang web dấy lên một điều gì đó vô cùng cao cả, một triển vọng đầy hy vọng... Yến lấy khăn tay thấm nước mắt rồi di chuột máy vi tính, quan sát trang web rất kỹ.

Biểu tượng trên trang web là vòng tay lớn ôm lấy bầu trời xanh thẳm toát lên niềm hy vọng bao la… Bên dưới biểu tượng là hai dòng chữ Việt, Anh: Hãy đứng lên cùng nhau chống ung thư!


N
hận được mail của Yến ngay trong đêm Trung Nam báo tin dữ, Thạch cố thu xếp mọi việc để sớm trở về Hà Nội. Thế nhưng phải mất gần một tuần Thạch mới giãn được mọi việc, vì đang thời kỳ cùng với bên đối tác Singapore khảo sát địa điểm và xác lập các dữ liệu cho dự án Thành phố Dranka, nằm bên cạnh hồ Suối Vàng... trên Tây Nguyên. Công việc đang xuất hiện những diễn biến phức tạp và có nhiều nghi vấn. Đây là đề án PH được tỉnh mời tham gia với tính cách là liên danh với tỉnh. Tuy vậy, ngày nào Thạch cũng điện thoại cho Trung Nam và Yến, với hy vọng xan xẻ phần nào gánh nặng trên trời rơi xuống này.

           Cũng trong những ngày này lần đầu tiên Thạch nói chuyện với Vi Thanh, trong đầu không sao hình dung nổi sức sống hồn nhiên và giọng nói nhí nhảnh ấy - một con người chứa chan hy vọng vào cuộc sống, song lại đang từng ngày, từng ngày với tất cả ý thức sâu sắc của mình bước tới lưỡi hái của thần chết.

-         ...
-         Chú Thạch ạ, cháu tin là chúng cháu sẽ thành công. Thành công ngoài mong đợi cho mà xem!.. Nhưng chú ơi, anh Trung Nam trêu cháu nhiều hơn là giúp cháu!
-         Lại còn thế nữa hả Vi Thanh? Chú mách mẹ Yến gọi Trung Nam về nhé?
-         Ấy chết, không được ạ.
-         Thế sao lại mách chú?
-         Trung Nam đang đứng đây. Cháu phải dọa thế cho Trung Nam sợ ạ!... – tiếp đó là một chuỗi cười giòn tan, có tiếng cười của Trung Nam hòa theo…
-        

          Mẩu chuyện ngắn ngủi ấy trên điện thoại tự nó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí Thạch không biết bao nhiêu lần, gieo vào đầu óc Thạch trăm ngàn triết lý về con người, về thời gian, về cuộc đời, về các giá trị và lý tưởng sống...


          ...Nghe Yến thuật lại đầu đuôi chi tiết mọi chuyện, Thạch suy  nghĩ miên man hồi lâu, mãi mới nói được:

-         Thực lòng nghị lực và ý chí của tuổi trẻ vượt sức tưởng tượng của chúng ta, Yến ạ.
-         Bố mẹ Vi Thanh và em rất muốn đi cùng với hai con. Nhưng cả Vi Thanh và Trung Nam đều khoanh tay quỳ xuống, nhất mực can ngăn anh ạ.
-         Anh tán thành sự quyết đoán này của tuổi trẻ.
-         Hiển nhiên hai con đã lớn hơn, đã vượt ra ngoài cái bóng của thế hệ chúng ta!
-         Có lẽ đây là điều an ủi...
-         Không, phải nói là điều hạnh phúc cao cả nhất hai con mang lại cho em anh ạ... Còn hơn cả sự hãnh diện. Mấy ngày nay em chết nhiều lần rồi nhưng vẫn sống lại là nhờ vào suy nghĩ này!..
-         Anh nghĩ là anh hiểu được tâm trạng em... – trong đầu óc Thạch cả quãng đời của Yến một mình chèo chống nuôi con và xây dựng sự nghiệp cuồn cuộn nổi lên. Trước khi về với PH Thạch đã biết khá rõ về Yến qua gia đình ông Phạm Trung Nghĩa, nhưng cho đến khi gia nhập nhóm PH Thạch mới thật hiểu thêm can trường của người phụ nữ này.
-         Trời ơi, ngay đêm hôm Trung Nam báo tin dữ, mail cho anh xong em muốn có anh ở đây để khóc hết nước mắt cho nhẹ bớt đi!..
-         Anh rất ít khóc, gần như không biết khóc... Nhưng có lẽ em hiểu được những giọt nước mắt chảy vào trong...
-         Em hiểu... Anh… Hôm nay em thấy khá hơn rồi. – Yến nắm lấy tay Thạch hồi lâu như tỏ lời cảm ơn.
-         Hai bạn trẻ của chúng ta chịu chấp nhận sự giúp đỡ như vậy của PH cho cuộc hành trình quyết liệt này là ân huệ lớn đối với chúng ta rồi Yến ạ. Đừng đòi hỏi gì hơn nữa.
-         Vâng. Đấy là điều kiện em đặt ra để chấp nhận cho hai con đi một mình. Em đã cử một nhân viên giỏi của PH đi cùng đoàn xuốt chuyến đi này. Nhân viên này được giao toàn quyền lo toan mọi việc tiền nong và kỹ thuật.
-         Anh đã xem hết trên mạng các video clip về các hoạt động của đoàn ở Phú Thọ, ở Thái Bình. Vi Thanh hát rất hay đã đành, nhưng các hoạt động giao lưu của đoàn với các địa phương cũng rất ấn tượng. Anh không ngờ... Nhất là buổi biểu diễn nào cũng có đến hàng trăm người dự, hàng trăm câu hỏi, rồi biến thành các cuộc thảo luận...
-         Sáng nay Trung Nam điện thoại cho em buổi biểu diễn và giao lưu cuối cùng đêm qua ở Thái Bình có gần hai nghìn người dự anh ạ, chủ yếu là thanh niên. Thật bất ngờ quá...
-         Anh có theo dõi, thấy rất nhiều người mang theo cờ. Đeo băng đỏ trên đầu nữa... Cứ như là các cổ động viên bóng đá vậy! Nhưng anh không tưởng tượng được có nhiều người tham gia đến thế. Theo lịch, hôm nay đoàn đi Thanh Hóa phải không em?
-         Vâng. Sau hoạt động ở Thanh Hóa, đoàn sẽ nghỉ lại đây một ngày, chặng nghỉ đầu tiên anh ạ. Lượng thông tin đoàn mang đến cho các địa phương thật đa dạng và phong phú. Có nhiều đối thoại cho thấy sau khi tham dự người dân có vẻ vững tâm hơn trước... Em muốn vào Thanh với hai con quá, nhưng lại nghĩ mình phải giữ đúng cam kết với hai con...
-         Chúng ta thăm hai con trên mạng vậy! Anh thấy các hoạt động của đoàn đăng tải hàng ngày trên clip.vnn.vn , trên YouTube có lượng người xem tăng vọt em ạ, từ vài trăm, bây giờ ngày nào cũng là 4 chữ số (hàng nghìn). Chắc sẽ còn tăng.
-         Vâng.
-         Nhiều lúc anh cứ nghĩ chính mình được cổ vũ!
-         Đúng thế anh ạ. Em cảm thấy như được hai con ban cho luồng sinh khí mới trong cuộc sống ngột ngạt này.
-         Nhiều ý kiến, nhiều phản hồi thật cảm động em ạ. Anh hiểu thêm thế nào là khi người dân được thông tin và tự tin.
-         Vâng. Ước gì đâu đâu người dân mình cũng có thông tin và tự tin như thế, về tất cả mọi mặt trong cuộc sống...
-         Đúng vậy em ạ. Không chỉ có câu chuyện phòng chống ung thư. Anh cảm thấy một ý thức mới, một cuộc sống mới như đang manh nha... Đang bắt đầu thức tỉnh...
-         Anh ạ, Trung Nam sáng nay kêu trời kêu đất với em. Cả hai con đều không biết nên làm thế nào xin khất rất nhiều nơi mời đoàn đến ngoài chương trình. Khó nhất là từ chối nhiều người làm tình nguyện viên đi theo đoàn!.. Mọi người khao khát lắm...
-         Phần thưởng xứng đáng cho hai con em ạ.
-         Bây giờ em thực sự tin. Chắc chắn trong những ngày này Vi Thanh không nghĩ đến bệnh tật của mình nữa. Vi Thanh đang được sống hết mình. Có phải thế không anh?
-         ...
-         Không mảy may chịu khuất phục bất cứ điều gì...
-         ...
-         Em không thể tưởng tượng được Vi Thanh có thể giành lấy cuộc sống còn lại ngắn ngủi của mình một cách hiên ngang như vậy... Ôi!.. Còn hạnh phúc nào lớn hơn nữa đối với con tôi… Vi Thanh ơi!.. – Yến như đang nói gần như chỉ cho mình, giọng nói lạc lạc dại dại.., mắt ngước nhìn về nơi xa xăm, …như đang tìm tõi hai con mình đâu đó cuối chân trời...
-         ... – Thạch ngồi yên, thậm chí gần như nín thở, chỉ sợ làm đứt dòng suy nghĩ của Yến.
-         Đến lúc này em mới hết sợ anh ạ...
-         ... – hai môi Thạch mím chặt, trong lòng tê tái.
-         Bây giờ em dám chấp nhận tất cả. Tất cả!.. – tay Yến nắm lại, nhè nhẹ đập trên mặt bàn như muốn cố định lời nói của mình.
-         Ôi Yến... Anh sẽ mãi mãi đứng bên em... – câu nói tự nó thốt ra từ lồng ngực. Chính Thạch cũng không biết mình đã nói như vậy.
-         Anh...

Mắt trong mắt, mãi Thạch mới thốt lên được:

-         Trời đất!.. Chẳng lẽ em sinh ra trên đời chỉ là để chịu đựng mọi thử thách!?..
-         ...






[1] Xem thêm Dòng đời, quyển một, tập I, trang 399-408; tập II, trang 609-612.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét